Trans: Bạch Tửu
Một tháng sau, Thục Tuệ phu nhân rốt cuộc cũng sinh.
Sau khi đến phương Bắc, Ngọc Châu vẫn luôn chú ý đến vấn đề ăn uống hàng ngày của Nhị tỷ, cho nên thân thể của Nhị tỷ cơ bản được điều dưỡng khá tốt, tuy là như vậy nhưng cũng bị giày vò hơn phân nửa.
Đến khi nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc vang dội truyền ra từ trong phòng, hai thai phụ mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng tảng đá lớn trong lòng vẫn chưa buông xuống được, nghĩ đến chính mình sau này cũng sớm đi một chuyến đến quỷ môn quan như thế, nói không sợ hãi là chuyện không có khả năng.
Nghiêu Xu Đình vừa mới tân hôn, lau đi mồ hôi trên trán, nói: “Tẩu tẩu, chẳng lẽ chúng ta rồi cũng phải như vậy?”
Nhưng Ngọc Châu lại không rảnh nghĩ đến chuyện đó, chỉ muốn vào phòng thăm Nhị tỷ, lại bị bà đỡ ngăn lại: “Phu nhân, ngài là phụ nữ có thai, thấy máu không tốt, một lát nữa xử lí sạch sẽ xong ngài lại đến.”
Ngọc Châu bất đắc dĩ gật đầu, hỏi: “Hiện tại nhị tỷ vẫn ổn chứ? Sinh hạ hài nhi là nam hay nữ?”
Bà đỡ cười nói: “Vẫn được xem là ổn định, giờ Thục Tuệ phu nhân đã ngủ, hơn nữa còn là một tiểu tử béo tròn!”
Nghe xong Ngọc Châu cuối cùng cũng yên lòng, đáng tiếc nhị tỷ muốn nữ hài tử, nhưng lần sinh hạ này lại là nam hài tử… Sau này hài tử mang huyết mạch của hoàng thất này có thể suôn sẻ cả đời hay không, chỉ có trời xanh mới biết được.
Không bao lâu sau, bà đỡ kia bồng đứa trẻ mới sinh ra cho Ngọc Châu xem, trẻ mới sinh làn da vẫn còn màu hồng phấn, có điều nếp nhăn đã được giãn ra từ từ, một cục nhỏ nhỏ mềm mềm, cũng nhìn không ra là giống ai.
Ngọc Châu cẩn thận ôm hài nhi, nhìn hắn mỉm cười.
Sau khi đợi phòng sinh thay đổi đệm giường, Ngọc Châu không muốn quấy rầy nhị tỷ nghỉ ngơi.
Nhị tỷ không muốn mời bà vú, chỉ nói rằng đã rời khỏi hoàng cung, tất nhiên cũng muốn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc tự mình nuôi nấng hài tử.
Ngọc Châu sợ tỷ tỷ không đủ sữa, liền vào phòng bếp nhỏ tự mình lấy nguyên liệu nấu canh thúc sữa cho nhị tỷ, mặc khác còn nấu cháo, chờ nhị tỷ tỉnh lại thì có cái mà ăn.
Theo tập tục sản phụ ở Tây Bắc món ăn đầu tiên phải là cháo trứng đường đỏ.
Chuyện này vốn nên là mẹ chồng đến chuẩn bị, nếu mẹ chồng mất sớm, thì cũng nên để mẹ ruột an bài.
Kỳ thật sau khi đến phương Bắc, Ngọc Châu liền tiện thể nhắn cho Tiêu gia, mặc dù nàng đã xóa tên ra khỏi gia phả nhà họ Tiêu, nhưng nhị tỷ lại là nữ nhi Tiêu gia, hiện giờ trở về phương Bắc, chắc chắn là muốn báo cho Tiêu gia một tiếng.
Vốn tưởng rằng đến lúc đó dưỡng mẫu sẽ cùng Ngũ tỷ đến thăm, nhưng cũng đã một thời gian trôi qua, lại chỉ chờ được một phong thư của tổ mẫu, bên trong đại ý khiển trách nhị tỷ không nên tự ý làm trái quy củ, thân là nữ nhân của Hoàng đế làm gì có đạo lý tự tiện rời khỏi Kinh thành? Nếu muốn một nhà già trẻ an khang, tốt nhất nên hồi Kinh thỉnh tội với Thánh thượng, miễn gây họa liên lụy đến huynh đệ tỷ muội khác.
Sau khi Ngọc Châu xem xong, thuận tay ném thư vào lư hương, cũng không có ý đưa cho nhị tỷ.
Bởi vì nàng biết, dựa vào tính tình của tỷ tỷ chỉ sợ sẽ quay lại Kinh thành cũng nói không chừng, dù cho nàng có tạm thời khuyên nhủ thì tỷ ấy cũng sẽ bị bức thư không chút tình thương kia tổn thương không nhẹ, tốt nhất là xem như không thấy, tương lai nếu gặp mặt mà hỏi vấn đề này, thì cũng có thể nói là người đưa tin đã làm mất ở giữa đường là được.
Tuy rằng không được mẫu thân tự tay chỉ dạy, nhưng nhiều ngày nay trù nghệ của Ngọc Châu đã tăng lên không ít, nấu cháo đường cũng ra dáng ra hình, chỉ là sơ ý nấu hơi nhiều, ngoài việc cho nhị tỷ ăn, thì cũng có thể làm thành bữa ăn khuya cho Mạc Bắc Vương.
Mạc Bắc Vương lại trở về lúc nửa đêm, nhưng hắn không trở về một mình mà còn mang theo ba bốn tướng quân vào thư phòng bàn chuyện trắng đêm.
Bởi vì ai cũng đều đói bụng, liền kêu nhà bếp bưng thức ăn khuya lên.
Sau khi nồi gốm nóng hôi hổi được bưng lên, Uất Trì Đức Hiền mở nắp ra liền thấy món ăn bên trong, nói đơn giản: “Đây là món gì?”
Lúc này có một lãnh tướng quê Tây Bắc duỗi cổ nhìn qua vừa thấy liền có chút cứng họng, nói: “Đây…không phải là cháo trứng đường đỏ sao? Là món ăn tẩm bổ thân thể cho sản phụ mới sinh xong… Sau khi sinh xong vợ tại hạ đã ăn món này…”
Nghiêu Mộ Dã vừa nghe, sắc mặt tối sầm, nói với gã sai vặt đưa cơm: “Hỗn láo! Ngươi nhìn xem trong phòng ai giống dáng vẻ người mới sinh xong hả?”
Gã sai vặt lắp bắp nói: “Tiểu nhân cũng không biết món này không thể cho nam tử ăn, có điều cháo này do đích thân phu nhân ban ngày tự tay nấu lấy, còn bỏ thêm nửa củ nhân sâm vào nồi cháo này cho ngài, phu nhân nói đây là…là cái gì nhỉ? A, là cháo trứng đường đỏ nhân sâm lâu năm, nam tử cũng có thể ăn được…”
Gã sai vặt còn muốn tiếp tục thề thốt, nhưng Nghiêu Mộ Dã đã nghe hiểu được sự lười biếng trong lời nói của người phụ nữ nhỏ bé kia! Có chỗ nào là có ý làm cho hắn ăn? Chẳng qua hắn chỉ ăn ké Thục Tuệ phu nhân kia mà thôi.
Các tướng quân bên cạnh nghe được cũng sửng sờ, thầm nghĩ phu nhân Mạc Bắc Vương vậy mà lừa gạt phu quân? Mạc Bắc Vương của bọn họ là người xưa nay không chấp nhận nổi một hạt cát trong mắt!
Nhưng ai ngờ lúc này Mạc Bắc Vương sau khi nghe Ngọc Châu tự tay nấu cháo, liền cầm lấy muỗng gỗ múc một chén cháo đến ăn.
Các tướng quân khác nhìn thấy đều có chút choáng váng.
Nghiêu Mộ Dã dường như không có việc gì nói: “Không phải đều bảo đói sao, mau ăn chút lót dạ đi, một lát nữa còn phải bàn bạc quân tình.”
Mạc Bắc Vương đã mở miệng, các tướng quân khác cũng đành phải ào ào múc một chén cháo hồng diễm kia đến ăn, mùi vị ngọt ngào béo ngậy kia, thật sự có chút dính răng.
Vì biểu hiện hậu ái đối với muội phu, Nghiêu Mộ Dã còn cố tình đem hai viên trứng hỉ trong nồi đặt vào trong chén Uất Trì tiểu tướng quân.
Dẫn tới các tướng quân bên cạnh làm mặt quỷ hỏi Uất Trì tiểu tướng quân có phải có thai hay không? Uất Trì tướng quân chỉ bình thản nói: “Nếu tò mò thì cho ngươi ăn, để xem bụng của Dục tướng quân có thể sinh hay không…”
Lúc này mọi người cười ha hả, bởi vì bụng của Dục tướng quân rất to, thoạt nhìn dáng vẻ như mang thai năm sáu tháng, thật sự cái thai đó khó mà đẻ được nha.
Ồn ào một phen, mọi người đều no bụng nhưng lại không tránh khỏi ảo giác bụng hơi phình lên, nhất thời trong lòng đều âm thầm thở dài, ăn khuya ở Mạc Bắc Vương phủ cũng thật khó tiêu.
Sau một trận cười đùa qua đi, mọi người liền đi vào vấn đề chính.
Chiến sự ở tuyến Đông đã bắt đầu, Đại Ngụy không còn đối mặt với những đội cướp biển tản mạn như trước đây nữa, mà là đội thủy quân được huấn luyện bài bản, trang bị đầy đủ của Khấu Đảo quốc, lúc này khả năng chỉ huy không phù hợp ngay lập tức thể hiện ra sự suy yếu.
Sau nhiều trận chiến liên tiếp mang lại tổn thất trầm trọng, Khấu Đảo quốc mượn cơ hội đẩy mạnh chiến tuyến về phía trước, những hải đảo và thuyền đánh cá bên bờ biển đều bị tàn sát chiếm đóng.
Mà lúc này Uất Trì tướng quân lại nhận nhiệm vụ khẩn cấp, đi đến tuyến Đông, thống lĩnh thủy quân tiến hành tác chiến.
Chỉ là thủy quân lúc này đã không còn là binh tinh như lúc đầu, bộ hạ đắc lực của Uất Trì lão tướng quân có một số người vô tội bị giết, có một số người bị trách tội phải đi sung quân, lương tướng thiếu thốn, thiếu luôn chí khí, càng làm cho chiến thuyền kiểu mới này tổn hại hơn phân nửa.
Hiện tại trong thư phòng vài vị tướng quân mồm năm miệng mười, ý kiến không đồng nhất với nhau.
Có chủ trương lấy quốc sự làm trọng, cho mượn tạm thuyền chiến để giải nguy, miễn cho Khấu Đảo tiến vào đất liền Đại Ngụy.
Cũng có người kiên quyết phản đối chuyện "may áo cưới" cho người khác, hiện tại Mạc Bắc Vương bị cô lập ở phương Bắc, trên tay không có nhiều lực lượng, tất nhiên nên tính toán tỉ mỉ, đứng xa mà xem hổ đấu nhau.
Nghiêu Mộ Dã vẫn luôn khép hờ mắt, nghe ý kiến của các tướng quân, cuối cùng hỏi Uất Trì Đức Hiền: “Ý của ngươi thế nào?”
Uất Trì Đức Hiền nhíu mày nói: “Chỉ sợ qua cầu rút ván, có đi mà không có về.”
Nghiêu Mộ Dã hơi nhướng mày, nhưng quả thật cảm thấy tâm tư muội phu này không mưu mà hợp với mình.
Chỉ là một Khấu Đảo quốc, có gì mà khó khăn? Mà xu hướng suy tàn của Đại Ngụy hiện nay, rõ ràng là có liên quan đến mưu đồ tính toán và nội đấu của Bạch gia.
Hơn nữa, dựa vào lòng tham người Bạch gia, chỉ sợ đội tàu phương Bắc còn chưa khởi hành, bọn họ cũng đã mưu tính sau cuộc chiến làm sao để đổi trắng thay đen, tá ma giết lừa*.
*Tá ma giết lừa: Ý chỉ sự phản bội, quay lưng với người có công.
Cuối cùng Nghiêu Mộ Dã mở miệng nói: “Vẫn còn quá sớm để phái thuyền đi, đây chính là một bài học cho đất nước.
Nếu người bị thương không hiểu được cảm giác đau đớn, về sau sẽ còn phát sinh mối họa như vậy, khi đó chưa chắc chúng ta còn có thể lập ra thêm nhóm thuyền chiến để phái đi, sẽ trở thành tai họa lớn cho Đại Ngụy."
Nói đến đây, Nghiêu Mộ Dã còn nói thêm: “Mặc dù không phái thuyền đi, nhưng trận chiến này vẫn phải đánh.
Trận chiến này chẳng qua Khấu Đảo chỉ dựa vào nước mà thôi, quăng cho bọn họ một ít lợi ích, dụ dỗ họ lên bờ, dấn sâu vào đất liền, sau đó cắt đứt quân chi viện, lợi dụng sơ hở nhồi bọn chúng thành bánh bao.”
Những người ở đây đều có kinh nghiệm chiến trường, nghe hắn vừa nói như vậy, lập tức hiểu rõ ý hắn.
Chỉ là, cách thức thực hiện chiến thuật này cần phải xem xét thời thế, thực thi cụ thể.
Sau một hồi thương lượng, Nghiêu Mộ Dã muốn Uất Trì Đức Hiền chạy đến bên cạnh ca ca hắn, hợp tác chỉ huy tác chiến.
Mà một khi chiến sự căng thẳng, Nghiêu Mộ Dã sẽ tự phái binh cho thuyền xuôi dòng xuống, phòng ngừa sơ hở.
Nói đến đây, hắn vỗ vỗ vai Uất Trì Đức Hiền, nói: “Ngươi vừa mới tân hôn đã phái ngươi đi đến tiền tuyến, làm ca ca của Xu Đình, trong lòng ta cũng không đành lòng.
Nhưng mà, nguy cơ quốc nạn đứng đầu, thân là nam nhi nên chủ động đứng ra, đạo lý này ta không nói ngươi cũng hiểu.”
Uất Trì Đức Hiền nhìn Mạc Bắc Vương, chỉ mở miệng nói một câu: “Ta nhất định sẽ trở về trước khi Đình nhi sinh.”
Quân tình khẩn cấp, thêm việc hành sự cơ mật, cho nên ngay trong đêm khuya, Uất Trì Đức Hiền chưa kịp nói lời cáo biệt với Nghiêu Xu Đình đang ngủ say, đã lập tức mang theo một đám binh lính được Mạc Bắc lựa chọn kỹ càng lao đến Giang Tây.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Nghiêu Xu Đình mới biết được tin tức vị phu quân mới tân hôn đã rời đi, không cầm được hai mắt đẫm lệ.
Ngọc Châu đang giúp Nhị tỷ bọc tả lót cho hài tử, nghe vậy ngẩng đầu nói: “Chẳng lẽ muội không biết người muội gả cho chính là một tướng quân sao? Hắn không nói với muội mà đã đi thì hắn cũng có lý do của mình.”
Nghe thế, Nghiêu Xu Đình ánh mắt cô đơn, nói: “Tẩu tẩu nói đúng, hắn vốn dĩ không muốn cưới muội, hiện giờ cưới muội đã mang nhiều trói buộc, cần gì phải nhiều lời với muội làm gì.”
Thục Tuệ phu nhân vừa mới cho nhi tử bú sữa xong nghe lời này, ngẩng đầu trêu ghẹo nói: “Nhưng ta lại nghe Ngọc Châu nói, Uất Trì tiểu tướng quân ở trước mặt Mạc Bắc Vương nói hắn đã thương thầm ngươi nhiều năm, làm sao mà nay ngươi lại vu oan bảo hắn không muốn cưới ngươi?
Nghiêu Xu Đình hít hít cái mũi, dùng khăn tay lau lau nước mắt, nói: “Hắn chỉ là muốn cho Nhị ca muội mặt mũi, nên nói cho dễ nghe thôi.”
Nghe Nghiêu Xu Đình nói xong, Ngọc Châu và Thục Tuệ phu nhân hai người quay qua bốn mắt nhìn nhau.
Danh Sách Chương: