Trong lúc nàng đang tập trung vẽ, đột ngột từ tường bên ngoài một túi tiền rơi vào, con mèo giật bắn bỏ chạy mất. Vật mẫu đã bỏ đi, Vô Tâm cũng không còn tâm trạng vẽ nữa, khép tập vẽ của mình lại.
Đúng lúc đó, bóng một nam nhân ngoi lên qua khỏi bức tường rồi nhảy bịch xuống.
– Thứ lỗi, ta đánh rơi túi tiền vào đây!
Vô Danh nghe nam nhân đó nói vẫn bình thản như cũ, không có ý nhìn lên.
Nam nhân phe phẩy cây quạt trên tay và bước về phía Vô Danh, không hề có ý nhìn tới túi tiền trên đất của hắn.
Đột ngột, một ám vệ xuất hiện chắn trước mặt Vô Danh, ám vệ không nói một lời liền lao vào tấn công Đông Phương Thần.
– Ám vệ?
Đông Phương Thần cũng thoáng ngạc nhiên khi thấy ám vệ xuất hiện, hắn không nghĩ Trần Hạo Thiên lại xem trọng Vô Danh như thế. Đáng tiếc…
Vô Danh thấy hai người sắp đánh nhau thì muốn bỏ trốn, nhưng nàng chưa kịp động thì ám vệ đã ngã xuống trước mắt nàng. Vô Danh sững sờ nhìn, bỏ luôn ý định bỏ chạy.
Vô Danh cũng không biết Trần Hạo Thiên cho ám vệ đến bảo vệ mình, nhưng đã được gọi là “Ám vệ” thì võ công có thể tầm thường sao? Thế mà, hắn vẫn không ngăn được mấy chiêu của nam nhân kia, thì một kẻ bình thường như nàng tránh sao cho thoát…
Nam nhân kia đã đứng trước mặt Vô Danh, nở nụ cười niềm nở, nói:
– Danh Nhi, thật tình cờ, lại gặp nhau rồi!
Vô Danh đã bị kêu đích danh, đành phải ngẩng đầu lên nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mắt, Đông Thần, hay phải gọi là thái tử Đông Thần Quốc, Đông Phương Thần.
Đông Phương Thần xem như không thấy vẻ mặt không mến khách của Vô Danh dành cho hắn, khóe môi hắn vẫn xếch cao như cũ.
Đông Phương Thần đã xuất hiện, ám vệ bị hạ, vậy còn những hộ vệ quanh đây đâu? Đông Phương Thần đã ngang nhiên đến nơi ở của Hạo Thiên Vương rồi mà sao chưa thấy ai lên tiếng cảnh báo?
Đông Phương Thần thấy Vô Danh khẽ liếc mắt nhìn liền nhìn thấu suy nghĩ của nàng, liền nói:
– Nàng đang muốn tìm hộ vệ?
Vô Danh thu hồi tầm mắt, không đáp. Đông Phương Thần xem như có lòng tốt, giải đáp:
– Ta cũng không biết nên nói khả năng thuộc hạ của Hạo Thiên Vương kém hay bởi vì bọn hắn không xem trọng nàng nên lơ là nữa… Nói tóm lại, hiện giờ ở đây chỉ có ta và nàng thôi.
Nụ cười của hắn rạng rỡ như vậy nhưng sống lưng Vô Danh đã trở nên lạnh toát.
Biết không thể tránh khỏi, Vô Danh đối mặt với Đông Phương Thần, mở miệng nói:
– Ta phải gọi ngươi là gì? Hắc y nhân? Đông Thần? hay Đông Phương Thần?
Đông Phương Thần cười càng lớn.
– Quả nhiên… đêm đó nàng đã nhận ra ta!
Vô Danh xem như thừa nhận, Đông Phương Thần lại tò mò hỏi:
– Dù sao nàng cũng biết qua giọng của ta, nhận ra cũng không ngạc nhiên đi. Nhưng tại sao nàng lại biết ta là Đông Phương Thần?
Vô Danh nhẹ giọng đáp:
– Suy đoán!
Đông Phương Thần càng thích thú hỏi:
– Nàng suy đoán như thế nào?
Vô Danh trầm ngâm một chút, nói:
– Đêm đó, những tên hắc y nhân khác liều mạng gây rối để tạo cơ hội cho ngươi chạy khỏi, chứng tỏ ngươi là người có thân phận rất cao. Ngươi lại từng nói tên ngươi là Đông Thần, nếu là người ở Đông Thần Quốc, còn ai dám lấy tên úy kỵ đó ngoại trừ… thái tử Đông Phương Thần.
Cạch một tiếng, Đông Phương Thần xếp quạt lại, cúi thấp bên tai Vô Danh thầm thì:
– Vậy nàng nói… ta có nên giết nàng không?
Chân mày Vô Danh khẽ chau lại, nàng nhắm chặt mắt, giữ hơi thở bình ổn, nói:
– Sẽ không! Nếu ngươi muốn giết ta đã không đợi tới bây giờ, hơn nữa… ta nghĩ tính mạng của ta không quý đến mức phải phiền tới thái tử cao quý là ngài ra tay.
Khóe miệng Đông Phương Thần càng giương cao, hắn rời khỏi Vô Danh, rồi đột ngột ngồi bịch xuống đối diện với nàng.
– Phải, nàng nói đúng! Ta sẽ không lấy mạng của nàng, không phải bởi vì tính mạng của nàng đáng giá hay không, mà bởi vì… ta cảm thấy hứng thú với nàng đấy, Danh Nhi!
Nghe Đông Phương Thần gọi mình thân mật như vậy, Vô Danh dấy lên tia khó chịu trong lòng.
Đông Phương Thần thấy Vô Danh không có ý tiếp chuyện với mình, hắn cũng không phật ý, vẫn cười nói:
– Nàng nghĩ sao nếu ta đề nghị nàng rời khỏi Trần Hạo Thiên mà trở thành người của ta?
Bàn tay dưới làn áo của Vô Danh siết chặt, nàng thẳng thừng nói:
– Không muốn.
– Trần Hạo Thiên quan trọng với nàng như vậy sao? Nàng… đã là người của hắn?
Giọng điệu Đông Phương Thần càng lúc càng xuống thấp. Vô Danh biết, chỉ cần điều nàng nói ra sắp tới không hợp ý của hắn, hắn sẽ không khoan nhượng mà giết nàng.
- Ta... ta không phải là người của ai cả!
Vô Danh nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Thần, nói:
- Ta không phải là người của Hạo Thiên Vương, nhưng ta cũng không muốn đi cùng ngươi!
Đông Phương Thần vẫn giữ nụ cười nửa môi. Hắn đột ngột đưa quạt nâng cao cằm Vô Danh lên, hỏi:
- Nàng không sợ ta giết nàng sao?
Vô Danh kiềm nén cảm xúc của mình, nói:
- Đến lúc ngươi không còn hứng thú với ta, không phải ngươi cũng giết ta sao?
Đông Phương Thần bật cười khằng khặc.
- Ha ha, ai là người đã nói lần trước: “nếu có cơ hội sẽ chọ lấy đường sống” chứ?
- Ngươi không phải cũng nói ta là kẻ muốn chết còn gì.
Cây quạt của Đông Phương Thần nâng càng cao, cằm của Vô Danh dau nhói, sắc mặt hơi tái đi, nàng cố gắng không để tâm vào nó.
...
Cảm thấy không thú vị, Đông Phương Thần buông tay, giải phóng cho Vô Danh.
Đông Phương Thần bộ dạng như tiếc không thể rèn sắt thành thép nhìn Vô Danh, phẫy phẫy tay nói:
- Danh nhi à, nữ nhi thì đôi lúc cũng phải tỏ ra hiền dịu, yếu đuối, như vậy mới có thể lấy lòng nam nhân được...
Vô Danh không đáp.
Đông Phương Thần trào phúng:
- Nàng đừng nói: nàng không cần dựa vào nam nhân nhé! Cho dù thâm tâm nàng có nghĩ vậy thì cũng đừng dại mà nói ra. Nàng có thể cao ngạo trong nội tâm nhưng khi đói mặt với nam nhân, nàng vẫn phải cho người khác biết nàng cần bảo vệ, cần quan tâm, thương xót... như vậy kẻ đó mới vì nàng mà ra sức, hay thậm chí bán mạng cho nàng. Đó gọi là tâm kế, là tâm kế đó!
Nói rồi, Đông Phương Thần dùng quạt vỗ nhẹ vào trán Vô Danh.
Nhìn nụ cười tự mãn của nam nhân trước mắt, lần dầu tiên trong nội tâm vốn yên ắng của Vô Danh náo động, đáy mắt xoẹt qua tia căm tức vì bị xỉ nhục.
Là trắng trợn hạ nhục.
- Nàng đã hiểu chưa, Danh nhi?