Cô lợi dụng thời cơ anh không để ý mà lo mãi mê hôn mình, nên nhanh chóng tháo giày đánh vào đầu anh
_A!
Nhược tháo chạy, cũng may cửa thang máy đã mở, cô cấm đầu chạy không dám nhìn lại, thế là anh bị hai vết thương một ở đầu và một ở tay! anh vẫn còn điên tiết vì chưa xác thực được việc cô có mang thai hay không, anh đi ra ngoài, tất nhiên là tìm cô, cho đến khi nào mọi chuyện sáng tỏ mới thôi
***
_Cái gì? sao hai người nghĩ như thế? hic thế là hai người hại Tiểu Nhược rồi, chúng tôi là đang nói đến cái Wifi nhà tôi, nó yếu quá chỉ có hai vạch, tôi nói là bỏ đi gắn cái khác nhưng Tiểu Nhược không chịu! hừ! sao hai người không hỏi rõ!
Phương Phương sau khi đón khách xong thì đi tìm Nhược Nhược, cô chưa kịp tìm thì gặp Trương Nam và Tồn Thư, anh cũng vừa bước tới, thế là Ôn Thiếu Phàm biết anh đã hiểu lầm Nhược Nhược
Cô lủi thủi đi về nhà, vừa đi cô vừa khóc, cô khóc rất dai, đến nhà cô ngồi xuống sàn mà khóc, 10 phút sau cô nghe tiếng xe cô đoán là Phương Phương về, nên chạy ra đón, hai mắt cô lem nhem nhìn thảm hại
Phương Phương bước xuống xe, Nhược Nhược chỉ nghĩ đơn giản là Tiểu Phương đã tìm được một anh chàng ở bữa tiệc nên được đưa về, nhưng khi Ôn Thiếu Phàm bước xuống xe cô mới đứng hình, Tiểu Phương ra hiệu cho cô đừng bướng nữa cũng đừng chọc giận Ôn Thiếu Phàm thêm lần nào nữa
_Ôn chủ tịch! tay và đầu của chủ tịch không sao chứ?
Phương Phương hỏi nhưng anh không thèm trả lời anh bước vào nhà ánh mắt vẫn không rời cô, Phương Phương hiểu chuyện nên ngồi ở ngoài mà không vào trong, Tiểu Phương tranh thủ cơ hội ngắm siêu xe và chụp ảnh tự sướng
_Ôn chủ tịch anh!
Nhược Nhược ngại ngùng, sau lần chấn động mém chết ngộp trong thang máy đó cô không dám nhìn thẳng vào măt anh, cứ nhìn tim cô lại đập loạn nhịp, cái thứ tình cảm theo cô là không đáng có cũng muốn dâng trào, cô sợ lời tình yêu thương sẽ vỡ ra thành câu thì khổ
_Băng nó lại!
Anh đưa cánh tay đang rỉ máu trước mặt cô, cái đầu anh chắc cũng u một cục to tướng
_Được, được tôi làm ngay mà
Ôn Thiếu Phàm ngồi xuống ghế, cô chăm chú sát trùng vết thương cho anh mà không dám ngẩn mặt lên
_Nói xem cám giác lúc nãy thế nào?
Biết cô lúng túng nên Ôn Thiếu Phàm cười nhẹ hỏi đểu, nhân lúc tâm tình khoán đãng rất muốn biết cô có cảm giác gì với anh không? cô vẫn không ngẩn mặt lên, cô cắn môi sau đó trả lời
_Rát mồm muốn chết, đau!!!
_Đầu em chứa đầy bã đậu à?
Cô ngẩn lên nhìn anh, anh đã thay đổi cách xưng hô với cô, nghe thích lắm nhưng cô vẩn còn lo sợ cái gì đó, ánh mắt thì cực kỳ ngọt ngào, anh bắt đầu chú ý đến cánh môi của cô rồi.
_A! nhẹ thôi, cố ý hả?
Nhược Nhược lỡ tay đổ nước sát trùng hơi nhiều, anh cau mày đe dọa cô, cô biểu môi lảm nhảm trách móc, anh nhìn cô mỉm cười, không biết từ lúc nào anh rất thích sự ngốc nghếch của cô
_Xong rồi mau!.
mau về đi
_Em chưa tắm đúng không? Sẽ bị phát hiện đó, đi tắm thôi
Ôn Thiếu Phàm thỏ thẻ rất nhỏ, lời nói của anh dồn cô vào gốc tối xấu hổ muốn tự tìm ao nước dìm mình, ngay khi Lâm Phương Phương ở nhà mà anh xem như chốn không người
_Ôn chủ tịch anh? Tiểu Phương đang ở nhà, anh làm ơn tự trọng đi
_Tôi sắp chuyến bay ngay cho Lâm Phương Phương rồi, yên tâm chưa?
Nhược Nhược đỏ mặt nín nói, cái tên ác đạn này có quyền có thế muốn gì mà không được chứ, mà vừa nói xong là không còn thấy tiểu Phương đâu nữa, khổ cho cô bị anh lôi vào phòng tắm, tắm đến muốn lồng phổi
_Không, Ôn chủ tịch anh đừng biến thái kiểu đó
_Biến thái??? Được lắm
Ôn Thiếu Phàm nghiến ngầm ma mị nhìn con tiểu bạch thỏ bị dội nước trong nhà tắm đang lạnh run
_Tránh ra coi! hự!
Nhược Nhược không cố ý, cô chỉ là tự vệ nhưng không ngờ chân vô tình đá trúng chỗ đó của anh
_Y chết! tôi không cố ý, xin lỗi Ôn chủ tịch
_Em dám tát tôi, còn dám dùng giày đánh tôi, lá gan không nhỏ, nó mà bại liệt thì cả đời này em không xong đâu
Ôn Thiếu Phàm cụt hứng bỏ ra xe, anh rất muốn ôm cô một cái tạm biệt nhưng thôi, anh sợ hành động ưu ái này làm cô hoảng lên lại dùng vũ lực vô lễ với anh, cô không dám nhìn theo tên Ôn Thần, anh đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhỏm
Danh Sách Chương: