Ta sợ hãi bừng tỉnh, bật người dậy, run rẩy ôm ngực, cố gắng áp chế hơi thở dồn dập cùng nhịp tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, vừa mới nãy….là mơ? Mọi chuyện xảy ra không hiểu sao quá chân thật, tinh linh tên Tarin, Huyết Vương, rồi còn lâu đài, cuộc chiến và cả….”ta”. Nhìn trước ngực vẫn hoàn hảo vô khuyết, ta nhẹ nhõm thở ra một hơi, đúng vậy, chỉ là mơ thôi, 47, mi chẳng có gì phải sợ cả.
Đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn quanh, không gian quen thuộc trước mắt lại một lần nữa khiến ta sợ hãi giật thót, không đùa chứ, đây chẳng phải là……..nhà mình sao?
Phát hiện này khiến ta bỗng chốc tỉnh táo lại, cố gắng đánh giá lại 1 lần căn phòng vốn đã trở nên vô cùng quen thuộc.
Phắc! thế ếu nào mà mình lại nằm đây được?
Chẳng phải đang nằm dưới chân núi sao?
- Arg…. - ta đưa tay xoa xoa thái dương đang đau nhức dữ dội, mọi chuyện sao lại lộn tùng phèo lên hết thế này?
Lý giải cho chuyện ta đột nhiên nằm ở đây chỉ có 1 khả năng, ai đó đã phát hiện ra và mang ta trở về, và người này ít nhất đối với ta phải có quen biết, khả năng cao chính là….Ắc!
Trái tim non nớt của ta lại tí nữa thì hi sinh, bởi nhìn thấy bóng dáng đang nằm gục dưới chân giường kia.
Người này…
- Nương?
Ta buột miệng thốt ra, bỗng thấy bóng dáng dưới giường phản ứng, sau đó khuôn mặt tuyệt mỹ sưng húp của nương ngẩng đầu lên nhìn ta, khiến ta có chút lúng túng không biết nói gì cho phải.
Nương vẻ mặt ngái ngủ nhìn nhìn ta, chớp chớp, rồi dụi dụi mắt, sau đó như hồng thủy vỡ đê, khóc nấc lên 1 tiếng rồi nhào vào người ta.
Toàn bộ hành động này xảy ra còn chưa đến 1 giây.
- Oa oa oa….Liên nhi…hức….hức…con vẫn……là….hức….tốt…
Mỹ nữ mẫu thân nước mắt tùm lum ôm lấy ta sụt sịt nói, ta sau 1 giây đơ người cũng rất nhanh hoàn hồn lại, thở dài ôm lấy mẫu thân, nhẹ nhàng an ủi:
- Chẳng phải mọi chuyện đều ổn rồi sao…
- Hức….3 ngày rồi…..ta…hức…sợ con sẽ……hức….lại như lần…hức…trước…
Nương vừa khóc vừa ôm lấy ta rất chặt, ta ôm mẫu thân, cảm nhận vai áo đã ướt một mảng, cùng với thân thể người đang run rẩy kịch liệt, tim chợt nhói lên 1 cái, người hẳn phải đã rất sợ hãi.
Người đã suýt mất con 1 lần rồi.
Không đúng, con gái người thực sự đã chết rồi.
Ta chỉ là một linh hồn qua đường vô tình tá túc trong thân xác của con gái người thôi.
*nhói*
Ta nhẹ nhàng vỗ về mẫu thân, hàm răng không tự chủ được cắn môi đến bật máu. Khung cảnh của giấc mơ kia lại đột ngột tràn về trong trí óc, ta nằm sõng xoài trên nền trắng, máu đỏ chói mắt từ ngực chậm rãi chảy xuống, “ta” thì đang cười hạnh phúc trong vòng tay của phụ mẫu, tất cả họ nhìn ta thờ ơ, sau đó biến mất, để ta một mình cô độc trong không gian lạnh lẽo.
Cảm xúc sợ hãi cùng ghen tị lẫn lộn đan xen, khiến ta đột nhiên nhớ về những ngày ở cô nhi viện trước kia, từng người thân thiết với ta lần lượt được nhận làm con nuôi, nhìn bọn họ tươi cười lần lượt rời bỏ ta để đến với “gia đình” của mình, ta lúc đó không hiểu sao mỗi lúc như vậy bèn cảm thấy trái tim mình thật đau đớn. Rồi cứ như vậy, không biết từ bao giờ đã không còn ai bên cạnh ta nữa, ta cũng không chấp nhận mở lòng mình với bất kì ai cả. Ta chẳng phải không thèm khát tình thương, mà ta sợ, sợ rằng môt ngày, họ nhát định đều sẽ rời xa ta, mà đau đớn nhường ấy, ta quả thật không thể chịu thêm một chút nào nữa.
Ta thà cô độc còn hơn.
Nhưng từ khi đến thế giới này, không hiểu từ lúc nào, những con người này đã dần đi vào lòng ta, đối tốt với ta, làm trái tim này cũng mềm đi rồi.
Chậc.
Ta chớp mắt nhìn về phía cửa, trong lòng âm thầm thở dài, từ lúc nào mà bản thân đã trở nên mềm yếu như vậy? Nếu những cảm xúc này là do chủ nhân của cơ thể này để lại, thì ta thực sự thảm rồi.
*cạch*
*choang*
Cánh cửa bật mở, Mắt Qủa Dưa bê khay thuốc bước vào, thấy ta, nàng bèn đơ người, khay thuốc vô cùng phối hợp làm vật hi sinh rơi xuống đất vỡ toang.
- T-tiểu thư….- Mắt Quả Dưa cùng ta mắt chạm mắt, sau đó nàng “oa” lên một tiếng, bất chấp bát thuốc vỡ tan tành dưới đất, thân mình như một mũi tên lao về phía ta.
Nàng ta ôm ta khóc òa lên, làm vị mẫu thân đáng kính của ta vừa ngừng khóc vì bất ngờ lại tiếp tục sụt sịt, sau đó, chúng ta lại tiếp tục một màn 3 người tình thâm ôm nhau khóc lớn.
Họ đối ta lo lắng như vậy ta cư nhiên rất cảm động, nhưng ta đối với nước mắt của nữ nhân, quả thật là không có biện pháp.
Trong lúc ta đang vắt óc nghĩ cách ngăn chặn 2 cái vòi rồng không đáy này, ngoài cửa lại *cạch* một tiếng, một bóng người cao lớn bước vào, ta như tìm thấy sợi dây cứu mạng bèn hô lên một tiếng:
- Phụ thân!
Nghe tiếng gọi của ta, phụ thân xoay người, sau đó vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm ta, ta bị ánh nhìn gắt gao như vậy bắn tới khiến sống lưng căng thẳng, t-ta l-làm sai cái gì sao?
- Con tỉnh?
Khuôn mặt phụ thân vốn đã nghiêm nghị, lại nhíu mày nhìn ta như vậy khiến ta cảm thấy áp lực, rõ ràng vẫn còn sống là chuyện đáng vui mừng, sao người nhìn ta lại….quái dị như vậy?
Tính từ lúc tỉnh dậy đến giờ đã nửa tháng, số lần ta nói chuyện cùng phụ thân chỉ đếm trên đầu ngón tay, ấn tượng ban đầu của ta là vị phụ thân này khá trầm ổn, cùng mối quan hệ của 2 chúng ta có vẻ tương đối thân thiết. Thời gian cùng nhau không lâu, ta cũng cẩn thận mà không tiếp xúc với người khác quá nhiều, bởi chỉ cần là người đối ta có hiểu biết nhất định, để ý 1 chút liền thấy được ta có điểm không đúng. Dù sao ta cùng chủ nhân thân thể này tính cách hoàn toàn khác nhau, gắng gượng nửa tháng, chẳng lẽ liền lộ rồi?
Ta không tiếng động giấu đi một tay đầy mồ hôi lạnh, nương ngồi bên cạnh lúc này lại đột nhiên hướng phụ thân lên tiếng:
- Chàng còn không mau cất cái vẻ mặt nghiêm túc đó đi? A Liên vừa mới tỉnh, chàng lại trưng ra vẻ mặt cá chết với con bé, chàng….chàng không thương nó sao…- nói xong nước mắt lại tràn mi, nàng quay về phía ta, quan tâm nói – A Liên mới tỉnh dậy còn yếu lắm, chàng xem mặt con bé tái xanh như vậy... Quên mất, 3 ngày nay con bé còn chưa có ăn gì, A Liên, chờ ta 1 chút, ta liền xuống bếp nấu cho con chút cháo.
Nói rồi bèn kéo tay Mắt Quả Dưa, 2 người lần lượt rời khỏi phòng, ta rõ ràng nhìn
thấy nương nháy mắt với cha 1 cái… Ta nội thâm gào thét: 2 người đừng đi, nếu đi thì mang phụ thân đi cùng với, ta sẽ lộ mất!
Đương nhiên là những lời này chẳng thể đến tai 2 người bọn họ, căn phòng trong chốc lát trở lên tĩnh lặng, phụ thân vẫn nhìn chằm chằm ta, ta thầm kêu không ổn, đành phải giả vờ mệt mỏi thở nặng nhọc, bắt chước mấy nữ chính phim truyền hình yếu ớt ngã xuống giường.
Vẫn là ta diễn quá sâu, quên mất là gối ở nơi này cũng chẳng mềm mại như ở hiện đại, mà tư thế “yếu ớt ngã xuống giường” của ta lại quá mức mang tính phó mặc cho số phận, vậy lên kết quả là… Ta yếu ớt ngã xuống giường kèm theo một tiếng “cốp” thanh thúy….
- Au….