"Chuyện này, vốn không nên giấu hoàng thượng." Nàng ngước mắt nhìn hoàng thượng, chậm rãi mở miệng nói: "Anh vương...... Hắn tìm được một nữ nhân, tuyên bố là thân mẫu của hoàng thượng, hơn nữa tính toán lợi dụng chuyện này, khiến Chư Vương ủng hộ hắn phế truất hoàng thượng."
Lưu Lăng nghe xong, cảm thấy quá mức buồn cười, hắn vác tay lên, lạnh lùng nói: "Lưu Hâm hắn muốn ngôi vị hoàng đế điên rồi sao? Không kể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi! Ngay cả loại mưu kế buồn cười này hắn cũng dùng tới?"
Hắn đối với xuất thân của mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi tới.
Đổng Khanh nói tiếp: "Vị Kim thị kia đúng là người hắn tìm đến, rất nhanh, hắn sẽ ở trước mặt Chư Vương, nói Hoàng thượng cũng không phải là Hoàng tộc Lưu thị, yêu cầu Chư Vương ủng hộ hắn phế truất hoàng thượng."
"Nói miệng không bằng chứng, hắn làm gì khiến Chư Vương tin tưởng mới được, như vậy hắn dùng phương thức gì để chứng minh, ta cùng với Kim thị này là thân mẫu tử?"Lưu Lăng trầm mặt nói: "Chẳng lẽ muốn trẫm cùng vị phụ nhân không rõ lai lịch kia, rỉ máu nhận thân sao? Trẫm là hoàng tộc, là trưởng tử của tiên đế, nguyên phối Vệ Thái hậu, là ruột thịt, muốn trẫm cùng một nông phụ vốn không quen nhau rỉ máu nhận thân, đây là đang đùa sao?"
"Vấn đề trước mắt là, sau lưng Kim thị có một vết bớt nửa vòng tròn màu đỏ, cùng trên người hoàng thượng hết sức tương tự, Chư Vương thấy bà, nhất định sẽ tin tưởng Anh vương." vẻ mặt Đổng Khanh nghiêm nghị nói: "Hôm nay, Kim thị đã mất ở trên tay Anh vương, hiện nay tình huống cấp bách, Anh vương đang chờ hoàng thượng giúp hắn diệt trừ Ninh Vương, mang theo Kim thị đi ra mắt Chư Vương, hắn nhất định sẽ ở trước mặt Chư Vương xúi giục sanh sự, vẫn là thỉnh hoàng thượng nhanh chóng đem binh tấn công Anh vương thôi." Thotho_
Lưu Lăng nghe vậy cả giận nói: "âm mưu quỷ kế như thế, là có thể thay đổi xuất thân của trẫm rồi sao? Ai không biết, trẫm là con ruột của Vệ Thái hậu? Lưu Hâm lại dám tùy ý hủy mẫu hậu của trẫm, cố ý hãm hại danh dự của trẫm và Hoàng thái hậu, trẫm tuyệt đối không tha cho hắn."
Bớt tương tự ngược lại không có gì, vấn đề chính là ở, bớt của hoàng thượng cùng Kim thị này giống nhau như đúc. Hơn nữa ở vị trí tương đồng. Chư Vương gặp được Kim thị, tất nhiên sẽ về phía Anh vương kia.
Vô luận ra sao, trước tiên cần phải mau sớm giải quyết Anh vương.
Chân mày Đổng Khanh nhíu chặt nói: "Vấn đề là Chư Vương rất có thể sẽ tin tưởng Anh vương đó, thỉnh hoàng thượng mau mau đem binh đi tấn công Anh vương, chuyện này thắng do lực công kích đại binh, dốc toàn bộ binh lực, để cho hắn không có đường sống. Thẩm Mộ Thu tri giao hảo hữu của Ninh Vương, người này võ nghệ hết sức cao, trước mắt Ninh Vương đã bị hoàng thượng bắt, vì cứu hắn. Thẩm Mộ Thu chắc chắn đồng ý phối hợp hoàng thượng tập kích Anh vương, cướp đoạt Kim thị. Còn nữa, Triệu vương đã từng cùng Anh vương liên quân. Đối với binh lực Anh vương nhất định sẽ có hiểu biết nhất định, sao lại không để cho Triệu vương lãnh binh công trước?"
Hoàng thượng ra lệnh Triệu vương xuất binh công trước, khiến cho Triệu vương không có đường quay về. Phía sau hoàng thượng oai phong lãnh đạo hoàng quân hùng dũng, Anh vương tứ cố vô thân, hoàng thượng lại có ưu thế tuyệt đối. Triệu vương trá hàng, đến tình cảnh này cũng không thể không biến thành hàng thật rồi. Thotho_
"Ra lệnh Triệu vương công trước, để cho hắn không cách nào tập kích hoàng quân ở phía sau, cũng có thể khiến cho hắn không có đường lui, cái chủ ý này của ngươi rất tốt......." Lưu Lăng thầm nghĩ, bộ dáng Ninh Vương mới vừa rồi. Đối với Anh vương giả tạo thân thế của hắn, rõ ràng là rất tin tưởng không hề nghi ngờ rồi, khó trách hắn lần trước ở Đại Hòa điện dám trước mặt mọi người chất vấn mẫu hậu hắn.
"......... Lại có thể. Ngay cả Ninh Vương đều tin tưởng hắn, chuyện này không phải chuyện đùa." Nói xong, hắn trầm giọng nói: "Liền theo ý ngươi, xuất binh thôi."
***
Ninh Vương Lưu Ký bại binh bị bắt, hắn chán nãn ngồi ở trong xe tù. Toàn thân bị sợi dây trói thật chặt, trói buộc hắn trong xe tù. Đi theo quân đội hoàng thượng, chậm rãi đi tới phía Tây.
Tuyết trắng tinh không ngừng từ phía trên bay xuống vô ích, rơi vào tóc đen như mực xõa trên vai hắn, càng lộ vẻ tuyết trắng trong suốt, đồng thời cũng khép lại một hơi lạnh thấu xương.
Lúc này, thấy Đổng Khanh giục ngựa tới đây, trên tay của nàng cầm một cái áo lông chồn bạc giá trị xa xỉ. Hắn chưa kịp mở miệng, nàng đã xuống ngựa, nhảy lên xà ngang trên xe tù, tới đây, sau đó đem áo lông chồn bạc khoác lên trên người của hắn. Thotho_
"Cái áo lông chồn bạc này vốn chính là của điện hạ, trời giá rét, phủ thêm nó thôi." Nói xong, bản thân trực tiếp thay hắn vào dây trói, sau đó đem cái mũ áo lông kéo lên trên, che ở trên đầu của hắn, thay hắn che đi gió tuyết.
Xong chuyện này, nàng liền quay đầu, định lúc này lại có thể rời đi.
"Chớ đi! Ngươi giúp ta chải tóc đi!"
Lúc này, sau lưng lại đột nhiên vang lên tiếng của hắn trầm thấp.
Đổng Khanh dừng bước lại, quay đầu lại ngắm nhìn, ngày xưa quyền thế lớn nhất, Vương Hầu khiến Thái hậu cùng hoàng thượng kiêng kỵ nhất, hôm nay lại trong một đêm, chợt thất thế, thành một tù nhân, tóc tai hắn bù xù, tóc đen xốc xếch buông thỏng xuống, khuôn mặt anh tuấn, phong thái đã mất, ánh mắt ảm đạm, dáng dấp hết sức chật vật.
Ánh mắt Đổng Khanh khẽ nhúc nhích, lại cố niệm tính khí hoàng thượng, vì vậy uyển chuyển cự tuyệt nói: "Điện hạ, xin hãy bảo trọng mình thôi."
Lưu Ký rất là thất vọng ngưng mắt nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: "Chẳng lẽ ngươi chỉ lo tâm tình của hoàng thượng sao? Chẳng lẽ ta ở trong lòng ngươi còn chưa đủ nửa phần sức nặng sao?"
"Nếu chỉ băn khoăn hoàng thượng, thì ta sẽ không đưa áo lông chồn bạc tới!" Đổng Khanh nhỏ giọng nói: "Nếu không phải nhờ Điện hạ cứu giúp ở sơn trang Ngưỡng Thiên thì Đổng Khanh đã mất mạng. Cho nên ta phải cứu ngươi một mạng." Thotho_
"Chỉ bởi vì thế này sao?" Hắn cẩn thận ngưng mắt nhìn nàng, xuyên thấu qua con ngươi nàng thanh triệt, cố gắng tìm ra dấu tích chứa trong tròng mắt đen của nàng vài tia tình cảm, nàng lại cố ý tránh ánh mắt hắn tìm kiếm.
Lưu Ký trầm giọng nói: "Ngươi có ý là thanh toán xong ân oán sao? Trừ lần đó ra, cảm tình của ngươi đối với ta chỉ có như vầy phải không? Không có một một chút nào là không bỏ sao?"
Nàng rũ mắt xuống, mở miệng nói thật nhỏ: "Đổng Khanh nhờ điện hạ quá yêu, nhưng Điện hạ vẫn chưa rõ sao? Đổng Khanh quyết không là người ngươi nên yêu đâu."
"Ngươi đã là nữ nhân của ta rồi!" Lưu Ký cất giọng nói: "Trừ phi giết chết Lưu Ký ta, ngươi cho là Lưu Lăng có thể vây khốn ta bao lâu?"
"Đúng vậy, Thẩm Mộ Thu nhất định sẽ tới cứu ngươi, rất nhanh, Điện hạ trở lại thân tự do rồi." Nàng từ từ mở miệng nói.
"Đây chính là nguyên nhân hắn không giết ta sao? Ngươi nói cho hắn biết chuyện Kim thị sao? Khuyên hắn nhanh chóng xuất binh, cho nên Lưu Lăng mới có thể đột nhiên đại động công kích Lưu Hâm?"
Hoàng thượng dốc hết toàn lực công kích Anh vương, khi hai phe đánh nhau kịch liệt thì nàng liền phái người thông báo cho Thẩm Mộ Thu, để cho hắn nhân cơ hội mang theo một đội binh mã tập kích Anh vương, thừa dịp Anh vương tự lo không xong thì từ trên tay hắn cướp đi Kim thị, dùng cái này đến trao đổi Ninh Vương. Thotho_
Hoàng quân đang tấn công quân đội Ninh Vương thì nàng liền phát giác ra, sau khi toàn quân Ninh Vương bị trúng độc, vì bảo toàn đại đa số binh lực, hắn sử dụng sách lược phân tán rút lui. Khiến cho hắn bại binh bị bắt, trong tay vẫn có thể nắm giữ chiến lực nhất định.
Hắn cố ý giữ lại binh lực, đã đủ cho Thẩm Mộ Thu đi trước tập kích Anh vương, cướp đi Kim thị rồi.
Giờ phút này, nàng đang chờ Thẩm Mộ Thu mang theo Kim thị tới đây.
Anh vương mất đi Kim thị, không có lợi thế, lại tăng thêm hoàng thượng lấy đại binh công kích, hoàng quân quân uy thịnh Đại, thế như chẻ tre, hắn đã chống đỡ không được lâu nữa.
Anh vương thế bại đã lộ ra, hắn không giống Ninh Vương, sẽ chấp nhất trường kiếm, chiến đấu đến một khắc cuối cùng, rất nhanh sẽ bởi vì tan tác mà đầu hàng.
Lưu Ký ngưng mắt nhìn nàng nửa buổi, trầm thấp mở miệng nói: "Đây cũng là kế hoạch của ngươi sao? Khuyên hoàng thượng dốc hết toàn lực tấn công Anh vương, khiến Thẩm Mộ Thu nhân cơ hội đoạt được Kim thị, sau đó hắn lợi dụng Kim thị tới trao đổi ta........... Như vậy sau đó thì sao? Kết quả của ta sẽ ra sao?" Thotho_
Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn, trầm mặc chốc lát, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: "Điện hạ hào phóng lỗi lạc, thường tình trong giang hồ, cũng không phải người tham phú quý đâu. Điện hạ chí hiếu, bỏ Vương tước, giao nộp trở về đất phong, hoàng thượng bận tâm cuộc sống Thái phu nhân, đồng ý để cho ngươi giữ lại sản nghiệp tư nhân, gia sản dưới danh Ninh Vương khổng lồ phong phú, Thái phu nhân và thiếu phu nhân vẫn duy trì cuộc sống giàu sang không ngại."
"Bỏ Vương tước, cho nên phết làm thứ dân chứ gì? Lấy Kim thị tới trao đổi, coi đây là điều kiện, để cho hắn đồng ý không giết ta chứ gì?" Lưu Ký bi thương cười nói: "Cho nên Lưu Lăng hắn tính toán hạ chiếu, lột bỏ Vương tước của Lưu Ký ta, phế bỏ làm thứ dân đúng không?"
Đổng Khanh nói: "Được làm vua thua làm giặc. Điện hạ xuất binh trước, hoàng thượng hắn không thể không xử trí ngươi."
"Ngươi nói là ngươi đã tận lực? Còn đây là ý ngươi muốn? Ngươi vì hoàng thượng, không phải vẫn muốn suy yếu quyền thế của ta sao? Lưu Trường Phong ta chưa bao giờ quyến luyến quyền vị, nếu nặng tình với giang hồ, Thiên Sơn Vạn Thủy có ngươi làm bạn, lòng ta cũng đủ rồi. Nhưng, ngươi sẽ nguyện ý bỏ xuống tất cả cùng ta rời đi sao? Mất đi quyền thế cùng Vương tước, ta lấy cái gì cạnh tranh ngươi cùng hắn đây? Lưu Lăng vẫn có hoàng vị của hắn, còn có ngươi; giang sơn cùng mỹ nhân...... Hắn kiêm được cả rồi. Mà ta cũng mất đi tất cả......., thay vì rơi vào kết quả thê lương như thế, ngươi đổi mạng ở trước mặt hoàng thượng giữ được một cái mạng của Lưu Ký ta làm cái gì?" Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, thở một cái thật dài nói: "Ta đã cứu ngươi, đây chẳng qua là muốn ở trước mặt ngươi ra vẻ anh hùng, thật ra thì ngươi cũng không thiếu ta cái gì."
Đổng Khanh nói: "Đổng Khanh nguyện cả đời Điện hạ thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi, cuộc sống vui vẻ......." Thotho_
Lời nói vẫn còn chưa dứt, lúc này lại thấy Hàn tướng quân giục ngựa tới đây, đến gần, liền thở dài nói với Đổng Khanh: "Đổng đại nhân, Thẩm Mộ Thu mang theo Kim thị tới, hoàng thượng ra lệnh thần đích thân tới áp giải Ninh Vương."
"Thẩm Mộ Thu tới?!"
***
Cờ của Hoàng đế đứng ở trong gió tuyết, tung bay theo gió, hoàng quân thanh thế hiển hách, quân dung Thịnh Đại, tư thế hào hùng lồng lộng hùng dũng đứng ở hai bên.
Sau khi Thẩm Mộ Thu bị thị vệ đằng trước tháo xuống vũ khí toàn thân, bốn gã ngự tiền thị vệ to con, chấp nhất đao kiếm, dẫn hắn và Kim thị bước tới trước mặt Hoàng đế.
"Thảo dân bái kiến hoàng thượng!" Thẩm Mộ Thu dẫn Kim thị theo đại lễ quỳ lạy.
"Đứng lên đi!"
Dứt lời, Lưu Lăng bước xuống Long dư, giơ tay lên, tới trước mặt Kim thị, ngước mắt cẩn thận nhìn bà trong chốc lát, sau đó lắc đầu một cái cười khổ nói: "Lại gặp mặt, đến tột cùng là Lưu Hâm từ nơi nào lấy cho được ngươi?"
Nghe vậy, hốc mắt Kim thị đột nhiên đỏ lên, khóe mắt chứa đựng lệ, chỉ là một câu nói cũng không mở miệng được, chỉ ngơ ngác nhìn Hoàng đế.
"Hoàng thượng!"