Không ngờ thầy Mục Vỹ nổi tiếng là rác rưởi của Học viện Bắc Vân lại tay trong tay đi cùng cô giáo đẹp nhất học viện.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều choáng váng!
"Rầm!"
Trong một văn phòng của học viện, một chiếc ghế gỗ nổ tung.
Mặt mày Điêu Á Đông tái mét. Hắn ta đứng ở trước bàn, cơ thể run rẩy mất kiểm soát.
"Thảo nào Tần Mộng Dao lại đến cái lớp năm sơ cấp rác rưởi kia dạy, thì ra là như vậy. Rốt cuộc tên Mục Vỹ kia dùng cái gì để thu hút cô ấy?"
"Thầy Điêu đừng nóng, chắc chắn là tên Mục Vỹ rác rưởi kia đã đe đọa gì cô Tần rồi, nếu không thì..."
Advertisement
"Đông Phương Ngọc đâu rồi? Thầy ta mà thấy cảnh này chắc sẽ nhảy ra giết Mục Vỹ ngay!", Điêu Á Đông không kìm nổi cơn giận dữ.
"Từ khi đến dãy Bắc Vân, Đông Phương Ngọc bặt vô âm tín. Thầy cũng biết mà, mất tích ở dãy Bắc Vân là chuyện quá bình thường!"
"Vô dụng!"
Đập vỡ cái bàn gỗ, ngón tay Điêu Á Đông run rẩy, hắn ta hét lên: "Nói cho Tề Vân, Mặc Hải và Uông Vân Kỳ nhất định phải thắng cuộc thi cho ta. Ai mà thua, Điêu Á Đông ta đây sẽ đuổi đứa đấy ra khỏi lớp ba cao cấp!"
"Rõ!"
Người trước mặt thấy Điêu Á Đông giận sôi lên như thế thì cũng không dám nói nữa, đáp lời rồi cẩn thận ra khỏi phòng.
Advertisement
"Mục Vỹ, ngươi được lắm, được lắm. Điêu Á Đông ta đây muốn xem rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng!"
Lạnh lùng nói ra một câu, Điêu Á Đông siết chặt hai nắm đấm, tiếng răng rắc vang lên.
"Ôi má!"
Khi Mục Vỹ và Tần Mộng Dao tay trong tay xuất hiện trước người Mặc Dương và Tề Minh, Tề Minh luôn luôn kiệm lời cũng không nhịn được văng tục.
"Thầy Mục, thầy đúng là thần tượng của trò!"
"Sư phụ, xin hãy nhận đồ nhi một lạy!"
Hai người gần như đồng thanh, nhìn Mục Vỹ với vẻ mặt đầy hâm mộ.
Tần Mộng Dao có thể nói là người đẹp nhất được toàn thành Bắc Vân công nhận. Trước đây, điều làm bao người thổn thức là đóa hoa xinh đẹp này lại không sống qua được hai mươi tuổi, đau xót vô cùng.
Còn bây giờ, hàn độc trên người cô đã được giải, bộc lộ thiên phú, thực lực tăng tiến vượt bậc.
Thế mà Mục Vỹ lại cướp đi trái tim của Tần Mộng Dao, đây đúng là tin động trời.
Nhất thời, tin tức này lan nhanh như gió trong toàn Học viện Bắc Vân rồi lan rộng ra thành Bắc Vân.
"Nhìn cái gì đấy, đừng có nhìn nữa, lo mà tu luyện đi. Thi đấu mà thua thì biết tay với thầy!"
Mục Vỹ không nhịn được nữa, hét lên, bị nhìn chằm chằm như thế ai mà chịu cho nổi!
"Rõ, sư phụ, sư mẫu, con xin đi trước!"
"Thầy Mục, cô Tần, gặp sau ạ!"
Bị hai người trêu chọc, khuôn mặt Tần Mộng Dao hồng hồng nhưng bàn tay ngọc ngà vẫn nắm chặt tay của Mục Vỹ.
"Ôi chao, Mục rác rưởi thế mà lại theo đuổi được Tần Mộng Dao – người đẹp nhất thành Bắc Vân chúng ta, đúng là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Quả là thần kỳ!"
Tuy nhiên, đang lúc Tề Minh và Mặc Dương chuẩn bị đi thì một giọng nói mang theo sự trêu tức thình lình vang lên.
Xoay lại, có hai người xuất hiện trước mặt họ.
Cầm đầu là một người mặc trường sam đen, nét mặt lạnh lùng.
Bên cạnh là một thiếu niên có vóc người hơi mập, trông như bị phù, người vừa lên tiếng chính là y.
"Mặc Hải, huynh tới đây làm gì!"
Nhìn thấy người vừa đến là ai, sắc mặt Mặc Dương sa sầm, hừ lạnh.
"Đến để xem Mục rác rưởi dùng cách gì để lấy được trái tim của mỹ nhân chứ!", Mặc Hải tiến lên một bước, chế giễu nhìn Mặc Dương, nói: "Mặc Dương, ngươi sẽ không nghĩ rằng có thể tiến vào cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác là có thể so bì với ta đấy chứ? Rác rưởi chính là rác rưởi, đừng có mơ mộng hão huyền nữa!"
"Hừ! Khi nào đến lúc, ta nhất định sẽ cho huynh thấy được sự lợi hại của ta!"
"Được thôi, ta chờ!"
Mặc Hải cười phá lên: "Đúng là chẳng hiểu nổi mà! Cô Tần, cô vừa ý ông thầy vô dụng Mục Vỹ này ở đâu thế!"
"Mặc Hải, một vừa hai phải thôi!", Tề Minh cũng không chịu nổi, lớn tiếng quát.
"Ta cứ không vừa phải đấy, ngươi làm gì được ta? Tới đánh ta đi? Đồ rác rưởi!"
"Bốp!"
Nhưng y còn chưa kịp nói hết thì một tiếng đập bất chợt truyền đến.
Một bóng người đột ngột xông tới, không chút nể nang đánh một quyền vào má của Mặc Hải. Máu tí tách chảy xuống từ hai lỗ mũi của y.
"Sống đến bây giờ mới nghe được một lời thỉnh cầu hay ho như vậy. Mọi người đều thấy trò là người bảo bọn ta đánh, có tìm viện trưởng thì ông ấy cũng không trách bọn ta đâu!"
Mục Vỹ phất ống tay áo, lạnh nhạt nói.
Những người xung quanh đều sững sờ.
Mục Vỹ đường đường là thầy giáo của Học viện Bắc Vân, đã đến cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) mà lại nói đánh là đánh!
Khá là vô sỉ đấy!
"Phụt!"
Tần Mộng Dao đang đứng cạnh hắn thì không kìm được bật cười.
Cô đột nhiên phát hiện ra Mục Vỹ còn có một mặt rất đáng yêu.
Danh Sách Chương: