Mục lục
Tàng Ngọc Nạp Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngân Phương​

thật đúng là khách quý hiếm có, Lễ bộ thị lang Lý đại nhân vội vàng đứng dậy đón chào, những người còn lại cũng ào ào cười hướng về phía Thái Úy đại nhân hàn huyên thi lễ.

Sau khi Nghiêu Mộ Dã cùng các vị đồng liêu chào hỏi xong, nhìn chung quanh, liền chọn một chiếc ghế đơn bên cạnh đình ngồi xuống. Lập tức có thị nữ đến dâng trà thơm, hắn tiếp nhận chén trà rồi nói với mọi người: "Chư vị cứ tự nhiên, ta muốn yên tĩnh thưởng thức hoa viên thanh nhã mà Lý đại nhân mới xây xong."

nói xong câu này, không nói thêm bất cứ từ nào nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào ghế, nhấm nháp trà thơm, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, dáng vẻ cực kì nhàn nhã.

Mọi người có mặt ở đây đều biết rất rõ vị Nghiêu Thái Úy này thông thường không thích chốn ồn ào, ít tâm sự trò chuyện với những người chung quanh. Nếu không vui, cho dù thân đang ở hoàng cung đại nội diện thánh cũng không nói nhiều lắm, khiến hoàng đế ngồi trên long ỷ khô cằn cũng lầm bầm lầu bầu, Nghiêu nhị thiếu từ trước đến nay đều cao thâm khó đoán, bí hiểm khó có thể đo lường hay lấy lòng.

Nên các quan lại ở đây rất thức thời, không ai dám đến quấy rầy sự thanh tĩnh của Thái Uý. Mọi người tiếp tục bàn luận câu chuyện còn đang dang dở vừa rồi, đợi đến lúc vũ nương ca nữ nhạc phường đi vào Đông uyển, bày cầm, kéo dây đàn bắt đầu đàn hát ca múa. Mọi người bắt đầu hưng phấn, gõ theo nhịp trống tiếng kèn thưởng thức múa hát.

Hát hay múa giỏi phối hợp cảnh đẹp của đình viện, quả nhiên là khiến người thả lỏng tâm tình, đẹp mắt sướng tai!

Nhưng Ôn tướng quân luôn thích thưởng thức ca múa nhưng lần này tâm tư lúc lại hoàn toàn không hề đặt ở trên người các vũ cơ xinh đẹp quyến rũ kia. hắn vừa uống rượu, nhưng tầm mắt lại thỉnh thoảng vụng trộm đánh giá Nghiêu Thái Úy cách đó không xa.

Hôm qua, khi hắn đang cùng tỷ phu là Lý đại nhân uống rượu, từng nghe tỷ phu đề cập đến việc Lục cônương bị ngựa làm hoảng sợ, Lý đại nhân không ngừng nhắc nhở hắn, đừng trêu chọc loại nữ tử lẳng lơ không đàng hoàng, loại nữ tử đó lén hẹn hò chơi đùa thì còn được, đừng bao giờ tính đến chuyện đưa vào phủ trạch, để tránh sinh họa.

Ôn tướng quân nghe xong giật thót mình, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác không ổn, hắn e sợ đêm dài lắm mộng, vốn định thừa dịp Vương phu nhân cũng đến chúc mừng lần này, cùng bà định ra việc nạp Ngọc Châu làm thiếp, ý niệm đã định, đương nhiên không thể để vịt đến tay mà còn xảy ra nhiều chuyện làm bay mất, vì thế hắn đặc biệt chú ý hướng đi của Thái Úy.

Lúc này Nghiêu Thái Úy cũng bưng chén rượu, nhấm nháp từng chút rượu thơm ngon, đôi mắt phượng hơi nheo lại, chăm chú nhìn thẳng về phía trước.

Ôn Tật Tài nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức phát hiện cái mà Thái Uý đang nhìn, chính là một đoá "Hồng" giữa rừng lá xanh mướt trong Nam Uyển.

Phát hiện đó làm Ôn tướng quân cả kinh. Tuy rằng ban đầu hắn cũng đã biết việc Nghiêu Thái Uý và nữ tử này từng gặp mặt nhau, nhưng sau đó lại không hề thấy có liên quan gì, thêm nữa Nghiêu Thái Uý lại không hề biểu lộ ra chút quan tâm gì đến người phụ nữ đến từ vùng Tây Bắc này. Khiến hắn cũng yên lòng. Nhưng lúc này ánh mắt của Nghiêu Thái Úy vẫn luôn nhìn theo bóng hồng xinh đẹp ở Nam Uyển. ẩn ý sâu xa trong ánh mắt đó, đều là nam nhân, trong lòng ai nấy cũng đều hiểu rõ đó là gì, nhưng không ai nói ra thôi.

Ôn tướng quân hơi nhíu mày, bưng chén rượu lên uống cạn. Khi uống xong, ngẩng đầu nhìn lên, lại sửng sốt không thể tin vào mắt mình, bởi vì nơi lan can đó, chỉ còn lại chén rượu nằm chỏng chơ trênbàn. Mà vị Nghiêu thiếu kia đã không thấy bóng dáng.

Lúc này nhóm nữ quyến ở Nam uyển cũng đang chơi đùa đến phần hưng phấn nhất, một bên nhấm nháp trái cây, một bên chơi Xạ phúc.

Cái gọi là Xạ phúc, chính là ở trên khay đặt một vật, dùng khăn bao lại, lại ra một câu thơ làm cho người ta đoán dưới khăn là vật phẩm gì. Ngôn từ được dùng trong câu thơ, thường thường là những câu nóichỉ ra ưu khuyết điểm, giới hạn ở năm hoặc là bảy câu, rất khảo nghiệm trí thông minh và sự nhạy bén của nữ tử, nên được mời đến đây đa số đều là những tài nữ, từng đọc thi thư của nhà danh môn quyền quý.

Lúc có người đến đề nghị chơi trò này, Nghiêu Xu Đình lập tức cười tán thành, tiến hành được mấy vòng, nhìn bên cạnh thấy Lục tiểu thư liên tục không nói một lời, lại bất chợt nghĩ đến chuyện khôngbiết Lục tiểu thư có từng chơi qua trò Xạ phúc này không, tuy rằng tài nghệ chạm trổ của nàng rất tuyệt, nhưng dù sao cũng xuất thân từ thương hộ, nếu lát nữa đến lượt nàng, lại không thể xuất khẩu thành thơ sẽ rất mất mặt, vì thế liền nhỏ nhẹ hỏi Lục tiểu thư có hưng trí cùng nàng đi tản bộ bên hồ không.

Ngọc Châu tâm tư nhạy bén, sao lại không đoán ra ý tốt đó của Nghiêu tiểu thư, liền cười cảm kích, nhưng có lẽ do vị huynh trưởng của vị tiểu thư hoạt bát hiểu chuyện này làm cho Ngọc Châu khôngmuốn cùng Nghiêu tiểu thư có tình nghĩa quá sâu, mỉm cười nói: "Mẫu thân cùng tỷ tỷ đang ở Tây uyển chờ Ngọc Châu, thỉnh các vị phu nhân tiểu thư cứ thong thả chơi đùa, nếu như không có việc khác, Ngọc Châu xin phép về Tây Uyển trước."

Đúng lúc đó, kích trống tú cầu vừa vặn rơi vào trong tay nàng. Thụy Quốc phu nhân cười nói: "Đừng mong chạy thoát làm hỏng quy tắc. đã nhặt được tú cầu thì phải đặt xong câu đố mới được đi."

Bắt được tú cầu, Ngọc Châu cũng không tiện lui bước, lần này nàng vào kinh còn có ý định riêng, nên nếu kết giao với những quý nữ này sẽ rất có lợi trong tương lai, vì thế cũng không đối nghịch với mọi người.

Cho nên cũng không tiếp tục từ chối thêm nữa, nàng vừa đứng lên vừa vận dụng đầu óc, chân lại bước bình thản ra sau tấm bình phong, sau một lúc lâu, tay cầm khay được khăn bao trùm đi ra, nhẹ giọng nói

“Vốn là đá cứng thâm sơn, được người thương mến mài trơn khắc hình, thân em đầy đủ nghĩa tình, nắng mưa cũng chỉ riêng mình với ta.”

Tiếng nói nàng vừa dứt, Thụy Quốc phu nhân đã bật cười: "Câu đố dễ đoán, vật kia rất dễ đoán, Lục tiểu thư cũng không quá dụng tâm, không phải là chiếc lược bằng ngọc mà Lục tiểu thư vừa mang trênđầu vừa rồi đó sao?"

Các vị tiểu thư trước đó, ai nấy đều cố khoe khoang tài năng, dùng những câu thơ ẩn ý thâm sâu, tối nghĩa khó hiểu, không có mấy người đoán được.

Nhưng câu đố vừa rồi của Lục cô nương, lại nhìn sang tóc mai đang buông xõa trên má nàng, mọi người ở đây lập tức đoán được nàng vừa nói vật gì, trong lúc nhất thời các nữ tử có mặt ở nơi này đều cười vang, trêu đùa nhau đầy vui vẻ.

Sắc mặt của Ngọc Châu hơi đỏ lên, vén khăn trên khay, lấy lược ngọc ra một lần nữa cài vào tóc, khẽ cười nói: "Cuộc đời là người mê ngọc thạch, nào có được tài học nhanh trí như chư vị tiểu thư và phu nhân? đã tự bêu xấu!"

Lúc trước mấy vị nữ tử thấy Ngọc Châu xinh đẹp lạ thường, khó tránh khỏi âm thầm so sánh thiệt hơn, nhưng nay vừa thấy, đúng là chẳng ai hoàn mỹ, tuy rằng cô gái này quá mức xinh đẹp nhưng tài học cũng hơi chút khiếm khuyết, hơn nữa nhìn qua cũng không phải là người có tâm kế, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu, nhất thời lại sinh ra mấy phần hảo cảm.

Ngọc Châu cùng nhóm quý nữ nói đùa một trận, cuối cùng có thể thoả đáng thoát thân, lại nhờ thị nữ vừa rồi dẫn dắt đi theo con đường có trồng những đóa hoa nhỏ quay trở về Tây Uyển.

Thụy Quốc phu nhân mời chính là thợ thiết kế hoa viên nổi danh nhất thời đó, nên mỗi một nơi điều chú ý kiến trúc đặc biệt, nhưng nếu không để ý, thì lại giống như một mê cung rất dễ lạc đường.

Ngọc Châu đi thẳng về phía trước được một lát thì lại chuyển vào một con đường mòn, nơi này địa thế hẻo lánh, chung quanh trái phải đều có hòn non bộ che, khi Ngọc Châu đến chỗ khúc quanhcủa núi giả, đột nhiên thấy được có người đứng chắn ngang đường, không khỏi cả kinh trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện chính là Thái Úy đại nhân, vạt áo tung bay trong gió đang đứng ở bên đường.

Nàng lập tức dừng lại bước chân, do dự nghĩ xem mình có nên nhường đường cho Thái Úy, mời hắn đitrước hay không. Nhưng Thái Úy lại khoát tay chặn lại, có ý mời Lục cô nương đi trước.

Lục cô nương lui lại một bước, sau khi nghiêng người thi lễ liền bước đi về phía trước, nhưng Thái Úy đại nhân lại xoay người, cản thị nữ theo hầu phía sau nàng, ra lệnh cho các nàng đi đường khác, đứng chờ ở cửa ra vào Tây Uyển, sau đó bước nhanh lên đi sóng vai với Ngọc Châu

Với tình huống hiện thời, thực sự làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, Ngọc Châu vội vã sải bước nhanh hơn.

Sau khi đi được vài bước, Nghiêu Mộ Dã mở miệng hỏi: "không biết tay của Lục cô nương đã đỡ nhiều chưa?"

Bởi vì tham gia yến hội, Ngọc Châu đã bỏ nẹp trúc xuống, chỉ buộc một chiếc khăn lụa và dùng vòng ngọc bản lớn để cố định lại,nghe Nghiêu thiếu lên tiếng hỏi, nàng khẽ trả lời: “không quá đáng ngại, thỉnh Thái Úy không cần bận tâm..."

Nghiêu Mộ Dã hơi nghiêng đầu, từ góc độ đó có thể nhìn thấy được cái trán đầy đặn cùng lông mi cong vút của nữ tử bên cạnh, bởi vì đi khá nhanh, nên hơi thở có chút gấp, bên má có mồ hôi, giống như ở trong mật thất ngày ấy, nàng quỳ ở dưới chân mình, đầu ngẩng lên, hơi thở nóng ấm…

Nghiêu thiếu hơi nhíu mày, trong lòng lại có một ngọn lửa giận không tên đột nhiên cháy bừng lên, thanh âm bất chợt lạnh hơn vài phần: "Vừa rồi, khi nghe Ôn tướng quân nói chuyện, tựa hồ có ý định sẽcưới Lục tiểu thư, không biết hôn thiếp đã trao đổi với nhau chưa, và đến ngày nào thì tại hạ có thể uống được rượu mừng của hai người?”

Lời nói ngông cuồng bừa bãi, không kiêng nể đến bực này thật khiến người ta khó có thể đáp lại.Ngọc Châu lại càng không muốn dây dưa về chuyện nam nữ riêng tư với hắn ở nơi này, nghe hắn hỏi như vậy, liền lặng im, không lên tiếng đáp trả, chỉ cúi đầu, chân bước nhanh hơn.

Đúng lúc này, Nghiêu Thái Úy đột nhiên đưa tay bế bổng nữ tử đang cúi đầu bước nhanh kia. Cúi đầu đem môi dán sátvào tai nàng hỏi: "Khanh (1)vốn là giai nhân, lại nguyện ủy thân cho một gã mãng phu, chẳng lẽ bởi vì gã đồng ý cho khanh một danh phận thiếp thất?"

Ngọc Châu bị hắn nhấc bổng lên, đặt trên một phiến đá tròn trên hòn giả sơn, lại đem thân thể đè ép sát vào, không thể nhúc nhích được, chỉ có thể đè thấp giọngnói: "Ngọc Châu nói muốn lập gia đình khi nào? Quân (2) cũng không phải phụ mẫu của ta, lại ép hỏi hôn sự của một nữ tử như thế, là muốn làm mất mặt mình tại phủ trạch của người khác hay sao? không sợ bị các đồng liêu (3)chê trách?"

(1), (2): Khanh, Quân, cách gọi nhau khách sáo của nam nữ thời xưa, trong truyện này, tác giả dùng văn phong cổ, cách đối đáp đầy khách sáo lễ tiết, mình sẽ giữ nguyên cách nói như thế để người đọc dễ phân biệt đâu là chính nhân quân tử xưa, đâu là miệng phun văn hóa nhưng lại đầy mùi giống đực (nóinôm na là dê xồm, phóng tinh viên)

(3) đồng liêu: bạn làm quan chung, ý nói những vị quan khác, bạn bè chốn quan trường.

Nghiêu Mộ Dã nghe xong khóe miệng khẽ gợi lên một đường cong: "Tại hạ trước nay không hề quan tâm hay sợ lời chê trách của người khác, không biết Lục tiểu thư là đang sợ ai chê trách? Hoảng loạn đến mức này, phải chăng Lục tiểu thư đang sợ Ôn tướng quân hiểu lầm?"

nói xong lời này, liền cúi người xuống, đôi môi mỏng lại lần nữa hung hăng hôn lên đôi môi hồng căng mọng của nàng. Chỉ vừa mới nhấp môi thôi, không khác gì được nhấp một ngụm quỳnh tương ngọc lộ, thơm ngọt đến mức làm say đắm lòng người. trên thân thể mềm mại kia không biết đã ướp lên đó mùi hương gì lại thơm ngon đến lạ, không ngừng nối tiếp nhau xông thẳng vào mũi của Thái Úy đại nhân.

Trộm hương quý ở điểm nên dừng đúng lúc ---- Tuy rằng ‘hương’ này đã liên tục quấy rối hắn, quanh quẩn không tha hắn, nhưng Nghiêu thiếu vẫn cố gắng đè nén lại thèm muốn, buông cái lưỡi thơm mềm quấn quanh lưỡi hắn ra, đầy tiếc nuối sờ lên đôi má ửng hồng thơm tho của nàng nói: "Hôm nay Lục tiểu thư lại không mang theo trâm bén để hộ thân, quả nhiên là một sai lầm. Bởi vì thời gian gần đây, Lục tiểu thư sắc mặt nhuộm hồng, sóng mắt long lanh như đưa tình gợi nhớ, vừa nhìn đã thấy thương. Nên phải để ý bảo vệ bản thân, đừng để những tên háo sắc đến sàm sỡ.”

Chiêu "Vừa ăn cướp vừa la làng", mặt dày tám thước, vô sỉ không giới hạn như thế này đúng là làm người ta nghẹn họng! Nghiêu nhị thiếu từ trước đến nay không bao giờ tự giẫm vào vết xe đổ của bản thân, nên khi vừa trộm hương xong, không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng thả lỏng vòng tay, khôngđợi giai nhân kịp hồi hồn đã xoay người, tay áo phất phơ, nhanh chóng rời đi. (4)

(4) Đoạn này dành cho ai không hiểu, Thái Úy từng ‘trộm hương’ và suýt bị ăn trâm nhọn xuyên thịt 1 lần nên lần này vừa nhắc nhở theo kiểu quân tử, vừa sợ bị ăn thêm món khác nên trộm hương xong là bỏ chạy liền

hắn đi được một đoạn, liền thấy Ôn tướng quân sắc mặt xanh mét, hoang mang không thể tin đứng trên một trường đình cách hòn giả sơn không xa. Chỉ không biết là, hắn ở nơi này nhìn xuống có thấy được tình hình vừa rồi hay không.

Nghiêu Mộ Dã thần thái tự nhiên bước lên bậc thềm, nhãn nhã hàn huyên cùng Ôn tướng quân: "Ca múa rất đẹp, sao tướng quân không ở Đông uyển thưởng thức, lại tới nơi này?"

Nhưng Ôn tướng quân lúc này hoàn toàn đánh mất vẻ nho nhã thong dong phóng khoáng của ngày thường, nhìn môi Nghiêu nhị thiếu với vẻ hoang mang nghi ngờ.

Nghiêu Mộ Dã tao nhã nhấc tay lau một chút, thì ra trên môi có dính một chút son, chỉ mỉm cười khôngnói, kiểu như mong Ôn huynh hiểu ngầm là được, đừng lên tiếng hỏi làm gì. trên mặt lại đầy vẻ thẳng thắn vô tư của người quân tử.

Chỉ trong chốc lát, Lục cô nương cũng vội vã từnúi giả đi đến nơi đây, máitóc kia rõ ràng đã chải vuốt một phen, tuy rằng cúi đầu, nhưng đôi mắt sắc bén của Ôn tướng quân vẫn phát hiện ra, trên đôi môi đỏ mọng của giai nhân, thiếu đi một chút son, giai nhân chỉ cúi đầu đếm bước, không hề nhìn ai đã vội vàng rời đi.

Ôn tướng quân từ trước đến nay luôn là cao thủ trong chuyện lén lúc hẹn hò như thế này, là bậc cao thủ trong việc trộm hương với vợ người khác. Loại chuyện nhân lúc yến tiệc đang ăn uống vui vẻ, lén hẹn hò giai nhân ra chỗ vắng để làm chuyện yêu đương vụng trộm, là chuyện thú vị nhất trên đời này, luôn là việc mà hắn thích làm nhất trong lúc rảnh rỗi.

Nhưng nay, mắt thấy chén canh ngon đã dâng lên tận miệng sắp sửa nhấm nháp lại bị người khác uống trước ngay trước mặt mình. thì ấm ức đó, cái mũ xanh nặng nề đó đè nặng đến mức dù là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất cũng không thể ngẩng mặt lên nhìn ai được.

Nếu như đổi thành người khác, Ôn tướng quân chắc chắn sẽ dùng nắm đấm để nói chuyện! không đánh gã đó đến răng rơi đầy đất thì không thể chịu được!

Nhưng hắn vừa không phải là trượng phu của Lục cô nương, càng không lời hôn ước làm bằng chứng, muốn ghen tị một cách danh chánh ngôn thuận cũng không tìm đâu ra lí do chính đáng! Huống chi kẻ ăn hớt kia lại còn làThái Úy đại nhân cao cao tại thượng, nên chỉ đánh ôm cục nghẹn trong ngực, đau thấu tâm can!

Nhưng lúc này tâm tình của Nghiêu Thái úy rất tốt, lên tiếng để cởi bỏ bối rối khó xử giùm Ôn tướng quân, ôm quyền nói: "Đúng rồi, vừa rồi bận quá nên quên đề cập chuyện này với Ôn tướng quân, hoàng đế nghe nói tướng quân đau lòng vì mất đi ái thê, liền có ý muốn tứ hôn, muốn đem tam công chúa gả cho Ôn tướng quân, hôm nay có thể thánh chỉ sẽ tới phủ, hiện tại chúc mừng tướng quân có mối lương duyên tốt đẹp!"

Ôn tướng quân lại cảm thấy tim mình như sắp vỡ tan, lồng ngực như bị người ta đâm vỡ một mảng lớn. Làm phò mã của hoàng đế? Luật pháp Đại Ngụy có viết, cưới công chúa trong ba năm không được nạp thiếp, biểu thị phu thê ân ái, cũng biểu thị sự kính yêu đối với ái nữ của hoàng đế! trên thực tế, nếu không phải bởi vì công chúa không thể sinh dưỡng con cái, thì phò mã cũng sẽ không thể nạp thiếp.

Nếu hoàng đế thực sự ban thưởng mối nhân duyên này, đây không phải là muốn cướp đi cuộc sống phong lưu của Ôn tướng quân đấy sao?

(Đọc chương này bạn beta lại thấy Ôn tướng quân giống chó quá, này nhé, đánh hơi như cún săn, giữ lãnh địa như cún nhà, mắt sắt như cún luôn, canh giữ cũng như... cún. Canh sao mà bác Nghiêu chạy mất, ảnh thấy vết son môi trên miệng bác Nghiêu thì ko nói, son môi của giai nhân mất 1 miếng ảnh cũng thấy, mắt sắc thiệt)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK