Chương 1760
Còn chưa kịp đứng dậy thì thân hình to lớn người đàn ông đã đè cô xuống, như một đám mây đen chặn cực chặt chẽ trước mặt cô.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, ban ngày ban mặt, anh đừng làm chuyện gì xăng bậy đó nha! Khổng Tử đã từng nói rồi, giữa thanh thiên bạch nhật không được làm chuyện gian dâm!”
“Hứa Trúc Linh, ngày thường cho em đọc nhiều sách không phải là để em †ỏ ra vẻ vô học như vậy đâu, đừng tự tiện chụp bậy mũ cho thánh nhân! Hôm nay cho dù có là Thiên hoàng lão tử đến đây cũng không thể ngăn cản được anh, anh ngủ với vợ của mình là hợp pháp! “
“Không, anh, em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi, lẽ ra em không nên ăn nói bậy bạ.”
Còn làm liên lụy đến Cố Ngọc Vy nữa, cô thật sự thấy rất có lỗi với chị em.
“Anh cái gì mà anh, gọi ba đi.”
Cố Thành Trung đã thay đổi rồi.
Trước đây cứ một mực muốn cô gọi là chồng, bây giờ lại sửa thành ba.
Vừa rồi cô chỉ là nghĩ lung tung một chút mà thôi, thật sự không hề có can đảm cũng như tâm tư gì hết!
Cố Thành Trung trực tiếp cúi người ôm ngang cô lên, cho dù cô có giấy dụa cũng vô ích, sau đó như chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi: “Chuyện này…
Anh đã quên là em đang bị thương rồi à?”
“Em đã quên lý do vì sao lại chuyển về đây rồi à?”
“Hả?”
Hứa Trúc Linh đột nhiên nhớ ra rằng chính cô là người đã đưa ra đề nghị về nhà vì không muốn làm chuyện xấu hổ ấy ở nhà cũ.
Xong rồi, cô đã tự bê đá đập vào chân mình rồi.
Bây giờ cho dù cô có kêu đau đến thấu trời thì Cố Thành Trung cũng không tin tưởng nữa.
Cô được bế lên lầu, rồi bị người nào đó trực tiếp ném thẳng lên giường.
Không kéo rèm, không đóng cửa, cứ như vậy không thèm kiêng nể gì cả.
Hứa Trúc Linh không dám đánh anh, cũng không dám kêu lớn tiếng vì sợ làm kinh động đến người hầu ở dưới lầu.
Cô thật sự không biết mình đã trải qua hơn một giờ này bằng cách nào nữa.
Cố Thành Trung muốn cô ấy kêu lên, nhưng cô thực sự rất xấu hổ nên không dám kêu lên, mà anh cũng chỉ đánh vài cái lên mông cô rồi thôi.
Dù sao thì anh cũng biết da mặt của cô mỏng, chỉ vừa mới cởi quần áo thôi mà hai má cô đã đỏ như một con cua bị luộc chín cơ mà.
Sau khi xong xuôi, Hứa Trúc Linh nằm lỳ trên giường không muốn động đậy dù chỉ một chút, còn Cố Thành Trung thì lập tức xuống lầu làm vài món ngon để bồi bổ cho cô.
“Lẩu, không có lẩu là không được.”
Bây giờ cô đến cả một chút khí lực cũng không có, giọng nói cũng rất yếu ớt, nhưng vẫn nhớ không quên món lẩu yêu thích của mình!
Cô bên này vừa nghỉ được một chút, không ngờ lại có một cuộc gọi từ điện thoại di động gọi đến.
Ngay sau khi vừa kết nối được, một tiếng hét thê lương của Cố Ngọc Vy từ phía bên kia vang lên: “Hứa Trúc Linh, tôi liều mạng với cậu!”
“Gặp người không tốt nha…”
“Vợ à, xem ra em vẫn còn có rất nhiều sức lực nha, vậy chúng ta lại làm lại một lần nữa nào.”