Mục lục
Truyện Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm Full - Giản Đồng - Trầm Tu Cẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52: Sự quan tâm đẳng sau Một tiếng động lạ ở đằng sau.

“Đứng yên đó, muốn đi đâu?” Trần Tu Cẩn nheo mắt nhìn bộ dạng lom khom của người phụ nữ ấy, có một cảm giác thôi thúc điên rồ.

“Đi làm việc.” Giản Đồng trả lời chậm rãi.

Đột nhiên!

Trong lòng người đàn ông như nổi lửa, khuôn mặt vẫn lạnh như ngọc, không nhìn ra là biểu cảm gì, đột nhiên mở miệng: “Đi làm việc? Với cái cơ thể tả tơi này của cô sao?” Người phụ nữ không biết suy nghĩ, trong lòng chỉ biết đến tiên, vừa mới như chết đi sống lại, mở mắt ra lại là tiền, ngoài tiên ra, thì cô ấy còn coi trong thứ gì nữa?

Ồ… sai rồiI Còn có Lục Thâm!

Chính là Lục Thâm mà trong cả giấc mơ cũng bị cô ấy quấy rây đó!

“Nếu không có chuyện gì, vậy thì, chủ tịch Trâm, tôi đi làm việc trước đây.” Cô ấy vẫn như vậy, sợ hãi rụt rè, khom lưng lại, cái cột sống ấy, giống như mãi mãi sẽ không thẳng được lên, nhìn vào trong mắt của Trâm Tu Cẩn, chỉ cảm thấy một ngọn lửa tức giận vô cớ, còn có một chút…

thương xót bị anh ấy cố tình lờ đi.

Làm việc làm việc, thích làm việc đến vậy Sao…

“Được thôi, có một nhân viên tận tình với công việc như cô, là điều may mãn của ông chư như tôi, nẽu như cô yêu thích làm việc đến vậy, vậy thì cô hãy dùng sự chăm chỉ đó, trong một tháng, kiếm đủ 17 tỉ đi”

Giản Đồng có cảm giác như lại sắp ngất đi.

Không dám tin cúi đầu nhìn về người đàn ông đang ngồi trên sô pha, run rẩy hỏi: “Chủ tịch Trầm muốn tôi trong một tháng, cho đủ số tiền 17 tỉ vào trong thẻ ngân hàng sao?”

Trầm Tu Cẩn vốn không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ cười nhạt vẫy vẫy tay: “Đi làm việc đi, tôi tin tưởng cô, cô là một nhân viên tốt” Anh ấy thậm chí còn cổ vũ cô ấy: “Chăm chỉ làm việc, tôi sẽ quan sát cô.”

Một sự mỉa mai trần trụi, sắc mặt Giản Đồng trắng bệch, miệng lẩm bẩm, cô ấy mở to mắt, nghiêm túc nhìn người đó, giống như, trong mắt cô ấy chẳng còn thứ gì khác, chỉ có người đó, chầm chậm mở miệng ra, động đậy một chút, nhưng cuối cùng… cô ấy vẫn không nói gì, bao gồm cả những lời van xin.

“Tôi biết rồi, chủ tịch Trầm” Trầm mặc để lại câu nói đó, dưới sự quan sát của đôi mắt đen xì ấy, Giản Đồng đi ra phía thang máy.

Vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, người đàn ông ngôi trên sô pha, gương mặt lạnh lùng, đột nhiên nở ra một nụ cười… trước kia còn động đậy rôi quỳ xuống van xin, bây giờ thì tốt rồi, đến cả một câu nói yếu đuối cũng lười để nói ra, mà sự thay đổi này, chính là bắt đầu từ lúc cô ấy gặp được Lục Thâm.

Cầm điện thoại lên, “Tìm hiểu Lục Thâm”. Chỉ để lại cho đầu dây bên kia vẻn vẹn bốn chữ đó, Trầm Tu Cẩn cúp máy, cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, đột nhiên, hướng về chiếc tivi màn hình mỏng kia rồi ném thẳng vào đó!

Không lâu sau, tiếng chuông báo của máy nói chuyện ở cửa thang máy vang lên, Trầm Tu Cẩn ấn vào nút nhận, Trâm Nhất ở trong máy nói chuyện nói: “Boss, cậu chủ Bách cho người đem thuốc đến, bây giờ có cần đem lên không?”

“Cậu cứ đưa đến chỗ của Tô Mộng, rồi bảo Tô Mộng đưa cho người phụ nữ đó”, nói xong, lúc chuẩn bị cúp máy thì đột nhiên nhớ ra gì đó, thế là lại nói thêm một câu: “Đừng nhắc đến tôi với người phụ nữ đó.”

Trầm Nhất liền ngheo theo, Trầm Tu Cẩn nghĩ một lúc: “Sau khi cậu đem thuốc đến cho Tô Mộng, lập tức đi kiểm tra xem, chuyện hôm nay xảy ra ở phòng riêng có Đỗ Lập Quần ấy, tôi phải điều tra kĩ càng, một chỉ tiết nhỏ cũng không được bỏ qua, tất cả đều phải rõ ràng”

“Được, Boss.”

“Cậu đi đi”

Trầm Nhất gõ cửa, nghe thấy tiếng “Mời vào”, liền đẩy cửa đi vào.

Tô Mộng ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến đây thế?” Vừa nói xong, Tô Mộng nhanh trí, lập tức hiểu ra: “Chủ tịch Trầm có gì dặn dò sao?”

Trầm Nhất đặt số thuốc cầm trong tay đặt lên bàn của Tô Mộng: “Bảo cô Giản uống thuốc đúng giờ: “Thuốc hạ sốt?” Tô Mộng nhìn vào bìa thuốc.

đặt trên bàn: “Sao cậu lại biết Giản Đồng bị sốt?”

Trầm Nhất chau mày, ngay lập tức tỉnh bơ: “Vậy sao chị lại biết chuyện cô Giản bị sốt?”

“Cô ấy mấy ngày trước tan làm liền ngấm mưa đi về, về đến nhà thì thấy không thoải mái, chóng mặt đau đầu nên bị ngã, vết thương trên trán của cô ấy to như thế, tôi cũng không phải mù mà không nhìn thấy”

“Nếu chị đã biết cô cô Giản không được thoải mái, vậy tại sao không cho phép cô ấy nghỉ làm?”

“Cậu nói hơi quá đáng rồi đấy, lẽ nào cậu nói tôi bóc lột, bắt nạt Giản Đồng?” Tô Mộng trợn mắt lên: “Người phụ nữ ngốc đó, cần tôi phải bắt nạt sao? Trong lòng của Giản Đồng chỉ nghĩ đến tiền, cậu đừng nói với tôi, cậu không biết chuyện Boss bảo Giản Đồng phải kiếm 17 tỉ nhé. Bây giờ cô ấy, vì số tiền 17 tỉ đó, mà liều mạng làm việc.

Cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, chỉ khâu trên vết thương vẫn chưa được tháo ra, thì lại quay về Đông Hoàng, hỏi tôi có việc gì cần làm hay không”

“Vì vậy nên chị đã sắp xếp chó cô ấy công việc phải đánh đổi cả tính mạng ấy?”

Nếu như Tô Mộng vân chưa được nghe cái đạo lý huyền diệu gì đó, vậy thì cô ấy cũng được tính là người biết tuốt ở thành phố S rồi, cô ấy cau mày nói, “Cậu đợi chút, công việc phải đánh đổi cả tính mạng? Ý của cậu là gì?”

Giản Đồng liều mạng quay lại Đông Hoàng, không nói lên được rằng người phụ nữ ngốc nghếch ấy sẽ đi làm công việc phải đánh đổi cả tính mạng, “Tôi không hề vô tình như vậy, người đang bị bệnh, còn để cho người ấy đi làm những việc như hầu hạ sao.

Cô ấy chớp cơ hội chưa khỏi bệnh đã quay lại, giai đoạn này tôi phải thờ ơ với cô ấy, không sắp xếp công việc gì cho cô ấy, trừ vị khách xa lạ vài hôm trước ra, nhưng vị khách xa lạ đó không hề bắt cô ấy làm chuyện gì quá đáng, thì đừng có nói đến ‘công việc phải đánh đổi cả tính mạng”: Trầm Nhất quan sát dáng vẻ của Tô Mộng, không giống đang nói dối, rồi lại hỏi dò: “Chị có biết vị khách Đỗ Lập Quần – thương nhân Hong Kong không?”

“Đỗ Lập Quần… ồ, người cậu nói là Đỗ Lập Quần ở phương Nam phải không? Đỗ Lập Quần đó có chuyện gì à?”

“Đỗ Lập Quần hôm nay đến Đông Hoàng chơi, bao phòng riêng ở tầng 6” Trầm Nhất cau mày: “Tô Mộng, vừa rồi ở tầng 6 xảy ra chuyện lớn như thế, chị không biết tí gì sao?”

Tô Mộng ngơ ngác, trong đầu là từng lời nói của Trầm Nhất nối vào với nhau.

Thương nhân Hong Kong, Đỗ Lập Quần, hôm nay đến đây chơi, bao phòng riêng ở tầng 6, vừa nãy ở tầng 6 xảy ra chuyện lớn… cô ấy đột nhiên mở to mắt!

“Giản Đồng!” Tô Mộng ngay lập tức bật đậy, khiến cho cái ghế ngã “bịch” một cái ra đất.

Đột nhiên chìa tay ra, thô bạo nắm lấy cái áo sơ mi trắng của Trầm Nhất: “Đem những chuyện cậu biết nói hết cho tôi!”

“Tô Mộng, một trợ thủ đắc lực của Đông Hoàng như chị cũng không làm xong việc, an nhàn quá lâu rồi, ở đất của mình xảy ra chuyện lớn như vậy, chị lại không hề biết tí gì”

“Đừng nhiều lời nữa, tôi vừa từ bữa tiệc của giám đốc Hà quay về Đông Hoàng lấy đồ. Mau đem hết chuyện xảy ra lúc tôi không ở đây kể cho tôi nghe, sao cậu lại đưa thuốc cho Giản Đồng, người phụ nữ ngốc đó lại chạy đi đâu mất rồi?”

Trầm Nhất không phải chưa từng nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tô Mộng, nhưng đó đã là chuyện của hai năm trước rồi, từ khi Tô Mộng trở thành tổng giám đốc của Đông Hoàng, Trầm Nhất chưa từng nhìn thấy Tô Mộng nổi giận, nhất thời có chút không quen: “Chị buông tay ra trước đã”

“Cậu nói trước đi”

“.” Trầm Nhất bất lực, đem hết chuyện xảy ra ngày hôm nay, nói rõ ràng với Tô Mộng.

Tô Mộng nghe xong, liền nổi một trận lôi đình, ngay lập tức liền sượt qua người Trầm Nhất, tức tối chạy ra ngoài: “Tôi nhất định phải đi hỏi người họ Hứa kia, ai cho cô ta quyền, mà lại sắp xếp cho.

người phụ nữ ngốc kia một ‘ông chử’ như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK