Mục Vỹ ngõi dậy, bắt đầu suy tính.
Đúng là hẳn đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất, hơn nữa còn có thu hoạch không nhỏ.
Dù kiếp trước hẳn là Tiên Vương, nhưng những thu hoạch này cũng đủ để hắn thấy vui mừng và hài lòng.
Vì hắn có được chúng từ trong Tru Tiên Đồ.
Hắn đã cướp được hai bộ võ kỹ từ động thiên thần bí Tru Tiên Đồ đó.
Cướp!
Lúc tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất, Mục Vỹ phải thừa sống thiếu chết mới cướp được hai môn võ kỹ ấy.
Một môn trong số đó là võ kỹ Huyền Giai, đắng cấp của nó khỏi phải bàn cãi.
Thiên Lôi Thần Thể Quyết!
Tên của môn võ kỹ này nghe rất khí phách, nhưng cách tu luyện còn kh ủng bố hơn.
Theo lý mà nói, võ giả tăng thứ mười của cảnh giới thân xác đã có cơ thể được rèn luyện hoàn mỹ, nhưng theo Thiên Lôi Thần Thể Quyết thì đây mới chỉ là bắt đầu.
Thân thể là thứ mạnh mẽ nhất mà võ giả dựa vào, không có điểm cuối.
Tầng thứ mười của cảnh giới thân xác không phải là điểm cuối tu luyện thân xác của võ giả, mà mới chỉ là khởi đầu!
Thường thì sức mạnh của tầng thứ mười cảnh giới thân xác đạt 25 tấn, nhưng theo thời gian, sức mạnh đó có thể tăng một cách khủng khiếp lên hàng trăm tấn, lực của một quyền có thể đập vỡ một ngọn núi cao một nghìn mét.
Đương nhiên võ giả cảnh giới Linh Huyệt có thể làm được điều này, nhưng là dựa vào sức mạnh của chân nguyên, chứ không chỉ đơn giản là sức mạnh thể xác.
“Như vậy cũng hay! Mình sẽ vừa mở mười huyệt đạo lớn, vừa củng cố, rèn luyện sức mạnh thể xác đến mức hoàn hảo, sức lực đạt hàng trăm nghìn tấn, mới nghĩ thôi đã thấy thích rồi.”
Kiếp trước, với Mục Vỹ mà nói muốn có sức lực hàng trăm nghìn tấn rất đơn giản, chỉ là bùng nổ chân nguyên. Nhưng bây giờ, mới nghĩ một quyền đơn giản của mình đã tạo được sức lực tầm đó, hẳn đã thấy vô cùng vui sướng!
Nhưng Thiên Lôi Thần Thể Quyết là dẫn sấm sét vào trong cơ thế, để tôi luyện thân xác. Cảm giác này mới nghĩ đến thôi đã khiến người ta nổi hết cả da gà rồi.
Gòn môn võ kỹ thứ hai tên là Vô Tâm Kiếm Phổ.
Bộ kiếm phổ này rất đơn giản, động tác tuỳ ý, không cần theo khuôn phép, như đúng tên gọi của nó.
Bộ kiếm phổ này chỉ có bốn trang, là những trang giấy bằng da dê loang lổ, vàng ố, mà trên những trang giấy ấy chỉ có bốn bức vẽ cực kỳ đơn giản.
Hình ảnh được vẽ trên đó là từng nét vẽ các nhân vật đơn giản.
Rìa trang giấy không có một câu giải thích hay trần thuật nào.
“Đùa nhau à!"
Mục Vỹ câm nín khi xem bộ kiếm phổ này.
Sống ngần ấy năm trên đời, hẳn chưa từng thấy có bộ võ kỹ nào chỉ có chiêu thức, mà không có một câu giải thích nào như thế này.
Hơn nữa, đây còn là một bức tranh quá đỗi sơ sài.
“Hừ, ta không tin là mình không thể hiểu được môn võ kỹ đơn giản này!”
Đêm đến, nhà họ Mục hay thậm chí cả thành Nam Vân đều vẫn đang âm ỉ sục sôi vì sự xuất hiện của Mục Vỹ. Nhưng nhân vật chính, người đã khiến thành Nam Vân yên tĩnh dậy sóng thì lại ngồi yên vị trong phòng, nghiêm túc suy nghĩ về hai bộ võ kỹ mới giành được.
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa bị đẩy mở.
“Thanh Trĩ, Thanh Sương, hai ngươi vào đây”.
Mục Vỹ nhìn hai nữ hộ vệ đứng ngoài cửa, sau đó vẫy tay, gật đầu nói.
“Vâng!”
Thanh Sương và Thanh Trĩ là hai nữ hộ vệ thân cận mà phụ thân sắp xếp cho hắn, hai người họ đều khoảng hai mươi tuổi, xinh đẹp mỹ mïều.
Nhưng do đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Tần Mộng Dao, nên Mục Vỹ không có suy nghĩ nhiều về hai cô gái này.
“Thiếu trưởng tộc có gì căn dặn ạ?"
“Ta muốn hỏi hai ngươi xem quanh thành Nam Vân có rừng sâu núi thẳm nào không? À... Nơi giống như dãy núi Bắc Vân của thành Bắc Vân ý.”
“Bẩm thiếu trưởng tộc, cách thành Nam Vân. khoảng chục dặm có một dãy núi lớn nhất đế quốc Nam Vân là dãy Phá Vân. Dãy núi này gần như xuyên ngang đế quốc, kéo dài hàng vạn dặm, chỗ rộng nhất lên tới hàng nghìn dặm. Bên trong có vô số các loại yêu thú, linh thú, thậm chí còn có cả thiên linh thú!”
Thiên linh thú!
Yêu thú có thực lực ngang với cường giá cảnh giới thân xác, còn linh thú có linh trí thì tương đương, với võ giả cảnh giới Linh Huyệt. Thiên linh thú thì thông minh hơn, nó ngang tầm với võ giả cảnh giới Thông Linh.
“Rất tốt, thế các ngươi có biết nơi nào tụ tập sấm sét trong dãy núi đó không?”
Sấm sét do trời đất tạo thành, nhưng Mục Vỹ biết có những nơi khi trời có sấm sét, thiên lôi nổ vang có thể tích trữ sấm sét.
Ở một số dãy núi, hàng nắm đều có sấm sét giáng xuống, thật sự rất ly kỳ.
“Có ạ, là Lôi Âm Cốc!", Thanh Trĩ đáp.
“Thanh Trĩ!”, nghe thấy Thanh Trĩ nói vậy, Thanh Sương trợn mắt, nói: "Thiếu chủ, người đừng nghe Thanh Tí nói linh tinh”
“Lôi Âm Cốc?”
Mục Vỹ suy nghĩ một lát, nói: "Tốt, các ngươi hãy dẫn ta tới đó!"
“Dạ?”
Thấy Mục Vỹ đưa ra quyết định nhanh chóng, Thanh Sương ngây người.
Cô ấy và Thanh Trí là hai chị em. Cô ấy biết trưởng tộc cử hai chị em cô ấy ở cạnh thiếu trưởng tộc một là để bảo vệ thiếu trưởng tộc, hai là ngầm thừa nhận họ thuộc về thiếu trưởng tộc, hắn muốn làm gì họ cũng được.
Nhưng sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Mục Vỹ, thân là chị nên Thanh Trĩ cảm thấy rất không hài lòng, nhưng cô ấy không thể làm trái lại mệnh lệnh của trưởng tộc.
“Dạ vâng cái gì? Không nghe thấy ta nói gì sao? Các ngươi có tin ta lôi hai chị em các người lên giường luôn không?”
“Ngươi dám!”
“Dạ?"
Danh Sách Chương: