Nhờ có món đồ mà cô đổi trong hệ thống mà Tô Mỹ Lệ đã có thể dễ dàng lấy được chiếc hộp gỗ đó.
Cô cẩn thận mở nắp hộp, bên tròn quả nhiên là " Thiên Tâm " nhẫn kèm theo nó là một mảnh giấy cũ và một vài dòng chữ " Nguyện cho người có được bảo vật này sẽ mãi hạnh phúc, một đời an nhiên ! "
-" Sao cô có thể lấy nó xuống hay vậy ? Tôi ở dưới này nhìn thấy một đống gai sắc kia mà lo gần chết ! "
-" Tôi không sao, trông thế thôi nhưng nó cũng...!không sắc lắm ! "
-" Được rồi, lấy được hộp gỗ này rồi, chúng ta đi về thôi ! " _ anh đánh trống lảng để Lâm Nguyệt không hỏi thêm về vấn đề kia nữa.
-" Nhưng giờ chúng ta xuống kiểu gì ? " _ Lâm Nguyệt hỏi.
....
Đúng là hơi bí thật ! Sợi dây kia lần trước vì để thử xem có dùng nó để leo lên được mỏm đá này không nên đã vô tình làm đứt khi nó cứa vào mấy cái gai này rồi.
Leo lên đã khó như vậy rồi, giờ còn leo xuống nữa, vấn đề nó còn khó hơn.
Bất ngờ tự nhiên có tiếng hét lớn phía trước cửa hang, anh đi ra đó xem thì hóa ra lại là trợ lí Trương.
Chắc anh ta thấy Bạch Tiêu cùng cô mấy ngày rồi chưa về nên có chút lo lắng vậy nên mới tìm đến tận đây.
Đúng là hên thật ! Kiểu này chắc phải bảo anh tăng lương cho trợ lí Trương quá !
-" Tổng tài, thiếu phu nhân, hai người bình an vô sự như vậy thật tốt quá ! Hai người có biết xém chút nữa tôi bị Bạch phu nhân cùng lão gia băm ra làm trăm mảnh không hả huhu ! " _ trợ lí Trương vừa khóc vừa kể công.
-" Tháng này kêu bộ phận trả lương tăng gấp 2 lần.
"
-" Rõ thưa tổng tài, mời người lên trực thăng ạ ! "
Được tăng lương cái trợ lí Trương vui vẻ ra mặt, mất tích đâu cái dáng vẻ ỉu xìu, khóc lóc thảm thiết ban nãy.
Đúng là chủ nào tớ nấy mà, lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.
Trợ lí Trương kêu người thả thang dây xuống, anh để cho cô leo lên trước còn mình đi ngay phía sau cô phòng bất trắc.
Sau khi cô cùng anh leo lên trực thăng an toàn, Lâm Nguyệt và Lăng Vân cũng bắt đầu leo lên.
-" Cô leo lên trước ! " _ Lăng Vân giữ dây cho Lâm Nguyệt rồi kêu cô leo lên đó trước.
-" Cảm ơn ! "
Hai người bọn họ cũng khách khí với nhau quá đó ! Cô nhìn mà muốn nản giùm cho hai người họ luôn rồi.
Lúc leo lên, không ngờ Lăng Vân bị gặp sự cố, chiếc thang dây buộc không chặt đã bị tuột ra mất, mọi người đều vô cùng lo sợ.
Lâm Nguyệt cũng may phản ứng nhanh, cô leo lên được trực thăng trước anh, nhanh chóng giữ chặt lấy tay anh.
Nhưng dù gì cô cũng là phụ nữ, sức lực cũng có hạn, tay cô kéo nặng quá dần không còn chút sức lực nào nữa.
Cùng lúc này Bạch Tiêu cũng lo lắng cho hai người họ vội đứng dậy định qua đó giúp Lâm Nguyệt một tay kéo Lăng Vân lên nhưng Tô Mỹ Lệ lại ở đằng sau ngăn cản.
-" Anh yên tâm, em đã kêu hệ thống trợ giúp rồi, hai người họ sẽ không sao đâu ! Ngược lại nhân lúc này, để cho hai người họ nhanh chóng nhận ra tình cảm cũng không phải là chuyện xấu ! "
-" Ừm, vậy đều nghe em cả ! "
Lâm Nguyệt gắng gượng, dùng hết sức lực của mình để giữ tay Lăng Vân lại.
-" Cô điên rồi sao, mau thả tay tôi ra ! " _ Lăng Vân tức giận hét lớn.
-" Có anh mới bị điên ấy, mọi người đang lấy dây khác đến rồi, cố thêm chút nữa thôi ! "
-" Đúng thật là ngu ngốc mà ! " _ Lăng Vân nói nhỏ.
Đội cứu hộ cũng đến thật là đúng lúc, chỉ một lát sau, mọi người đã kéo được Lăng Vân lên.
-" Thật tốt quá rồi ! "
Lâm Nguyệt cười mãn nguyện rồi ngất đi, Lăng Vân nhanh chóng đón lấy cô ấy rồi đưa cô ấy vào trong nghỉ ngơi.
Anh đặt cô nhẹ nhàng nằm xuống dưới ghế, nhìn bàn tay đỏ ửng, hằn đỏ của cô mà lòng đau xót.
-" Trầy xước hết cả tay rồi, con gái mà không biết giữ gì hết ! Thật khiến người khác không nhịn được mà đau lòng ! "
Lăng Vân nhờ nhân viên phục vụ lấy ít cồn rửa vết thương và một vài đồ chuyên dụng để băng bó vết thương khác.
Sau đó thì tự mình khử trùng rồi băng bó vết thương gọn gàng cho cô..
Danh Sách Chương: