• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mứt Chanh


Lục Diễn: "..." Cũng không muốn được khích lệ như vậy!


' Hồ ly tinh phóng đãng ' Lục Liệt : "..."


Lời của Thẩm Tân Di không làm người ta kinh ngạc thì đến chết không thôi, Lục Liệt hiếm khi chưa bị hù chết mà kinh ngạc không thôi: "Đệ muội làm sao vậy?" Này, đầu óc không có bị hư chứ, nói gì lung tung rối loạn vậy!


Lục Trạch cũng mang vẻ mặt nghi ngờ, hắn ta và Tố Tố có nhiều ngày chưa gặp nhưng cũng chưa đến mức biến hóa lớn như vậy chứ nhỉ?


Lục Diễn dùng sức ấn giữa mày, cũng không định giải thích gì nhiều mà chỉ thản nhiên nói: "Tính tình nàng ấy ngay thẳng, không thích nhất bị người ta ngả ngớn trêu đùa, lời nói thế này về sau đừng nói nữa kẻo lại bị mắng cho tỉnh."


Trên mặt Lục Liệt mang vẻ ngượng ngùng, cũng biết Thẩm Tân Di không phải người có tính tình tùy tiện, hắn ta không thể trêu chọc nên đành ha ha: "Là ta càn rỡ, ta có lời thất lễ, đệ muội chớ trách, ta tự phạt một ly." Hắn ta bưng bình rượu bằng vàng lên uống một hơi cạn sạch, làm bộ làm tịch mà đứng lên giảm bớt xấu hổ: "Bọn lão Thất, Thập Tam, Thập Ngũ hẳn là tới rồi, ta đi đón bọn họ."


Sau khi hắn ta rời đi, chỉ còn lại một mình Lục Trạch ở đại sảnh không nhanh không chậm mà uống rượu, thỉnh thoảng hắn ta nhìn sang Thẩm Tân Di. Trong phòng lạnh lẽo một lúc lâu, hắn ta mới từ từ thở dài, mặt lộ vẻ hoài niệm: "Ta nhớ rõ em họ vốn dịu dàng săn sóc, khéo hiểu lòng người nhất, hiện giờ tuổi tác lớn lên, tính tình cũng thay đổi không ít nhỉ."


Lục Diễn không kiên nhẫn mà liếc hắn ta một cái, Thẩm Tân Di không cho là đúng: "Ta không hề nhận ra là ta thay đổi, có lẽ là điện hạ tự mình thay đổi nên mới cảm thấy ta thay đổi."


Lục Trạch hơi giật mình chợt đứng dậy đi tới, trong tay giơ ly rượu kính Lục Diễn và Thẩm Tân Di, lời nói lỗi lạc, có chút hương vị chính nhân quân tử: "Em họ nói rất đúng, mượn rượu ngon của Lục ca, ta kính hai người một ly."


Lục Diễn nâng ly rượu lên, hơi chạm môi rồi đặt xuống, Thẩm Tân Di nhớ tới khi còn nhỏ hai người cũng tốt, trong lòng không khỏi hơi xúc động nên bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch. Lục Trạch kính hắn ta ba ly, Thẩm Tân Di rất vui sướng, nói xong còn bình luận một câu: "Đây là đào hoa nhưỡng mới cất, hương vị nồng nàn, có hương vị đặc biệt." Hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của thế thân bé nhỏ càng ngày càng kém.


Khóe môi của Lục Trạch hơi cong lên: "Tố Tố... Em họ thích là được rồi." Chờ lúc uống đến ly thứ ba, Lục Trạch mang theo người trở về, vừa đi vừa cười nói: "Ta mời gánh hát xiếc ảo thuật nổi tiếng nhất Giang Nam, nghe nói kỹ xảo xiếc ảo thuật của bọn họ mới lạ hay thay đổi, các đệ phải xem cho thật kỹ."


Hắn ta nói xong lại sai người mang lên món ngon rượu ngon, cho gánh hát xiếc ảo thuật đi lên biểu diễn. Hắn ta nói xong lại ngã xuống hai người phụ nữ kia, vừa chắp tay với về Lục Diễn: "Mới vừa rồi ta nói sai, xin lỗi Cửu đệ."


Lúc này yến hội đã qua hơn nửa, xin lỗi nữa cũng không bình thường cho lắm. Lục Diễn biết hắn ta sẽ không duyên không cớ nói lời này nên đáp: "Huynh thực sự sai rồi."


Sắc mặt của Lục Liệt đen như đáy nồi, đáy lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng, nhìn sang hai người đẹp bên cạnh rồi chợt đẩy hai người đẹp ấy ra, đi đến chỗ Lục Diễn, cười tủm tỉm: "Là Lục ca ta không phải, hai người đẹp này là ta đến Giang Nam mới có, da thịt trơn bóng, rất nhiều thứ kì diệu. Không bằng đưa các nàng ấy cho đệ coi như nhận lỗi nhé, như thế nào?"


Lúc này đến phiên Thẩm Tân Di đen mặt, tên lẳng lơ này muốn làm sao nữa đây! Lục Diễn ngó hai nàng ta một cái, biểu cảm bình tĩnh: "Không cần."


Lục Trạch ra vẻ kinh ngạc: "Vì sao? Hai nàng ấy cũng xem như là người đẹp hiếm có." Hắn ta tựa như nghĩ đến cái gì, vỗ đầu một cái mà bừng tỉnh: "À, nghĩ ra rồi, đệ bệnh đã lâu, sớm không thể đụng vào phụ nữ, haiz, là huynh trưởng hồ đồ."


Nếu Lục Diễn nhận thì Thẩm Nữ cũng không phải kẻ ăn chay, chắc chắn sẽ nội bộ mâu thuẫn. Thí dụ như hắn không nhận, hắn ta vừa lúc coi như Lục Diễn không được. Nói chuyện này lấy ra tìm niềm vui một phen, như thế nào cũng không có hại.


Lục Diễn lười dùng miệng lưỡi phân cao thấp với hắn ta nhưng Thẩm Tân Di là người bênh vực người mình, nàng có thể tự mình nói Lục Diễn nhưng người khác nói thì hơi không vui, trách mắng: "Lục điện hạ, ngươi lại không phải phụ nữ của chàng, sao biết được chàng không chạm vào phụ nữ? Ngươi còn chạy đến hậu viện của chàng nhìn lén mà hay sao?"


Lục Liệt: "..."


Lục Diễn không nghĩ tới chuyện nàng che chở mình, kinh ngạc nhìn nàng. Nàng lại hừ lạnh một tiếng: "Lại nói chàng long tinh hổ mãnh, nhất trụ kình..." Thiên... một chữ cuối cùng bị Lục Diễn túm chặt, nàng sửng sốt chưa nói ra tới.


Nhưng bốn chữ phía trước cũng đủ dọa người, Lục Liệt bị chấn động thật lâu mà vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, yên tĩnh mất một lúc.


Chờ yến hội tàn, xiếc ảo thuật hí khúc dần dần theo hướng dung tục, Thẩm Tân Di và Lục Diễn đều không có hứng thú, hắn đứng dậy nói: "Không còn sớm nữa, ta phải đi về."


Lục Liệt bắt được cơ hội, vội đứng lên đỡ hắn: "Phúc Thọ viên lớn, ta mang Cửu đệ đi ra ngoài." Lục Diễn liếc mắt nhìn hắn ta: "Vẫn là phái hạ nhân đưa ta thôi, nơi này của huynh còn rất nhiều khách nhân phải chiêu đãi."


Lục Liệt cợt nhả: "Bọn họ sao mà so được với Cửu đệ, ai không biết đệ là người tôn quý nhất trong cung. Ở trong lòng phụ hoàng, bọn họ cũng không so kịp một đầu ngón tay của đệ, ta làm ca ca tất nhiên cũng nên coi trọng đệ hơn một chút."


Lục Diễn à một tiếng, để cho hắn ta nâng dậy. Thẩm Tân Di mang theo một đám cung nhân theo ở phía sau, Lục Liệt vừa dìu hắn, vừa cười hì hì nói lời chua xót: "Ta nhớ kỹ lúc trước Cửu đệ bệnh nặng, ngay cả đi đường cũng không được, ra vào chỉ có thể dựa vào người đỡ, hiện tại nhìn thấy khá hơn nhiều rồi."


Lục Diễn không có biểu cảm gì nhưng sắc mặt của Thẩm Tân Di càng ngày càng đen. Lúc xuống bậc thang, tay Lục Liệt bỗng nhiên buông lỏng, cơ thể Lục Diễn không ổn định lập tức lung lay vài cái, nhưng hắn rất nhanh đã ổn định, đứng yên ở bậc thang, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lục Liệt.


Thẩm Tân Di ở phía sau hắn mười bước, từ góc độ của nàng mà nhìn thì Lục Diễn như muốn ngã chổng vó. Sắc mặt nàng thay đổi tiến lên đỡ lấy cánh tay Lục Diễn, thuận tiện đạp thật mạnh lên một chân Lục Liệt, đẩy hắn ta ra rồi nói với giọng lạnh lùng: "Ngươi làm gì!"


Tiện nhân lẳng lơ này, quyến rũ nàng không được thì quay đầu xuống tay với Lục Diễn, hừ! Ai cho tiểu tiện nhân này dũng khí! Lục Diễn là đóa sen trắng, tính tình có thể bỏ qua nhưng nàng tuyệt đối không thể chịu đựng được người của mình bị bắt nạt!


Lục Liệt và Lục Diễn đồng thời ngơ ngẩn, Lục Diễn không nghĩ tới Thẩm Tân Di sẽ lao tới giúp mình lần thứ hai, càng không nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ được một người họ Thẩm che chở, trong lòng không khỏi xẹt qua một cảm giác kỳ dị, nhưng ngoài ý muốn lại không chán ghét.


Còn Lục Liệt sửng sốt là bởi vì đời này lần đầu tiên hắn ta bị phụ nữ đánh. Ở trong mắt hắn ta, phụ nữ chính là công cụ giải quyết dục vọng, là đồ chơi lúc rảnh rỗi, một thứ đồ chơi cũng dám đá hắn ta ư? Hắn ta cũng bất chấp thân phận địa vị, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán loạn nhảy, theo bản năng giơ tay lên muốn tát nàng một cái.


Lục Diễn nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta thì biết hắn ta muốn làm gì. Hắn sợ Thẩm Tân Di ăn thiệt nên nắm ngược lấy tay nàng bảo vệ nàng ở phía sau, nắm lấy cổ tay Lục Liệt: "Huynh động nàng thử xem?"


Ngay khi giọng nói lạnh lùng truyền đến bên tai, Lục Liệt giật mình. Dù sao nhớ tới thân phận của Thẩm Tân Di, nàng chính là Thái Tử Phi mà Hoàng thượng khâm điểm, con gái cưng của Thẩm Hầu. Nếu hắn ta đánh Thẩm Nữ thật thì Hoàng Thượng và Thẩm Hầu nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta. Hắn ta nghĩ đến đây thì bình tĩnh lại, miễn cưỡng nở nụ cười: "Cửu đệ đa tâm, sao ta dám động thủ với đệ muội?"


Lúc Lục Diễn mới vừa bệnh, Hoàng Thượng đang dẫn người thân chinh Nam Cương, Thái Hậu thì bệnh nặng không dậy nổi. Dù sao cũng không ai quản, hắn ta không ít lời nhục nhã Lục Diễn, có khi còn cố ý ném đi gậy mà hắn dùng để đi lại chính là vì nhìn hắn xấu mặt. Hôm nay hứng thú nổi lên, vốn định chơi xấu làm hắn mất mặt lần nữa. Hoàng Thượng lại coi trọng Lục Diễn, biết mấy trò mèo này thì cùng lắm cũng mắng hắn ta vài câu, đóng cửa mấy ngày, cũng không thể giết hắn ấy chứ? Không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.


Hắn ta bình tĩnh trở lại rồi thở dài: "Mới vừa rồi là ta run tay, đợi lát nữa ta đưa cho Cửu đệ chút lộc nhung, ta đưa Cửu đệ và đệ muội đi ra ngoài."


Hắn ta vốn tưởng rằng chuyện này coi như xong, nào nghĩ đến Thẩm Nữ lại không thuận theo không buông tha: "Đưa lộc nhung thì coi như xong à? Có muốn ta đẩy Lục điện hạ xuống bậc thang, lại đưa cho ngươi chút lộc nhung rượu hổ gì đó cho ngươi hay không?!"


Sắc mặt Lục Liệt khó coi: "Đệ muội muốn thế nào?"


Thẩm Tân Di nói năng có khí phách: "Xin lỗi!" Nàng hừ lạnh một tiếng: "Nếu không xin lỗi, bọn ta sẽ đi đến trước mặt phụ hoàng nói về việc ngươi sát hại Thái Tử. Dù có quậy đằng trời, ngươi cũng phải có một lời giải thích cho ta!"


Việc này dù sao cũng là hắn ta đuối lý, nếu Thẩm Tân Di làm lớn chuyện thì hắn ta tuyệt đối ăn không hết. Lục Liệt thấy vẻ mặt nghiêm nghị của nàng thì nén giận trong lòng, cúi người hành lễ với Lục Diễn: "Là ca ca không phải, ca ca không đỡ đỡ được đệ, đệ hãy tha cho ca lúc này đi."


Ánh mắt của Lục Diễn vẫn luôn dừng ở trên người Thẩm Tân Di, đối với lời xin lỗi của hắn ta thì sao cũng được. Thẩm Tân Di nghe thấy lời âm dương quái khí của hắn ta lại muốn phát tác, vẫn là Trương ma ma ở phía sau nàng kéo nàng lại.


Lúc này Lục Liệt lại không dám gây chuyện, thành thành thật thật mà đưa hai người đến xe liễn. Thẩm Tân Di ở trên xe loan phượng, lúc này mới chỉ ngón tay về phía Lục Diễn, ngang ngược nói: "Chàng bây giờ là do ta che chở," mắt nàng lại sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm Lục Liệt: "Nhớ kỹ, bây giờ chàng đã không phải tên đáng thương lấy nước rửa chân cho các ngươi nữa, từ nay về sau, chàng chỉ biết đổ nước rửa chân cho một mình ta!"


Lục Liệt sửng sốt không biết làm sao: "???" Tên đáng thương? Nước rửa chân?


Nhưng mà lão đại Ngạo Thiên không cho hắn ta cơ hội hỏi đã kéo tay Lục Diễn lên xe liễn. Chờ lên xe liễn, nàng đắc ý dào dạt thổi phồng với Lục Diễn: "Hiện tại biết ai đối tốt với ngươi chưa hả, về sau đừng khóc lóc nữa, nếu ai dám bắt nạt ngươi thì ngươi phải tát lại một cái, dù sao ngươi cũng chính là người đàn ông của Long Ngạo Thiên ta!"


Lục Diễn nhìn nàng đến xuất thần. Lão Lục lúc trước làm nhục hắn, tuy rằng hắn lười cáo trạng với trưởng bối nhưng sau đó cũng đánh gãy hai chân hắn ta một lần, xương sườn gãy mấy cái, cuối cùng còn không biết là do ai làm.


Hắn vốn là người ương ngạnh đã quen, ngoại trừ trưởng bối thân thuộc, vừa không chủ động che chở ai cũng không cần ai tới che chở. Mới vừa rồi vẫn là lần đầu tiên được người ta che chở. Hắn nhướng mày, chợt dựa sát vào nàng, suýt nữa chạm vào trán nàng: "Vì sao giúp ta, ta không phải thế thân sao?"


Hơi ấm phả vào mặt nàng, Thẩm Tân Di bĩu môi: "Ngươi hiện tại tốt xấu gì cũng là người đàn ông của ta. Nếu ngươi mất mặt, mặt ta để ở chỗ nào hả?" Thật ra cho dù bây giờ đầu óc nàng đã bình thường thì cũng vẫn như cũ sẽ lựa chọn che chở Lục Diễn. Bản tính của nàng là bênh vực người mình, cũng không còn cách nào khác.


Lục Diễn nở nụ cười hiếm thấy, đôi mắt híp lại sáng lên, vô cùng đẹp trai: "Cũng phải." Hắn điều chỉnh một chút tư thế, nửa người dựa vào thân xe, nhàn nhã phong lưu: "Bây giờ ta nhìn nàng cũng hơi thuận mắt."


Bầu không khí hòa hợp giữa hai người thật hiếm thấy cùng nhau trở lại điện Triêu Dương. Mới vừa ngồi xuống không bao lâu đã thấy một cung nhân bước vào, trong tay hắn ta mang theo một cái khay, trong khay đặt một bầu rượu lưu li béo bụng. Hắn ta nhìn thấy Thẩm Tân Di thì quỳ xuống: "Thái Tử Phi, đây là đào hoa nhưỡng mới ủ, điện hạ của nô tài biết ngài thích cho nên mới vừa được một bình đã sai người đưa lại đây cho ngài ạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK