Chương 792: Rốt cuộc một năm nay đã xảy ra chuyện gì
Bạch Minh Châu nghe vậy, khóe mắt cũng nóng lên, rưng rưng nước mắt.
“Muốn ăn gì nào bà bụng bự?”
“Giờ tớ còn ăn gì được nữa? Đến chỗ cậu xem trước đi, muốn ngắm cậu thật kỹ, lại sợ cậu chạy mất tăm mất tích nữa”
“Lần này về rồi thì sẽ không rời đi nữa, tớ bảo đảm”
Bạch Minh Châu đưa tay lên thề với trời.
Hứa Trúc Linh gật đầu liên tục. Câu này, cô tin.
Bạch Minh Châu vẫn ở trong nhà trọ khi trước. Cô đột nhiên rời đi, rất nhiều đồ đạc trong phòng vẫn chưa dọn đi.
Nhân viên quản lý liên lạc với nhà họ Bạch, mẹ cô vẫn luôn trả tiền thuê phòng cho cô, đợi cô về ở.
Cô không thích ràng buộc, nếu đột nhiên quay về cũng chắc chắn sẽ không về nhà trước, nhất định sẽ đi tìm nơi nghỉ chân.
Sống trong môi trường mình quen thuộc vẫn tốt hơn là khách sạn.
Trong thời gian gần một năm này, mọi người đều nhớ cô.
Mỗi tháng đều có bảo mẫu đến quét dọn phòng, cho nên rất sạch sẽ, đi vào chỉ cần dọn dẹp đơn giản một chút là được rồi.
Bạch Minh Châu lại biết cả xuống bếp nấu cơm rồi, nhìn cũng rất ra hình ra dáng, thậm chí còn học hầm canh.
Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn cô, giống như nhìn thấy một người xa lạ vậy.
“Cậu… cậu biết xuống bếp rồi ư?”
Không có bất cứ sự giả tạo nào, có thể không cần kiêng kị gì hết.
“Vậy ăn cơm xong, chiều cậu đi xem xem đi. Bọn họ đều rất lo lắng cho cậu đó”
“Ừ, tớ sẽ đi. Cậu có thai rồi, phải uống chút canh gà hầm cẩu kỷ, có lợi cho sức khỏe của cậu đó”
“Cậu từng học đấy à?” Hứa Trúc Linh tò mò hỏi.
“Đoán mò đó.”
Bạch Minh Châu cười, tùy ý nói.
Đợi một tiếng sau, cơm canh đã xong, ba món một canh.
Đây là lần đầu Hứa Trúc Linh ăn đồ ăn do Bạch Minh Châu nấu.
Tay nghề không tồi, xem ra một năm nay Bạch Minh Châu nấu cơm không ít.
“Một năm nay tớ đã đi rất nhiều nơi. Tớ cũng biết có người đang tìm tớ, đều bị tớ né tránh. Năng lực phản trinh sát của tớ không tệ đâu. Xem ra không bôi nhọ thanh danh của bố mẹ tớ rồi. Khiến mọi người lo lắng cho tớ lâu như vậy, thật ngại quá”
“Cậu là vì chữa lành vết thương mới rời đi, lần này… vết thương đã khỏi chưa?”
Hai tháng trước, Christie đột nhiên sinh non, sinh ra một bé trai.
Con giống bố, tóc đen mắt đen, vẻ ngoài rất đáng yêu.
Lúc đó Hứa Trúc Linh đang nghén nặng, cũng không thể lặn lội đường xa đi Manton được. Hơn nữa, Cố Thành Trung cũng không yên tâm để cô quay về lần nữa.
Sinh non có hơi suy yếu, cần phải trông nóm ngày đêm.
Quan hệ giữa Christie và Ôn Mạc Ngôn cũng không căng thẳng như trước nữa.
Gần đây tham gia hoạt động đều là hai vợ chồng cùng đi.
Nghe nói để sinh ra đứa con này. Christie đã trải qua thập tử nhất sinh, suýt chút nữa chết trên bàn phẫu thuật.
Cho nên trong khi ở cữ, Ôn Mạc Ngôn đối xử với cô rất tốt, cũng không lạnh nhạt như ngày xưa.
Đàn ông không có tình với một người phụ nữ, nhưng làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ cốt nhục có quan hệ máu mủ với mình được?
Cô căng thẳng nhìn Bạch Minh Châu, bắt được vẻ buồn bã lướt nhanh qua đáy mắt.
Vân… rất quan tâm.
Vậy trong một năm nay, rốt cuộc đã chữa trị cái gì?
“Ăn cơm đi”
“Vẫn còn đau, đúng không?”
“Dù là như thế thì đã sao nào? Anh ấy đã cưới người khác, cũng có con rồi. Lẽ nào tớ phải đi làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình ba người nhà họ sao? Con đường ban đầu là do tớ tự chọn, giờ tớ cũng không nên oán trách. Anh ấy… như bây giờ cũng không tệ, không phải sao? Tổng giám đốc Ôn Phước uy phong lẫm liệt, trưởng thành chín chắn hơn trước kia nhiều rồi.
Bọn tớ gặp nhau sai thời gian. Nếu như… gặp nhau một hơn một chút, khi anh ấy đủ trưởng thành chín chắn, có thể tự mình đảm đương mọi chuyện rồi mới có tình cảm, vậy thì sẽ không có trở ngại. Nhưng bọn tớ… lại cứ có duyên không nợ như vậy đấy”
Có duyên không nợ.
Bốn chữ này không khỏi hơi quá tàn nhẫn rồi.
Hứa Trúc Linh mím môi, không biết nên nói gì. Cuối cùng, Bạch Minh Châu nhún vai đầy vẻ không quan tâm: “Tớ có thể quên đi Nguyên Doanh, chắc chắn cũng có thể quên đi Ôn Mạc Ngôn. Tớ không tin tớ xui xẻo đến vậy, yêu người nào là thảm người đấy, lần nào cũng đều kết thúc trong bi kịch. Thế giới này, ai rời khỏi ai đi chăng nữa thì trái đất không phải vẫn quay như vậy sao? Chung quy vẫn phải sống tiếp mà”
Cô nói có vẻ thoải mái vô cùng, nhưng Hứa Trúc Linh biết trong lòng cô vẫn không thoải mái.
Cách tốt nhất để quên đi người cũ chính là tình cảm mới, du lịch, thời gian…
Trái tim cô bế tắc không thoát ra được, lấy đâu ra tình cảm mới chứ?
Cô dùng thời gian một năm đi du lịch, cũng chẳng có tác dụng gì.
Có một số lời nói chẳng qua là nói ra để an ủi chính mình mà thôi.
Hai người ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó đi siêu thị mua ít đồ.
Bạch Minh Châu không giữ Hứa Trúc Linh lại lâu, để Khương Anh Tùng đưa cô về, còn Bạch Minh Châu thì bình ổn lại tâm trạng rồi về nhà họ Bạch.
Hai vợ chồng Bạch Hoàng Nham đều không nhận được tin tức, vừa mở cửa đã thấy một người quen thuộc, ngây ngẩn hồi lâu.
“Minh… Minh Châu?”
“Con đã đi đâu vậy? Con khiến bố mẹ sốt ruột muốn chết rồi!”
Mẹ cô kéo cô vào. Bạch Hoàng Nham đỏ bừng cả mặt, tuy không khóc nhưng hốc mắt đã đỏ lên.
“Cái đứa con gái bất hiếu này, con còn mặt mũi quay về à?
Bố… Bố lên lầu thắp nhang cho bố mẹ con, nói với bọn họ là con về rồi. Nếu con có gì không may, tối đến bố còn không dám ngủ, chỉ sợ vừa nhắm mắt vào là bố mẹ con tới tìm bố tính sổi”
Bạch Hoàng Nham nhìn như đang trách cứ, nhưng… giọng nói run rẩy, toàn là dịu dàng.
Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh cũng đã xuống lầu.
“Anh, chị dâu, em về rồi đây”
Bạch Minh Châu nhoẻn miệng cười.
“Hoan Hoan”
Cố Huấn đi xuống trước, kéo cô ôm vào lòng.
Đây là cô em gái anh bảo vệ từ nhỏ đến lớn, mất tích đã sắp một năm rồi, nay tất nhiên anh không kìm nén được tình cảm.
Cố Ngọc Vy cũng không ghen. Bọn họ đã kết hôn rồi, cô cũng tin cái tên đầu gỗ Nguyên Doanh này có thể phân rõ được cái gì là tình thân, cái gì là tình yêu.
“Aiya, nam nữ thụ thụ bất tương thân nha, đừng cậy là anh trai em thì ôm ấp em nha! Buông ra buông ra, em muốn ôm chị dâu em cơ. Cuối cùng cũng cưới được chị ấy về nhà rồi”
Bạch Minh Châu cười nói, đẩy Nguyên Doanh ra, sau đó nhìn về phía Cố Ngọc Vy.
“Chị dâu, có thể ôm chị cái được không? Ôm một cái rồi không tính hiềm khích cũ nữa, chuyện cũ bỏ qua”
“Được”
Cố Ngọc Vy mỉm cười trong sáng, dứt khoát đi lên ôm lấy Bạch Minh Châu.
Mẹ cô kéo cô ngồi xuống, vẫn luôn líu ra líu ríu truy hỏi cô rốt cuộc đã đi đâu.
Cô đơn giản nói về thành phố mà mình đã tới du lịch, Nguyên Doanh ở bên cạnh nghe, màu mắt dần tối đi.
Đến chiều tối, mẹ cô đi làm cơm tối, Cố Ngọc Vy đi theo giúp đỡ.
Bạch Hoàng Nham vẫn còn đang xử lý công việc trong phòng sách. Nguyên Doanh kéo Bạch Minh Châu ra ban công, nói: “Một năm nay em đều ở Manton, vì sao lại lừa chú thím là em đi du lịch các nước?”
“Có một số chuyện, mọi người không biết thì tốt hơn”
Cô hờ hững.
Nguyên Doanh nghe vậy, nhíu chặt chân mày.
Đúng thật là cô đã quay về, nhưng cảm giác không phải Bạch Minh Châu ngày trước nữa.
Bạch Minh Châu ngày trước là một người nóng vội luôn rất tùy tiện, nay… nói ít hơn, cũng không hoạt bát nữa, ngay cả cười cũng có vẻ nặng nề hơn mấy phần.
Anh cũng chỉ biết cô đã ở lại Manton rất lâu, còn về phần cô đã làm gì, cụ thể ở vị trí nào thì anh không biết nữa. Thời gian một năm này, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?