Editor: Thơ Thơ
Đổng Uyển trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng trầm thấp mở miệng nói: "Lúc ấy, sau khi Ninh Vương thấy được bộ chinh y kia, có nói cái gì không?"
"vừa mới bắt đầu Vương thượng rất kinh ngạc, sau đó hình như rất đau lòng, sắc mặt của hắn hết sức nặng nề, một câu nói cũng không mở miệng, liền để cho ta lui xuống."
Đổng Uyển hỏi tiếp: "Nếu về sau ngươi đã xác định, chuyện Tào phu nhân bị kinh sợ, cũng không phải là ta gây nên, vì sao còn tiếp tục đi tới gian phòng Hồng Ngọc chứ?"
"Phu nhân nhà ta là phu nhân, hoàn toàn là ý tứ của Thái phu nhân, nếu không phải đột nhiên chiến tranh tới, nàng cũng sẽ không trở thành phu nhân vương phủ. Trên thực tế, bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, Ninh Vương chưa bao giờ để ý qua ở trên người của nàng; mà quá khứ ở giữa Ninh Vương và Đậu phu nhân, quá mức đả thương người, lòng tự ái nam nhân của Ninh Vương bị nhục, sẽ không đón nạp thêm nàng. Hiện nay chỉ có vương phi, mới là người Ninh Vương tâm tâm niệm niệm. . . . . ." Như Sương nhỏ giọng nói: "Vương phi có lòng của vương thượng, mà Đậu phu nhân có Túc Vương tử, phu nhân nhà ta chỉ có hai bàn tay trắng. Nô tỳ lên xuống, đều đi theo chủ tử, chủ tử ăn thịt, ta ăn thịt theo, chủ tử ăn cám, ta cũng phải ăn cám. . . . . . ."
"Ngươi lo lắng Tào phu nhân từ đó không hề được Thái phu nhân sủng ái, thế là liền muốn biện pháp tìm được chứng cớ mạnh mà có lực, để chứng minh chuyện ta cùng với hoàng thượng tư thông? Tốt nhất một lần đem ta vặn ngã rồi hả? Phu nhân nhà ngươi mới có thể có cơ hội thượng vị?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Đúng vậy." Như Sương thừa nhận.
Vật chứng Vương phi và hoàng thượng tư tình, tuyệt đối sẽ không đặt ở trong tẩm điện mà Ninh Vương sẽ ngày ngày tới, nhất định là giao cho Hồng Ngọc lặng lẽ giấu riêng.
Chỉ cần nàng có thể tìm tới chứng cứ Ninh Vương phi và hoàng thượng trao tình lẫn nhau, cũng làm nó xôn xao truyền ra, như vậy coi như nàng không cắt cổ tự vận, cuối cùng Ninh Vương ở dưới áp lực cực lớn, cũng phải phết nàng.
Đôi mắt sáng của Đổng Uyển nhìn chằm chằm vào nàng, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Theo ta đoán, ngươi tương đối thông minh. Hơn nữa giỏi về luồn cúi, cũng không phải một người hết sức trung thành, Thái phu nhân khiến ngươi đi hầu hạ Tào phu nhân. Cũng chẳng qua thời gian mới bao lâu? Một năm này, ngươi đối với nàng máu chảy đầu rơi như thế? Không phải là chỗ thu lợi thôi. Giống như chỗ ngươi hiểu đạo lý. Chủ tử tốt, nô tỳ tốt, chủ tử nghèo túng, trừ phi ngươi bị khiến đi hầu hạ những chủ tử khác, mới không đến nỗi cũng nghèo túng theo. Chỉ là, bởi vì ngươi đặc biệt từ trong phòng Thái phu nhân dời ra, chỉ định cho Tào phu nhân. Ngươi muốn thay thế hầu hạ những chủ tử khác, sợ rằng không dễ dàng!"
Nói thế sắc mặt Như Sương ửng hồng một hồi.
Đổng Uyển lại nói tiếp: "Tào Mộng Bình khờ dại, không có chủ kiến, nhưng nàng cũng không phải đại ác nhân. Nếu nàng có thể tâm tồn thiện niệm, không hề bởi vì ghen tỵ mà ác ý hãm hại nữa, như thế, bổn vương phi tự nhiên sẽ đối xử tử tế với nàng. Đến nỗi Đậu phu nhân. . . . . . . . . , cho dù ta vô ý đối địch với nàng. Nàng cũng sẽ coi ta là thù, trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ ta, nếu nói minh thương dễ phòng, ám tiễn khó tránh, ta đang cần có một người dùng là. . . . . ."
Thay vì trục xuất nàng ra khỏi vương phủ. Không bằng biến thành người của mình. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Như Sương nghe ra lời nói, liền nhanh chóng cúi đầu xuống đất dập đầu một cái, vội vàng bày ra nói: "Nô tỳ nhất định sẽ trở thành người khiến vương phi cảm thấy hữu dụng, người đặc biệt hữu dụng!"
***
Đại thọ Thái phu nhân ở phủ Ninh Vương, sáng sớm cửa lớn liền vô cùng náo nhiệt thả mấy dây pháo màu đỏ lét, theo tiếng pháo vang lên đầy trời, cho thấy ý ăn mừng, cả tòa vương phủ tùy ý treo tấm màn màu đỏ trên cao, từng món từng món lễ thọ mang tới vương phủ, trong rối ren, ai cũng theo không khí vui mừng ngày sinh.
Thọ yến tổng cộng cử hành ba ngày, hai ngày trước Thái phu nhân ở phía trước phủ tiếp nhận lũ triều thần chúc mừng, sau đó cùng Ninh Vương, vương phi cùng với lũ triều thần cùng nhau yến ẩm, cho đến lúc mặt trời lặn, lũ triều thần mới từng người tản đi.
Ngày thứ ba còn lại là cử hành gia yến, buổi trưa liền ở hậu viên vương phủ cử hành một bữa tiệc phong phú.
Các gia quyến theo thứ tự đưa lên quà tặng, không phân quà lớn nhỏ, luôn là tâm ý, bất đồng với năm trước, năm nay hậu viên hiển nhiên náo nhiệt rất nhiều, không chỉ có thê thiếp, còn tăng thêm một bảo bối Tiểu Kim tôn, Thái phu nhân thấy hậu đình thịnh vượng, cười đến toe tóe rồi.
"Chúc Thái phu nhân phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn." Trường An khiến thị nữ Hạnh Hoa đưa lên quà tặng, đồng thời nâng chén kính Thái phu nhân một ly rượu: "đại thọ của Thái phu nhân, Trường An thật sự không biết nên đưa cái gì, Thái phu nhân không thiếu châu báu, không thiếu tơ lụa, Trường An nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có đồ mình làm là có thành ý nhất. . . . . ." Nói tới chỗ này, Trường An dương dương tự đắc cười hì hì nói với Thái phu nhân: "Trường An đặc biệt cất một hũ rượu, xin Thái phu nhân vui vẻ nhận thôi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Trong tay Hạnh Hoa đang cầm một hũ rượu do công chúa tự ủ, đưa lên tới trước mặt Thái phu nhân, trên trán của nàng toát mồ hôi lạnh, khóe miệng co quắp lại rút ra, vẻ bên ngoài thì cười, nhưng trong lòng không cười nhỏ giọng nói với Thái phu nhân: "Hạnh Hoa vốn là người của Phủ Ninh Vương, sinh là người của Phủ Ninh Vương, chết cũng quỷ của Phủ Ninh Vương, bây giờ nếu đi theo Công chúa Trường An, một nữ vẫn phải thờ hai chủ. Hũ rượu này là ý tốt của công chúa, xin Thái phu nhân đặt ở dưới sàng trân quý giấu đi, ngàn vạn đừng uống. . . . . ."
Hạnh Hoa không ngừng nháy mắt, rất nỗ lực công khai thêm ám hiệu.
Công chúa Trường An cất rượu, hết sức kinh khủng, có thể nói là người nghe thấy biến sắc, người uống phải co quắp. Duy nhất một nam nhân bách độc bất xâm, chính là khách quen gần đây, là Diệp công tử diện mạo tuấn dật.
Diệp công tử thưởng thức, rất rõ ràng là khác với người thường.
Thẩm Mộ Thu đang uống rượu ở trên chiếu đột nhiên cười phá lên, cất giọng nói: "Cũng đúng! Hũ rượu này xin Thái phu nhân thật trân quý, sau này làm đồ cưới cho Trường An đi!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Sớm một chút gả nàng đi ra ngoài, hắn đỡ phải phiền toái.
Bởi vì nàng tồn tại, Thu Phong lâu vốn là đông như trẩy hội đều sắp bị thu lại.
Trường An tự nhiên thanh thản mở miệng nói: "tâm ý Trường An, có thể nào lại trả lại cho Trường An đây? Người trong nhà cần gì khách khí như thế? Vẫn là thỉnh Thái phu nhân thật trân quý đi, nếu cảm thấy chưa đủ, Trường An còn có thể ủ nhiều hơn mấy hũ nữa đưa tới, chờ lần sau vương phủ cử hành khánh điển thì vừa lúc có thể lấy ra đúng lúc, chia sẻ cho đám quần thần hưởng dụng."
"tốt tốt tốt!" tâm tình Thái phu nhân thật tốt, cười ha hả nói: "tâm ý của Công chúa Trường An, ta có thể nào không cười mà nhận chứ."
Dứt lời, liền phân phó Tuyết Nhạn đem cất vò rượu xuống.
Thái phu nhân cười nói tiếp với mọi người: "Hôm nay trong vườn không có người ngoài, đều là người mình, chớ gò bó, tận tình uống rượu dùng bữa đi!"
Thế là mọi người liền bắt đầu nâng chén mời rượu, dùng đồ ăn phong phú trên bàn, trên yến tiệc ly quang lần lượt thay đổi, cực kỳ náo nhiệt.
Lưu Ký gắp một cái chân gà lớn nhét vào trong cái khay Đổng Uyển, dịu dàng cười nói: "Ăn đi, ăn nhiều một chút, mấy ngày nay đại thọ của thân mẫu, bên ngoài vương phủ xử lý cũng phải xử lý, còn phải ứng phó lũ triều thần, ngươi bận rộn chứ?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Kể từ hôm đó sau khi say mèm, hắn đang có sự vật cận thân, quả thật toàn bộ do một mình nàng tới hầu hạ, ngày ngày tự mình giúp hắn chải tóc thay xiêm y, không hề mượn tay người khác nữa.
Sự quan hệ giữa hai người, giống như là càng thêm thân mật, trong lòng của hắn, dĩ nhiên là vui mừng không dứt.
Đổng Uyển ăn thịt lại uống một miếng rượu, bỗng dưng, đột nhiên nôn một tiếng, suýt nữa phun ra. Nàng đưa tay vuốt trước ngực, rồi lại không nhịn được nôn khan liên tiếp mấy tiếng.
"Ngươi xảy ra chuyện gì?" Thấy thân thể nàng đột nhiên khó chịu, Lưu Ký rất khẩn trương vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, vội vàng nói: "Chỗ của ngươi không thoải mái sao? Nhanh lên một chút nói cho Bổn vương, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Đổng Uyển lắc đầu nói: "Có thể là mấy ngày nay uống nhiều rượu chứ? Bụng luôn cảm thấy buồn buồn căng căng, thỉnh thoảng sẽ có tình huống nôn mửa xảy ra, tình huống thật ra thì cũng không quá nghiêm trọng, ta uống chút nước ấm, lập tức sẽ tốt."
Lưu Ký cau mày nói: "Có thể là mấy ngày gần đây ngươi bận rộn xử lý đại thọ thân mẫu, duyên cớ quá mức vất vả đi, coi như chỉ là bệnh nhẹ cũng không thể không thận trọng." Dứt lời, liền quay đầu nhìn về gã sai vặt Tiểu Thuận Tử phía sau phân phó nói: "Hôm nay trong vương phủ là do vị đại phu kia đóng giữ? Mau cho đòi hắn vào hậu viên tới thay vương phi chẩn mạch thôi."
Tiểu Thuận Tử cười nói: "Hôm nay là Trần Đại Phu đợi ở trong phủ, đúng lúc rồi, thân thể Đậu phu nhân cũng vừa lúc cảm thấy không thoải mái, một khắc trước đã phái người đi cho truyền đại phu tiến vào, nhìn, cái này không phải Trần Đại Phu đã tới đây?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Ngước mắt nhìn lại, Trần đại phu đang vội vội vàng vàng bước vào vườn, hắn không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng đi tới trước mặt Ninh Vương, quỳ trên mặt đất, yết kiến nói: "Bái kiến vương thượng, lão phu phụng chiếu mà đến, xin hỏi là thân thể vị phu nhân nào ốm rồi hả?"
Lưu Ký giơ tay lên nói: "Vương phi và Đậu phu nhân đều cảm thấy khó chịu, ngươi mau tới đây chẩn mạch đi!"
"Tuân lệnh."
Tôn ti có phần, dĩ nhiên là Trần Đại Phu giúp vương phi coi bệnh trước.
Hắn tiến lên một bước, vọng, đầu tiên là nhìn mặt mà nói chuyện một phen, sau đó bụng ngón tay giữa đè lên mạch Đổng Uyển, đồng thời mở miệng hỏi: "Xin hỏi vương phi cảm thấy khó chịu ở đâu rồi hả?"
Đổng Uyển nói liên tục: "Hai ngày này thường choáng váng đầu, bụng buồn bực, thật mệt mỏi, khẩu vị cực kém, mới vừa ăn một chút thịt, lại cảm thấy cảm giác buồn nôn đánh tới, thế là nôn khan một hồi."
Thái phu nhân nghe nói thế, sắc mặt biến hóa, lập tức hạ ly rượu, vội vàng nóivới Trần Đại Phu: "Mau! Ngươi mau nhìn xem vương phi có mang thai hay không? Nàng đây là dấu hiệu có thai!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Dấu hiệu có thai? !
Nghe vậy, Lưu Ký lập tức cảm thấy một trận vui mừng.
Đổng Uyển quả thật mang thai? Hai người bọn họ sắp có một hài tử sao?
Không ngờ, Trần Đại Phu lại thu tay về, thở dài với Thái phu nhân, nhíu mày nói: "Lão phu cẩn thận bắt mạch qua, vương phi Điện hạ không chỉ không có hỉ mạch, ngược lại thể chất quá hư hàn, sợ rằng không dễ thụ thai! Mấy ngày nay Vương phi đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, lão phu nghiên cứu phán xét là duyên cớ quá mức mệt nhọc, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, điều dưỡng một phen nữa, qua hai ngày là khỏe rồi."
Nghe vậy, vừa mới vui mừng, sắc mặt của Thái phu nhân lập tức xụ xuống.
Thể chất quá hàn? Vương phi chánh thất của Ninh Vương lại có thể vô sinh sao?
Đổng Uyển cũng không mang thai hài tử, ở bên trong lòng của Lưu Ký không khỏi cảm thấy cực kỳ thất vọng, vậy mà hắn lại sợ sẽ vì vậy mà tạo thành áp lực cho nàng, thế là nhanh chóng che giấu tâm tư, quay đầu an ủi Thái phu nhân: "Thân mẫu, Uyển Nhi chỉ là thể chất hư hàn, chỉ cần điều dưỡng nhiều hơn, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ mang thai."
Danh Sách Chương: