Hai người cùng nhau cầm sách đứng ở phía sau dựa vào vách tường đứng vững.
Cho đến khi tan học tiết cuối cùng, Lôi An An đã không trở lại lớp học. Lúc mẹ Ninh đến đón Ninh Hiên và Phó Sênh liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết sẹo nhỏ khóe mắt Ninh Hiên.
"Ai làm?"
"Là con không cẩn thận làm." Ninh Hiên trả lời, bởi vì nói dối rõ ràng có chút không đủ sức lực.
"Con có thể móc mắt cho ta mẹ xem đi?" Mẹ Ninh hoài nghi nói, nắm lấy móng vu.ốt nhỏ của Ninh Hiên nhìn thoáng qua, móng tay quả nhiên rất dài.
"Mỗi ngày một chút cũng không cẩn thận." Việc này coi như lừa gạt qua đi.
Đón hai đứa con nhỏ về nhà, bà Ninh bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
"Anh Phó Sênh, đừng nói cho mẹ biết." Ninh Hiên lo lắng dặn dò.
Nếu nói cho người phụ nữ kia biết, sự tình sẽ vô cùng khó giải quyết, cuộc sống ba tuổi của Ninh Hiên tràn ngập áp lực.
"Không." Cậu bé cố ý căng mặt, tỏ vẻ thiếu niên trưởng thành.
Bất quá vẫn là vẻ mặt trẻ con mập mạp, tiểu hài t.ử lúc này đáng yêu nhất.
"Lạch cạch." Cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Hiên in lên khuôn mặt thịt thịt phó Sênh.
Mặt Phó Sênh hơi lạnh, hôn lên giống như thạch, ngọt ngào.
"Ngươi hôn ta làm gì?" Thân thể Phó Sênh bỗng dưng cứng đờ, lúc này đây người ta cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên.
"Chúng ta là bạn tốt, giữa bạn tốt có thể hôn mặt." Ninh Hiên híp mắt, hé miệng cười ra hai cái vòng xoáy lê nhỏ.
"Nhưng mẹ ta nói, ngoại trừ mẹ chỉ có vợ tương lai của ta mới có thể hôn."
"Mẹ anh còn nói gì nữa?"
Quả nhiên đứa nhỏ dễ lừa gạt.
"Mẹ nói hôn cô bé sẽ mang thai."
Ninh Hiên: Lặng lẽ vỗ tay, mẹ Phó không đi viết truyện cổ tích thật đáng tiếc.
"Mẹ anh lừa anh."
"Mới không có!" Phó Sênh nghiêm trang tranh luận "Lần trước chồng dì Lãnh hôn dì ấy, dì ấy liền mang thai."
Thật sự không thể nói rõ với đứa bé ba tuổi.
"Anh lại đây." Ninh Hiên ngoắc ngoắc tay với Phó Sênh.
Phó Sênh không hề phòng bị đi tới trước mặt Ninh Hiên.
Ninh Hiên cúi đầu nhẹ nhàng dập đầu vào cái miệng nhỏ nhắn của Phó Sênh "Nhìn đi, ta đã nói mẹ anh là lừa anh đi."
Ai biết Phó Sênh vẻ mặt nghiêm túc, tựa như đang quyết định đại sự nhân sinh.
"Ngươi yên tâm, có ta một miếng cơm ăn sẽ không đói hai mẹ con các ngươi."
Ninh Hiên:???
Đứa nhỏ này không hiểu sao? Cô chưa giải thích đủ sao?
Phó Sênh là một tiểu nam t.ử hán nói được làm được, lúc ăn cơm không chỉ để mẹ Ninh thêm cho hắn thêm một thìa, còn không ngừng gắp thức ăn vào bát Ninh Hiên.
Ba Ninh trong lòng luôn cảm thấy có chút sợ hãi, tựa như có người đang cạy cái gì đó của ông.
"Hiên Hiên ăn nhiều đồ ăn, mới có thể mọc tóc."
"Anh có cần phải gắp thức ăn cho con gái của mình miết không?" Mẹ Ninh rất khó chịu, bà bận rộn cả buổi sáng, kết quả ba Ninh chỉ gắp thức ăn cho con gái mình.
Anh ta không thấy con gái anh ta ăn bát lớn hơn bà sao?
"Mẹ ăn." Ninh Hiên gắp một miếng sườn nhỏ bỏ vào bát mẹ Ninh.
[Đinh, giá trị hạnh phúc +5 giá trị hạnh phúc hiện tại 6]
Bà Ninh vui mừng, Ninh Hiên hưng phấn.
Thanh âm đã lâu không gặp này quá dễ nghe "Mẹ ăn nhiều hơn một chút nha."
Ninh Hiên lại gắp thức ăn vào bát mẹ Ninh, ai biết không cẩn thận đem viên đạn lá dài của rau xanh lên vách bát, một chuỗi dầu mỡ được sắp xếp chỉnh tề tr.ên quần áo trắng của mẹ Ninh.
Vừa rồi vui mừng cùng cảm giác hỗn loạn không còn sót lại.
"Ninh Hiên! Gắp thức ăn không biết gắp tốt sao?"
Ninh Hiên yên lặng cúi đầu kéo hai miếng cơm, bên tai là tiếng oán giận cuồn cuộn không dứt.
Cơm nước xong bụng Ninh Hiên đã tăng lên tròn vo, giống như một quả bóng da nhỏ.
Ba Ninh và mẹ Ninh ở phòng bếp thu dọn, Phó Sênh thừa dịp người không đi tới bên cạnh Ninh Hiên, cúi người xuống nghe cẩn thận.
"Ta nghe thấy đứa bé gọi ba."
Ninh Hiên:???
Thiếu niên ta đùa một cái mà thôi.