Mục lục
Truyện Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm Full - Giản Đồng - Trầm Tu Cẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 175: Trầm Tu Cẩn ghen đến phát điên rồi

Tiêu Hằng vẻ mặt kinh ngạc: “..” Ngẩn ngơ một hồi lâu, khuôn mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Giản Đồng, tôi không tin, tôi không tin em thực sự là một kỹ nữ yêu tiền như yêu tính mạng của mình, nếu không thì, tại sao lần trước em lại nói những lời như thế với tôi, em khuyên tôi đừng để vì em mà trở thành bộ dạng bản thân tôi ghét… Giản Đồng, tôi không tin em thực sự là một người phụ nữ hám của.

Tôi biết những hành động đó của tôi đã làm tổn thương em. Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết. Cậu chủ Tiêu, người hiểu sẽ nói những lời hiểu, dứt khoát, tôi đã nói hết cho anh hiểu rồi.

Anh muốn tôi đi theo anh?

Được thôi, đợi đến ngày anh đánh bại Trầm Tu Cẩn…”

Cô cười nhẹ một tiếng, rôi chìa tay ra: “Anh có thuốc không?”

Tiêu Hằng không biết, tại sao đột nhiên lại hỏi câu hỏi này, gật gật đầu: “Có…”

Giản Đồng chìa tay ra: “Cho tôi một điếu”

“Em cần thuốc để làm gì?” Tiêu Hằng tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn đưa một điếu thuốc cho cô.

Vào lúc Tiêu Hằng lấy bao thuốc ra, tiện tay đem ra cái bật lửa, vào lúc Giản Đồng nhận điếu thuốc, cũng tiện tay lấy cái bật lửa đi.

Xoẹt !

Tiêu Hằng kinh ngạc: “Em làm gì thế!” Không dám tin chìa tay ra để cướp.

Giản Đồng hơi hơi né ra, hút một hơi, rôi nhả ra một làn khói trắng: “Cậu chủ Tiêu, anh xem, anh rốt cuộc đã biết tôi được mấy phần? Biết được con người Giản Đồng này mấy phần?

Mà dám mở miệng bảo tôi hãy đi theo anh?

Đến cả chuyện tôi hút thuốc anh cũng không biết… mà anh lại dám khăng khăng nhận định rằng người phụ nữ đang đứng trước mặt anh, là Giản Đông đây, cô ấy không phải là một người phụ nữ hám của?”

Giản Đồng chế giễu liếc nhìn sang Tiêu Hằng đang vô cùng kinh ngạc, khói trắng mịt mù, làm cho đôi mắt khinh thường ở trong làn khói, càng lộ ra rõ hơn… Giản Đồng của lúc này, giống như một người phụ nữ hám của câu được một con rùa vàng, và đang khinh thường chang trai nghèo nàn ở trước mặt.

“Anh đi đi” Đôi mắt của cô bỗng trở nên lạnh lùng, khinh thường, vẩy tàn thuốc lá ở trong tay, động tác vô cùng không lưu loát, suýt chút nữa thì làm cho cả điếu thuốc rơi xuống đất, nhưng Tiêu Hằng của lúc này, sự chú ý lại toàn bộ đặt lên trên khuôn mặt của Giản Đồng.

Tiêu Hằng không ngờ tới rằng sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng này, không phải Giản Đồng biết hút thuốc, mà là người phụ nữ đang hút thuốc lúc này, mỗi một ánh mắt, mỗi một cử động, đều cực kì giống với người phụ nữ yêu tiên của anh ở trong quá khứ, cùng anh đi khu vui chơi, ánh mắt chán ghét, ánh mắt chán ghét nhìn vào những người ăn xin ở bên đường.

Cô của lúc này, và người phụ nữ ngèo túng ham tiên ở quá khứ… lại giống nhau đến vậy!

Tiêu Hằng là bị cảnh tưởng đến một cách bất ngờ này làm cho mất hồn, nhưng khi nhìn thấy cô quả quyết quay người rời đi, thì ngay lập tức thức tỉnh: “Đừng đi! Tôi không tin! Giản Đồng, em đừng lừa gạt tôi nữa!”

Chìa tay ra nắm chặt lấy người phụ nữ, Tiêu Hăằng gấp gáp cúi đầu xuống, vội vàng hôn lên đôi môi đó, hễ chạm vào đôi môi đó, trong lòng anh lại than thở một tiếng… xúc cảm lâu ngày khoogn gặp.

Giản Đồng bỗng ngạc nhiên, giơ chân giãm xuống dưới!

“Thả… á!”

“Giản Đồng, tôi sẽ không buông tay nữa đâu, lần này em có nói gì thì tôi cũng sẽ không buông tay đâu! Chúng ta rõ ràng có thể ở bên nhau, kể cả tên họ Trâm đó có ngăn cản, cho dù có coi cả thế giới này làm địch…” Tiêu Hăng đang chìm vào trong tâm trạng kích động, không hề cảm nhận được có một nắm đấm sắc nhọn được đấm ra từ phía sau.

“Bịch!”

“Cậu không cần coi cả thế giới làm địch, kẻ địch của cậu, đầu tiên chính là tôi!” Giọng nói lạnh lùng, đi kèm với âm thanh đấm vào da thịt, vang lên một cách uy nghiêm đáng sợ.

Bách Dục Hàng kéo Hi Thần đang muốn đi lên phía trước để giúp đỡ lại: “Đừng đi!”

Anh càng thêm lí trí hơn, “Nhìn thấy tình cảnh như này, A Cẩn không nổi điên lên mới lạ đấy!”

Trên đầu của Tiêu Hằng bị chảy máu, Giản Đồng hoảng sợ trợn mắt lên, ngay lập tức cầm lên chiếc điện thoại: “Alo, 120 phải không…”

Lời vẫn chưa nói xong, chiếc điện thoại liền lộn nhào xuống đất.

Giản Đồng nhìn xuống chiếc điện thoại bị rơi, “Chủ tịch Trầm, anh làm cái gì thế!”

Bàn tay buông xuống sát người của Trầm Tu Cẩn, năm chặt lại thành năm đấm: “Tôi làm cái gì à? Em hỏi tôi, tôi làm cái gì sao? Tiểu Đồng.. “

Người đàn ông vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí giọng nói còn nhẹ nhàng đến nỗi khi nghe cảm thấy có chút kì lạ, đôi mắt đen giống như cất giấu đi vẻ nguy hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giản Đồng: “Em đã làm gì thế? Rồi lại chuẩn bị làm gì?… Sao nào? Muốn chạy trốn cùng tên họ Tiêu kia à?”

Sắc mặt của Giản Đồng bỗng trở nên trắng bệch, “Nói linh tinh!” Cô quật cường đến nỗi không chịu rơi một giọt nước mắt nào, ánh mắt bỗng nhiên đặt lên trên người của Tiêu Hằng, cắn chặt răng nói: “Cậu chủ Tiêu!”

Cô chẳng thèm tận miệng giải thích, nhưng cũng không muốn gánh vác nỗi oan ức của người đàn ông đó hết lần này đến lần khá!

c Mà chân tướng của sự việc, Tiêu Hằng cũng biết.

Vào lúc Tiêu Hằng nghe thấy giọng nói có ý biết hết mọi thứ của Giản Đồng, trong lòng bỗng dao động, ánh mắt bỗng sáng lên, còn hiện ra một chút do dự, nhưng lại không kiềm chế được dục vọng chiếm giữ ở sâu trong lòng: “Người họ Trầm, tiểu Đồng sợ cậu, nhưng mà tôi không sợi Hai người chúng ta trước kia có việc gì vướng mắc, thì đó cũng là quá khứ rồi, đều là những chuyện trẻ con.

Trầm Tu Cẩn, cậu không thích tiểu Đồng, nhưng lại không chịu buông tay cô ấy! Cậu thật ích kỉ!”

Vào lúc Tiêu Hằng nói ra, một chút màu máu còn sót lại trên khuôn mặt của Giản Đồng cũng đều biến mất sạch sẽ! Không dám tin nhìn chằm chằm vào Tiêu Hằng!

Trầm Tu Cẩn sắp tức điên lên rồi! Lời của Tiêu Hằng, không chỉ là họa vô đơn chí, lí trí vốn đã bị lòng ghen tị chôn vùi, bây giờ những lời này của Tiêu Hằng, chỉ càng thêm kích động đến người đàn ông này .

Trong lòng Bách Dục Hàng bỗng thấy hồi hộp: “Tiêu rồi, A Cẩn sắp nổi điên rồi!”

Ánh mắt sâu lắng của Trầm Tu Cẩn, khóa chặt vào người phụ nữ đó… Cô vẫn đang nhìn Tiêu Hãng! Có gì đáng để nhìn như vậy sao?

Tiêu Hằng đẹp hơn anh sao?

Trầm Tu Cẩn nhìn chăm chằm vào đôi môi đỏ của Giản Đồng, khuôn mặt ướt đãm mồ hôi, thậm chí ướt hết cả tóc mái… Hôn đến mức phải quyến luyến như vậy sao? Đến cả đầu tóc cũng lộn xộn hết lên?

Nghĩ đến đây, sự ghen tị trong lòng như muốn phát điên lên! Đôi mắt nhiễm độc, nhìn chằm chằm vào Giản Đồng, “Giản Đồng, em thật là giỏi!”

Muốn rời khỏi anh à, cả đời này cũng đừng có mơi Giản Đồng nhìn Trầm Tu Cẩn, nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên, khóe miệng nở ra nụ cười: “Anh vẫn không hề thay đổi, Trầm Tu Cẩn kiêu ngạo của nhà họ Trầm, làm sao có thể thay đổi chứ?” Cô bật cười, cười vô cùng sảng khoái, đúng hơn là đang bị chết trong lòng.

Sao anh có thể thay đổi được chứ? Mọi thứ anh cho cô, từ trước đến giờ đều là oan uổng hết lân này đến lần khác, và không tin tưởng hết lần này đến lần khác.

Những nỗi đau quấn vào nhau, ép cho cô không thể nào thở được.

Không sao cả, Giản Đồng… đôi môi chuyển động, khóe mắt rưng rưng, “Vì vậy, chủ tịch Trầm để cho qua được chưa?”

Thừa nhận rồi! Cô thừa nhận rồi! Từng miếng xương cốt của Trầm Tu Cẩn đều giống như bốc lên sự chua xót, ánh mắt lạnh lùng càng lúc càng sâu lắng, “Tiểu Đồng, tại sao vẫn còn ngây thơ như vậy chứ, dù sao… cũng là người đã từng ngồi †ù ba năm mà”

Cô nhìn về phía anh cười, cố gắng thờ ơ đi nỗi đau ở trong lòng, cười nhẹ: “Chủ tịch Trầm dạy bảo phải, Giản Đồng tôi, cả đời này cũng sẽ không thể quên được chuyện này, anh… yên tâm đi”

Tiêu Hằng giữ chặt lấy tay của Giản Đồng: “Hôm nay tôi nhất định phải đưa tiểu Đồng đi!” Vô cùng hung hãn nhìn chăm chằm vào Trầm Tu Cẩn.

“Vậy cậu cứ thử xem, người mà tôi không chịu buông tay, cậu có thể đưa đi thuận lợi hay không.”

Trầm Tu Cẩn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang giữ chặt lấy Giản Đồng của Tiêu Hằng, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Sải bước về phía trước, quyết đoán hất tay ra.

Hai người di chuyển, Trầm Tu Cẩn giữ chặt Giản Đồng, hét lên một tiếng: “Bách Dục Hàng, Hi Thần, chiến tranh băng đảng rồi!”

“ôi trời! Chỗ nào là chiến tranh băng đảng chứ, đây chẳng phải là nhiều bắt nạt ít sao!” Hi Thần vừa mắng, dường như có chút khinh thường đối với Trâm Tu Cẩn, nhưng người đầu tiên mắt sáng muốn nhảy vào cuộc chiến này lại chính là anh.

Bách Dục Hàng ôm chặt trán… Hi Thần cũng thật là, lại còn chế giễu họ nữa.

Nếu như Hi Thần đã xuất trận, thì anh chẳng có lí gì mà không ra trận.

Hai người vòng chặt lấy Tiêu Hằng, Trầm Tu Cẩn dứt khoát nhanh nhẹn kéo Giản Đồng ra khỏi hiện trường, vừa cong eo lại, không nói câu gì, nhấc cả Giản Đồng khiêng lên trên vai, “Giao cho các cậu đấy”

Bách Dục Hàng nhìn trộm bóng người đang ung dung rời đi, “Ôi trời! Cái tên lưu manh A Cẩn này!”

Tiêu Hằng nhìn thấy Giản Đồng bị lôi đi, bỗng trở nên nóng vội, ra tay càng thêm độc ác: “Tránh ra, chó tốt thì không cản đường!”

Mà Giản Đồng, đã bị Trầm Tu Cẩn nhét vào trong xe: “Đi đâu chứ?” Giản Đồng nhìn đường thấy có gì đó không đúng, vội vàng hỏi.

“Cục dân chính!”

Cô hốt hoảng: “Cục dân chính tan làm rồi!”

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: “Em thật ngây thơ”

Dường như cô đã nhìn hiểu nụ cười trong mắt của anh, lại càng thêm hoảng loạn, chìa tay ra kéo cửa xe: “Mở cửa ra! Tôi muốn xuống xel”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK