Trên con phố đông đúc, một tiếng hét vang dội làm toàn bộ những người ở đó kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Đó là một nhóm bốn người gồm hai nam hai nữ, người vừa hét là một trong hai nữ nhân đó, hiện nàng vẫn còn giữ nguyên tư thế chỉ tay về trước, miệng thì há hốc ra. Những người đi cùng với nàng cũng phải xấu hổ vì hành động đường đột của nàng. Một nam nhân cười méo mó, lên tiếng hỏi:
– Vân… Vân Khánh cô nương… nàng làm sao vậy?
Bốn người này chính là Vân Khánh, Kiến Văn, Thụ Nhân và Uyển Nhã. Kiến Văn đến giờ đã hoàn toàn bất lực trước những hành động, biểu tình quái dị của Vân Khánh, hắn đơn giản chọn cách bỏ qua, không để ý đến. Còn Thụ Nhân và Uyển Nhã thấy nhiều người nhìn về phía chằm chằm như vậy thì đâm e ngại, mặt đỏ ửng cả lên. Còn người gây ra cớ sự này thì vô tâm vô phế, chẳng hề nghĩ đến bản thân mình làm chuyện hoang đường gì.
Cặp phu thê đối diện với Vân Khánh đột ngột bị một vị cô nương trẻ tuổi, không quen không biết vừa nhìn thấy mình liền hét thất thanh như thế thì đâm hoảng.
Thấy hai người sợ đến tái mặt như vậy, Kiến Văn bước lên nói:
– Hai vị đừng sợ! Nàng không có ác gì đâu, chỉ đơn giản vì… nàng không được bình thường thôi.
Vân Khánh vừa hoàn hồn lại nghe thấy lời nói đó của Kiến Văn, liền đâm cáu gắt:
– Kiến Văn!!!
Vân Khánh hùng hổ xông lên nắm lấy cổ áo Kiến Văn gặng hỏi:
– Ngươi nói vậy rốt cuộc là có ý gì chứ? Ngươi nói ai không được bình thường? Ngươi là đang mắng ta sao…
Kiến Văn trợn trắng mắt, chán nản chịu đựng.
Cặp phu thê kia thấy đối phương không chú ý đến mình, liền nhìn nhau hội ý, quyết định lén chuồn đi. Họ cũng không muốn day dưa với một toán người kỳ quặc, bất minh.
Vân Khánh đang hoạch họe Kiến Văn thì phát hiện cặp phu thê kia trốn đi, liền lao tới nắm áo hai người kéo lại.
– Đứng lại! Đứng lại! Ta vẫn chưa hỏi chuyện hai người mà…
– A a a…
Vị nương tử trẻ tuổi đột ngột bị túm áo hoảng sợ hét thất thanh, vị tướng công lo lắng cho nương tử mình cũng cuống cuồng la ó
– Ngươi làm gì vậy? Ngươi làm gì vậy? Mau buông nương tử của ta ra mau…
– Mọi người mau dừng tay đi, có gì từ từ nói…
– Vân Khánh, mau buông tay ra…
– Thánh nhân đã dạy: quân tử động khẩu bất động…
Bốp
Đáng thương cho Thụ Nhân chưa kịp nói tròn câu đã bị một cái chày không biết từ đâu văng tới, đập thẳng vào mặt. Thụ Nhân đương trường bại trận.
– A… Thụ Nhân công tử…
– A… ai đang sờ mông lão nương…
Thế là càng lúc càng loạn thành một đoàn.
Chịu hết xiết, Vân Khánh ngoi đầu ra từ trong đám người, hét lớn:
– Ta chỉ muốn hỏi bức tranh trên tay ngươi thôi mà…
——————–
Cùng lúc đó, ở một nơi khác…
Vô Danh đang đi trên đường đột ngột dừng chân, quay đầu nhìn về một hướng mông lung.
Người hộ vệ được phân phó bảo vệ Vô Danh, tên gọi Lý Việt thấy nàng ngừng bước thì lên tiếng hỏi:
– Cô nương, nàng đang làm gì vậy?
Vô Danh dần tỉnh, thờ ơ nói:
– Ta có cảm giác nghe thấy một tiếng nói rất quen…
Lý Việt khó hiểu, Vô Danh đã lắc đầu nói:
– Không có gì! Chỉ là nhầm lẫn mà thôi.
Người đó vốn không thể ở đây được.
Nói rồi, Tinh Yên tiếp tục đi. Còn Lý Việt thì cau có ở đằng sau, dù sao hắn cũng là một tinh binh cấp cao, là người dưới trướng chịu sự điều khiển trực tiếp của nguyên soái Hạo Thiên Vương. Thế mà, bây giờ hắn lại an nhàn ở nơi này, còn trở thành hộ vệ, đi theo bảo vệ cho một người bình thường, không phải tiểu thư quyền quý, không có chức vị hay bất cứ cái gì cả. Rốt cuộc vì sao việc này lại rơi trên đầu hắn chứ?
Vô Danh không quan tâm đến sự bất mãn của kẻ đi sau mình, vẫn thong thả rảo bước như cũ.
Nhớ lại, hai hôm nay, Trần Hạo Thiên bận tối mặt vì giải quyết công vụ, hắn đột nhiên nhớ ra nàng, lại bảo bắt nàng ở mãi trong quán trọ cũng không tốt, nàng có thể ra ngoài đi dạo nhưng hắn lại khăng khăng bắt nàng phải dẫn theo một người bảo vệ, nếu không thì không đi đâu hết.
Nhìn sự cương quyết của hắn, Vô Tâm cũng chẳng biết trong lòng đang có hương vị gì. Chỉ là một người đi phía sau thôi, thì đi theo đi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng là được.
Vô Danh đưa mắt nhìn thỏi vàng trên tay mình, đây là của Trần Hạo Thiên đưa cho nàng.
“Tại sao lại đưa cho ta?”
Lúc đó Vô Danh đã lên tiếng hỏi như vậy.
Trần Hạo Thiên ngượng nghịu nói:
“Thì… thì là… không phải nữ nhân đi dạo phố hay mua này mua nọ sao?”
Vô Danh nhìn thỏi vàng suy nghĩ một chút lại hỏi:
“Tại sao lại đưa nó cho ta?”
Nhìn vẻ măt như muốn nói: “dường như ta và ngươi không nợ nần gì nhau” của Vô Danh, Trần Hạo Thiên bỗng nhiên cảm giác vị đắng đang dâng lên trong miệng hắn, nàng quả thật...
Trần Hạo Thiên cay nghiến nói:
“Xem như là tiền công vẽ tranh lần trước của nàng!”
Vô Danh liền đáp:
“Lần đó bức tranh xem như chưa hoàn thành, ta không thể lấy tiền của ngài được!”
Trần Hạo Thiên cảm giác tới gân xanh trên đầu hắn cũng đang co giựt. Có bao giờ hắn ban thưởng cho ai đó mà còn phải viện một đống lý do như thế này không? Nàng là muốn tức chết hắn phải không? Đây chỉ là vài đồng tiền thôi mà!!!
Trần Hạo Thiên gượng cười nói:
“Thì xem như tiền công ta đưa trước cho nàng... sau này nàng vẽ lại một bức khác cho ta là được..”
Vô Danh trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
“Vậy đến lúc đó tính sau đi!”
Rắc
Chén trà trong tay Trần Hạo Thiên vỡ nát. Hắn cúi gắm mặt nên Vô Danh không thấy được vẻ mặt của hắn hiện giờ.
“Ngài không sao chứ?”
Trần Hạo Thiên ngẩng mặt nhìn nàng, hắn đang cười mà sao nụ cười của hắn lại trở nên méo mó tới đáng sợ.
“Ha ha... ta không sao!”
Không sao mà lại cười đáng sợ như vậy ư?
Trần Hạo Thiên đùng đùng đứng dậy bỏ đi, Vô Danh thấy thế gọi lại:
“Vậy còn cái này thì sao đây?”
Trần Hạo Thiên nhìn thỏi vàng trên tay Vô Danh, chưa bao giờ hắn lại có cảm giác ghét vàng tới như vậy đấy.
Trần Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta đã đưa thì không có ý lấy lại!”
...
Vậy đấy, thế là bây giờ nàng là người giữ thỏi vàng này, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn...