Nói xong vành mắt liền đỏ lên, *tách* 1 tiếng, giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống ly trà, khiến mặt nước phẳng lặng nổi lên gợn sóng, làm bầu không khí vốn đã yên lặng càng thêm khiến người khác cảm thấy căng thẳng tột độ.
Khụ.
Tình hình hiện tại chính là như vậy.
Ta đã thêm thắt 1 vài sự kiện nho nhỏ, dựa trên truyền thuyết về cuộc chiến mấy trăm năm trước với Ma Vương mà Tarin đã kể từ trước, sau đó lại nói ra một vài kiến thức mà “Dương Ngọc Liên” tuyệt đối không thể nào biết được, nội dung vẫn đơn giản là ta đã gặp [Thần], sau đó trở thành Người Giúp Đỡ, đánh lừa bọn họ không thành vấn đề, dù ta không quá rõ về thế giới này, nhưng ít nhất dựa theo cốt truyện của [Bá Vương], thì câu chuyện bịa đặt này của ta có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Tuy nhiên việc ta đột nhiên trở nên khủng bố như vậy tạm thời có thể lý giải, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn hóa tan nghi ngờ rằng ta chính là con gái của 2 người họ.
Nếu dựa theo hiểu biết của ta, vấn đề của Thú Tộc là Nhân Tộc, chưa từng nghe nói đến mối quan hệ giữa Thú tộc và Ma Tộc. Lúc nói chuyện ta quan sát 2 người họ khá kĩ càng, phụ thân chính là vẻ mặt ù ù cạc cạc, còn mẫu thân, khuôn mặt nàng rất phức tạp.
Nương dường như vẫn còn đề phòng ta.
Một nữ nhân bình thường sau khi nghe nói mấy vấn đề cao siêu như vậy thường là sẽ tin sái cổ, tuy người đúng là có chút năng lực, nhưng ở thế giới kẻ thắng làm vua này, năng lực như vậy cũng không khỏi quá bình thường đi? Lại nói đến năng lực, quả thật ta cảm thấy vấn đề này rất đau đầu, không biết thế giới này phân chia năng lực thế nào, cấp độ giới hạn ra sao, không biết bao nhiêu kẻ đã mãn cấp rồi?
Lại khoan nói về chuyện này đã, ta hiểu biết nhiều như vậy cũng là nhờ bao năm lăn lộn trong game, mệt mỏi thâu đêm để thu thập thông tin. Còn nương, rõ ràng là kiểu nữ nhân hầu chồng dạy con, nhìn qua vô hại như vậy, sao có thể biết nhiều đến thế? Vẻ mặt kia rõ ràng là nửa tin nửa ngờ, câu chuyện của ta vô cùng logic, lý luận chặt chẽ, lời nói chân thành, làm sao có thể không tin được? Được rồi, các người có thể thấy ta tự phụ, nhưng một kẻ vô dụng như ta, tâm đắc nhất, chính là kĩ năng phân tích cùng quan sát.
Ta âm thầm quyết định, nếu ải này qua được, nhất định phải cẩn thận điều tra lại thân thế của nương mới được.
Bầu không khí im lặng cứ thế kéo dài 1 lúc cho đến khi nương lên tiếng:
- Vậy có nghĩa là, con hiện tại đã trở thành Người Hỗ Trợ? Con nói mình được truyền đạt kiến thức cùng năng lực của thần thánh, chi tiết hơn, con hiện tại với trước kia có gì khác biệt? Ta không nghĩ rằng, sau khi tiếp nhận năng lực kia, con lại có thể chuyển hóa hoàn toàn thành một con người khác như thế.
Giọng nói nghi ngại không che giấu của nương đều đều vang lên, ta trong lòng nóng vội nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, ta nhắm mắt, thở ra một hơi, sau đó nhìn nương với ánh mắt hết sức bi thương:
- Người…rốt cục vẫn không tin con?- Ta cười khổ một tiếng- Cũng phải, nữ nhi của người đột nhiên hành xử khác thường, lại đột ngột tiết lộ việc động trời như vậy, ai có thể dễ dàng tin tưởng kia chứ?
Ta cẩn thận để ly trà sang một bên, chậm rãi đưa tay gạt nước mắt, bộ dáng ưu sầu không kể siết:
- Nơi con được đưa tới vốn không có khái niệm thời gian, cuối cùng đã qua bao lâu, con thật sự không thể ý thức được. Hơn nữa, việc phải tiếp nhận một lượng kiến thức lớn như vậy, đối với thân thể đang trưởng thành như con đã gây ra không ít hậu quả nghiêm trọng. Một trong số đó là khiến suy nghĩ của con trở nên già dặn trước tuổi, vì biết được quá nhiều chuyện như vậy, con cũng cảm thấy bản thân đã thu liễm hơn trước. Nhưng điều này không quan trọng, thật ra có thể giúp đỡ người khác, khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, thì con hoàn toàn nguyện ý.
Ta lại một lần nữa đưa tay gạt nước mắt:
- Nhưng trong lòng con cảm thấy đau khổ nhất chính là, cha nương yêu thương con như vậy, lại vất vả nuôi con khôn lớn, vậy mà do di chứng của việc kia, mà một số kí ức cùng 2 người, con đôi khi lại chẳng thể nhớ rõ nữa. Nhiều lúc nhìn cha cùng nương, trong lòng con chính là cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Con đối 2 người vẫn là nhất mực kính yêu, nhưng trong thâm tâm con vô cùng rõ ràng, con đã không còn được như trước kia nữa. Con cảm thấy rất sợ hãi, sợ hãi cha nương sẽ chán ghét con, xa lánh con. Đến giờ con vẫn hoang mang, liệu… con có còn là con của 2 người hay không? Hay thực như cha đã nói, con đã trở thành một…thứ gì khác?
Ta cúi đầu, nước mắt tuôn như mưa, 2 tay bấu chặt vào tấm chăn mỏng, cơ thể run lên từng đợt. Chỉ cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm ta vào lòng, hương thơm thoang thoảng vờn quanh chóp mũi, cơ thể run rẩy cùng giọng nói ấm áp của nương nhẹ nhàng vang bên tai ta:
- Đừng sợ hãi, dù con có thành ra thế nào, con vẫn là đứa con gái mà ta yêu thương nhất.
- Đúng vậy, con chính là con, là bảo bối quý giá của chúng ta, nếu như có một ngày con chẳng còn nhớ đến chúng ta nữa, thậm chí có thực biến thành một thứ gì khác, chúng ta cũng vẫn yêu thương con.
- Ngu ngốc, chàng nói năng linh tinh gì vậy.
- Xin lỗi, ta nói mà chẳng suy nghĩ gì cả. Liên nhi, chúng ta lúc nào cũng đứng về phía con.
Chất trọng trầm ấm cùng ngọt ngào của 2 người vang bên tai, bầu không khí căng thẳng bỗng chốc hóa giải, chỉ còn lại hình ảnh gia đình 3 người vui vẻ hạnh phúc trong căn nhà nhỏ bé.
.
.
.
.
Thành công.
Nữ nhân ăn mềm không ăn cứng, muốn thắng, phải khơi lên được mẫu tính trong lòng họ.
Ta rõ ràng đã lừa được bọn họ, nhưng vì sao, trong lòng ta, lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Ta lẽ ra phải khoái chí vì mưu kế đã thành, phải vui vẻ cười lớn vì đã thoát được đại kiếp, nhưng cớ sao, ta bây giờ, lại cảm thấy rất muốn khóc?
Một kẻ như ta, đáng lẽ phải lưu manh thành tính, tàn nhẫn thành quen, những chuyện hèn hạ ta cũng làm không ít, trừ những lần đầu khiến ta cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng “người tốt chết sớm, kẻ ác sống dai”, thế giới vốn là như thế, ta có gì phải áy náy, có gì phải ân hận?
Chết tiệt.
Cảm xúc ngu ngốc này, mau biến đi.