• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mứt Chanh


Tâm tư của Lục Diễn cuồn cuộn như biển, Thái Hậu vốn tưởng rằng hắn không muốn để Thẩm Hầu tiến cung cho nên lúc này mới tìm lý do. Nhưng nhìn biểu cảm của hắn lại không giống giả bộ, bà chần chờ mới hỏi: "Vì sao phải dâng hương vào lúc này? Hơn nữa con vẫn luôn không tin những chuyện này mà."


Vẻ mặt của Lục Diễn hơi bất đắc dĩ mới hạ giọng ho khan: "Hiện giờ bệnh tình của con tuy ổn nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt, con chỉ có thể gửi niềm tin vào thần phật."


Tâm trạng của hắn có chút vi diệu không vui, hiện giờ hắn có thể bao dung cho Thẩm Tân Di nhưng không có nghĩa là bản thân có thể bao dung nhà họ Thẩm. Hiện tại tâm trạng của của hắn có thể làm một phép so sánh, chính là hắn có một món đồ chơi cũng được coi là thuận mắt nhưng lại đặc biệt chán ghét xưởng sản xuất đồ chơi. Cố tình xưởng sản xuất còn luôn xuất hiện ở trước mặt hắn nhắc nhở hắn món đồ chơi này là do xưởng bọn họ làm ra.


Trong lòng Thái Hậu bi thương, cũng không hề khuyên hắn mà thở dài: "Vậy được rồi, con xuống trước đi, ta sai người đi truyền lời cho Thẩm Hầu." Bà ngập ngừng lại nói: "Tự con đi nói cho Thái Tử Phi đi."


Lục Diễn chắp tay hành lễ, xoay người đi xuống.


Thái Hậu căn dặn xuống: "Sai người đi truyền lời với Thẩm Hầu, nói Thái Tử Phi muốn dâng hương với Thái Tử, chỉ sợ không gặp được hắn và hầu phu nhân." Bà cảm thấy lời này quá mức gượng gạo, cúi đầu suy nghĩ một lát mới bất đắc dĩ nói: "Đừng quên câu này, hiện giờ đã là trung thu, cách ngày ăn tết cũng chỉ mấy tháng. Chờ Tết đến, Thẩm Hầu về kinh báo cáo công việc, ta tất nhiên sẽ để cho bọn họ gặp Thái Tử Phi."


Vẻ mặt của ma ma bên người bà càng thêm cổ quái: "Theo ý ngài, Thái Tử thật sự là..."


Sắc mặt của Thái Hậu càng thêm bất đắc dĩ: "Mặc kệ là thật hay giả, Thái Tử không muốn gặp Thẩm Hầu, chẳng lẽ ai gia còn có thể ngăn cản? Tùy nó đi."


......


Lúc này Thẩm Tân Di đang chơi vui với mấy công chúa, mấy người đang vây quanh đánh cờ tào cáo*, nàng cũng không biết hôm nay bản thân đúng là xui xẻo hay là làm sao mà thua hết lần này đến lần khác. Mọi người lấy bạc châu nhỏ trong túi tiền làm đồ cược, châu báu vàng bạc của nàng đều thua gần hết rồi, đành phải tiện tay lấy trang sức trên người tới để, cái gì mà cây trâm nhỏ, cái bàn, ngọc bội á, lại thua nữa là phải cởi đồ.


* Backgammon là một trong những cờ lâu đời nhất được biết đến. Đây là một trò chơi hai người chơi, trong đó mỗi người chơi có mười lăm quân cờ di chuyển giữa hai mươi bốn hình (point) bằng việc đổ hai. Mục tiêu của trò chơi là trở thành người đầu tiên bear off, tức là di chuyển tất cả mười lăm cờ ra khỏi bàn.


Tuy rằng nàng không thiếu chút tiền ấy nhưng chơi trò chơi ai mà thích thua? Thật sự là hơi mất mặt.


Công chúa Trinh Dung cảm thấy chị dâu mới thật sự không phải là người keo kiệt, tuy rằng nàng ấy cũng không thiếu mấy thứ này nhưng ai mà không thích thắng? Nàng ấy đang vui mừng vì thắng được số tiền thì bỗng nhiên giật nảy mình, ngước mắt nhìn lên đã thấy sắc mặt không tốt của Cửu ca đang nhìn mình.


Thật sự nàng ấy rất sợ Cửu ca này, nhưng cũng không kỳ quái, hoàng tử công chúa đồng lứa bọn họ đều sợ Thái Tử còn nhiều hơn sợ phụ hoàng chút.


Nàng ấy bị nhìn đến bối rối, bài trong tay lung tung rơi xuống, lần này thua hoàn toàn. Thẩm Tân Di cuối cùng đã có thể thắng về một trong những chiếc vòng phỉ thúy yêu thích của mình.


Mọi người thấy Thái Tử đi vào thì vội vàng đứng lên muốn hành lễ, Lục Diễn xoay sang Thẩm Tân Di: "Đi thôi."


Thẩm Tân Di nói tạm biệt với nhóm anh chị em, đứng dậy muốn đi ra ngoài. Lục Diễn lại vươn tay ngăn nàng lại, cắm hoa điền, trâm lung tung lại, lại mang vòng tay vòng cổ cho nàng.


Vẻ mặt Trinh Dung cay đắng, muốn nói lại thôi, Thẩm Tân Di vẫn có phong cách đánh cược, vội ngăn hắn lại: "Chàng làm gì vậy? Mấy thứ đó là ta thua."


Lục Diễn quay sang Trinh Dung, nàng ấy vội nói: "Chỉ là chơi lung tung thôi, sao muội có thể muốn đồ mà chị dâu thích được."


Lục Diễn tùy ý gật đầu, tiện tay ném túi tiền đựng đầy vàng bạc trên thắt lưng xuống cho nàng ấy: "Dùng cái này đi." Nói xong cũng không để ý tới Trinh Dung mặt ủ mày ê đã mang Thẩm Tân Di đi về.


Có lẽ hắn cảm thấy có lỗi mới làm chuyện này. Lúc hai người đi ở trên đường, hắn giống như lơ đãng nói: "Ngày mai ta muốn đi chùa Linh Ẩn thắp hương, nàng đi với ta nhé."


Mặt Thẩm Tân Di quả nhiên lộ vẻ không vui, quyết đoán từ chối: "Không muốn, ta đáp ứng cha và mẹ rồi, trước khi đi ta muốn gặp mặt họ."


Lục Diễn nhướng mày, nói dối không chớp mắt: "Cha nàng mấy ngày trước nói qua muốn vào cung bái kiến, đáng tiếc vừa rồi Thái Hậu nói với ta gần đây giặc Oa nhiều lần xâm lấn, cha nàng không rảnh tiến cung, mẹ nàng cũng muốn chuẩn bị vì ông ấy."


Thẩm Tân Di đang trong thời kỳ phát bệnh, không nhận thấy được không đúng mà bán tín bán nghi: "Sao cha không nói với ta một tiếng?"


Lục Diễn hạ bút thành văn: "Đề cập đến quân tình, đừng nói là nàng mà ngay cả mẹ nàng ông ấy cũng không thể lộ ra nửa chữ."


Thẩm Tân Di nghĩ cũng phải, quyết định viết thư hỏi cha mẹ một chút.


Lục Diễn còn dụ dỗ: "Hành trình đến chùa Linh Ẩn ước chừng cũng một ngày, không phải nàng vẫn luôn muốn ra ngoài đi dạo sao? Ta có thể đi dạo với nàng."


Thẩm Tân Di hơi động lòng, trong cung ra vào không tiện, xác thật nàng đã lâu không ra ngoài, nàng thật sự bị đè nén với gương mặt này của Tề hoàng hậu. Nàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Ta viết thư hỏi cha một chút rồi lại nói."


Lục Diễn ồ một tiếng, không nói nữa.


Thẩm Tân Di viết thư về nhà, còn chưa nhận được tin tức thì ngày hôm sau tên chó Lục Diễn này đã lôi kéo nàng đi chùa Linh Ẩn. Hắn đã báo cho Hoàng Thượng muốn đi dâng hương với Thái Tử Phi, nàng đang muốn chờ một chút cũng không còn cách.


Lục Diễn vốn muốn trực tiếp ngồi xe giá Thái Tử đi, Thẩm Tân Di lại cảm thấy không thú vị nên hắn thay đổi xe giá tầm thường, lệnh Kim Ngô Vệ cải trang bảo vệ ẩn ở phía sau hai người bọn họ. Hắn cũng thay trang phục nam người Hồ, gọn gàng rắn rỏi, tướng mạo đẹp nhưng nhiều hơn là khí khái anh hùng.


Nàng nhìn trang phục nam thì trên mặt hơi mờ mịt, sau một lúc lâu mới gật đầu, làm như phản ứng lại.


Thẩm Tân Di khó có dịp xuất cung nên tương đối vui vẻ, ở trên xe thật vất vả mới thành thật được một lát, qua không bao lâu lại bắt đầu thành quỷ. Nàng nhìn thấy một con phố dài chuyên bán son phấn trang sức thì ồn ào muốn xuống xe mua đồ.


Lục Diễn và nàng xuống xe ngựa, nhìn dáng vẻ hứng thú bừng bừng của nàng thì rất khó hiểu: "Trang sức trong tráp của nàng không biết có bao nhiêu, có thứ nàng cũng chưa mang qua, mua nữa có ích lợi gì?" Hắn nhìn những trang sức kia thì hơi nhíu mày: "Hơn nữa mấy thứ đó có cái gì khác nhau?"


Thẩm Tân Di ra vẻ thần bí, liếc hắn một cái không nói chuyện, lại mua thật nhiều phấn mặt son môi, trâm vòng trang sức và những thứ khác. Lục Diễn thật sự không thể hiểu được loại sinh vật phụ nữ này, đành phải bỏ tiền thanh toán mà không nói một lời nào.


Hai người dù sao cũng là ôm tâm thái du ngoạn ra tới, đi dạo hết một đường mới chậm rãi đi tới một chỗ bán nước mát, cái gì mà nước tuyết ngâm ô mai, canh bạch tật lê, rượu hoa quế nếp than, các màu đều đầy đủ hết.


Thật ra những thứ này cũng có thể làm ở nhà, Chu thị sợ đồ không sạch sẽ nên không bao giờ cho phép nàng ăn bên ngoài, càng nghĩ càng thèm nên bỏ tiền mua mỗi loại nước mát nước nguội một phần, định ăn từ từ ở trên xe ngựa.


Hai người một lần nữa lên xe ngựa, vốn là lúc nắng nóng, Thẩm Tân Di ăn từng ly từng ly nước đá này, ăn đến mức Lục Diễn đều nhịn không được mà vươn tay ngăn nàng lại: "Nàng không sợ hỏng dạ dày à?"


Thẩm Tân Di cúi đầu suy nghĩ một chút: "Không có việc gì, ta còn trẻ, dạ dày có tốt hay không cũng là tuổi ngươi nên nhọc lòng lo."


Lục Diễn: "..."


Tuy rằng nàng chèn ép Lục Diễn một câu nhưng vẫn nghe lời buông ly nước đá xuống, lại đang tìm kiếm trang sức phấn mặt mà mình mua.


Lục Diễn cũng lười đi để ý, nhắm mắt lại, dựa vào xe nghỉ ngơi.


Thẩm Tân Di nhìn hắn ngủ rồi thì kích động, xuống tay cực nhanh mà thoa phấn lên trên mặt hắn, sau đó còn bôi son lên trên môi hắn.


Lục Diễn vốn đã được nàng rèn luyện nên phản ứng cực kỳ nhạy bén, nhưng vẫn không kìm được nàng xuống tay nhanh hơn, hắn đột nhiên mở mắt ra, đen mặt hỏi: "Nàng lại làm cái gì?"


Thẩm Tân Di cầm một bộ diêu vàng muốn cắm trên đầu hắn: "Trang điểm cho ngươi á, ngươi là phu nhân của Long Ngạo Thiên ta, ăn mặc xuề xòa như thế sao mà coi cho được? Lại mặc trang phục nam nữa, không ra thể thống gì!" Nàng nói xong thì nhìn chằm chằm gương mặt của hắn, cuối cùng vừa lòng gật đầu: "Ngươi như vậy thật là đẹp mắt."


Lời này chính là trái với lương tâm, nàng vì theo đuổi tốc độ mà dùng phấn thoa lung tung trên mặt hắn một hồi, hiệu quả cũng không khác "Như Hoa"* là bao. Cho dù gò má của Thái Tử cao bao nhiêu, cũng không chịu nổi phương thức này của nàng.


*Như Hoa cô nương trong bộ phim Vua ăn mày do diễn viên Lý Kiện Nhân thủ vai. Mang cái tên tha thướt, yêu kiều nhưng Như Hoa cô nương lại là vai diễn mang lại tiếng cười cho khán giả với gương mặt cực nam tính, bộ râu quai nón và sở thích ngoáy mũi đặc trưng.


Lục Diễn há miệng thở dốc, tựa như muốn nói chuyện. Thẩm Tân Di lại lấy ra một chiếc váy: "Ngươi thử cái này xem, ta đặc biệt chọn cho ngươi, ngươi nhìn xem có vừa hay không."


Lục Diễn: "..." Vừa người cái quỷ. Hắn thật là đau đầu, cũng không thể rửa mặt: "Sao nàng lại..."


Thẩm Tân Di không chú ý đến vẻ mặt của hắn, giũ chiếc váy màu hồng phấn kia ra: "Mau tới thử xem, không phải ngươi thích màu này nhất sao?"


Lục Diễn hắn nhìn những nếp gấp bằng ren màu hồng, lại là loại hở ngực: "..." Hắn khó hiểu: "Làm sao nàng cho rằng ta thích màu này?"


Thẩm Tân Di nhướng mày: "Tuổi ngươi tuy lớn nhưng lại thích trang điểm dịu dàng, không phải lúc nào cũng chỉ mặc màu này sao?"


Lục Diễn im lặng một lát, không nói lời nào mà ném váy và những chai lọ nàng mua ra khỏi xe ngựa.


Thẩm Tân Di: "..."


Thao tác bây giờ của hắn đã thuần thục đến cực điểm, trước khi nàng nổi điên đã vô cùng quen thuộc mà nhéo phía sau cổ nàng khiến cho nàng hôn mê rồi lại đặt người nằm xuống đắp chăn lên cho nàng, lúc này mới sai người chuẩn bị nước ấm rửa mặt.


Thẩm Tân Di chìm vào giấc ngủ suốt dọc đường, dọc theo đường đi không có nàng ồn ào nhốn nháo vậy mà vô cùng quạnh quẽ. Hắn nhịn xuống vài lần xúc động muốn đánh thức nàng cho đến khi đến chân núi mới đẩy nàng dậy.


Nàng xoa mắt, đánh cái ngáp đứng dậy: "Tới rồi sao?" Đã quên chuyện muốn tức giận.


Lục Diễn gật đầu, để nàng xuống xe ngựa trước, lúc này mới nói: "Tới rồi, phụ hoàng đã chào hỏi qua chùa Linh Ẩn trước rồi, chúng ta có thể ở trong chùa một đêm, ngày mai lại hồi cung."


Hai người xuất phát từ sáng sớm, hiện tại đã là hoàng hôn. Thẩm Tân Di liên tiếp làm mấy động tác duỗi người, lúc này mới tính là hoàn toàn tỉnh táo: "Đói bụng."


Lục Diễn cười, cảnh đẹp chung quanh có hơi biến sắc: "Đi ăn cơm trước."


Thẩm Tân Di giật mình, lúc này mới từ từ gật đầu.


Chùa Linh Ẩn trên núi tuy rằng thanh tịnh nhưng có lẽ là bởi vì nó thúc đẩy các sản nghiệp xung quanh nên chân núi lại vô cùng náo nhiệt, tìm chỗ ăn cơm không khó. Lục Diễn trực tiếp dắt theo nàng vào một tiệm cơm trông tương đối sạch sẽ, trên lầu hai tương đối yên tĩnh, thuận miệng dặn dò tiểu nhị: "Dọn mấy món sạch sẽ rồi mang lên đây."


Tiểu nhị không hiểu rõ tiêu chuẩn ăn cơm của hắn nhưng vẫn vội vàng chạy xuống lầu gọi món ăn. Thẩm Tân Di đánh giá tiệm cơm này một cái, chợt ' ái chà ' : "Nhìn rất quen thuộc, ngươi biết nơi này tên gọi là gì không?"


Lục Diễn thuận miệng nói: "Nghênh Tử lâu."


Thẩm Tân Di cười haha: "Thật là trùng hợp, đây là một chỗ cửa hàng gả theo ta, chúng ta ở chỗ này ăn cơm không cần đưa tiền, rất tốt rất tốt." Chủ yếu là cửa hàng thôn trang hồi môn của nàng quá nhiều, nàng cũng không có khả năng mỗi chỗ đều đi qua, mỗi chỗ đều nhớ rõ.


Lục Diễn cũng thấy cực kỳ trùng hợp, không khỏi nở nụ cười.


Hai người đang nói chuyện, đã nghe thấy cửa phòng riêng bên cạnh bị kéo ra, bên trong truyền đến một giọng nói hùng hồn vang dội: "Thật là trùng hợp sao? Ở chỗ này có thể gặp được Thái Tử và... Thái Tử Phi."


Lục Diễn nghe thấy giọng nói này thì đôi mắt hơi nheo lại, đôi đũa trong tay suýt nữa bị bẻ gãy.


Thẩm Tân Di hết sức kinh ngạc, quay đầu vui mừng mà chạy tới: "Cha!"


Thẩm Tu Viễn và Chu thị đều ngồi ở phòng riêng, hai người nhìn thấy con gái đều cực kỳ vui mừng nhưng vui vẻ thì vui vẻ, hai người sẽ không khiến con gái mang tai mang tiếng. Bây giờ nàng là quân, hai người là thần nên đồng thời hành lễ: "Thái Tử Phi."


Thẩm Tân Di nhìn thì lòng chua xót, đi qua nắm lấy tay đỡ hai người dậy: "Cha, mẹ."


Thẩm Tu Viễn cười vỗ bả vai nàng, ý là: "Muốn gặp điện hạ và Thái Tử Phi một cái thật sự không dễ."


Sắc mặt Lục Diễn lạnh băng, cả người thẳng tắp vẫn không nhúc nhích: "Ông ở chỗ này chờ chúng ta à?"


Thẩm Tu Viễn không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cười, cũng không phủ nhận: "Đến chùa Linh Ẩn còn xa lắm, vợ chồng điện hạ tất nhiên là phải dùng cơm, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có Nghênh Tử lâu này mới có thể miễn cưỡng vào mắt điện hạ." Ông yêu thương nhìn con gái: "Là thần đường đột, chỉ là nghĩ Thái Tử Phi gả xa, sau này cũng không gặp thường xuyên, cho nên mới ra hạ sách này nhìn ngài ấy một cái."


Ông dứt lời thì vô cùng khéo léo hỏi: "Điện hạ sẽ không trách tội thần chứ?"


Đều là hồ ly ngàn năm, Lục Diễn chán ghét ông thế nào cũng không viết ở trên mặt, rất nhanh đã điều chỉnh thần sắc: "Vì sao?"


Thẩm Tân Di nhìn xung quanh, nói với vẻ nghi ngờ: "Không phải ngươi nói cha ta có việc bận, không thể tới gặp ta sao?"


Lục Diễn cũng không nói lời nào, Thẩm Tu Viễn lại không vạch trần hắn, trái lại rất thần kỳ mà để lại mặt mũi cho hắn: "Vội xong mới rút ra thời gian tới gặp điện hạ và ngài."


Thẩm Tu Viễn nói xong câu này thì nhìn về phía Lục Diễn, hai người lẳng lặng đối diện, có loại cảm giác mưa gió sắp đến hít thở không thông, lại không có người nào dám lên lầu hai.


Thẩm Tu Viễn nhìn hắn một lát, rất nhanh đã dừng ánh mắt ở trên người con gái, hỏi nàng: "Trên đường có mệt không?"


Vẻ mặt Lục Diễn động đậy, vươn tay ôm eo nàng, hơi hơi mỉm cười, mặt mày hiền hòa: "Có ta là bạn, sao nàng mệt được? Ta vẫn luôn để nàng dựa vào."


Thẩm Tu Viễn không rõ hắn có ý tứ gì, thấy hắn đột nhiên dịu dàng với con gái thì trong lòng không hiểu sao lại khó chịu: "Nhà của chúng thần nhanh nhẹn dũng mãnh, luôn luôn nuôi dạy con gái như con trai, cũng không đến mức yếu ớt như vậy."


Lục Diễn tựa như muốn nói cái gì đó thì Thẩm Tân Di đột nhiên ' ui ' một tiếng, vội vàng đứng lên: "Ta đi thay quần áo." Thay quần áo chính là cách nói uyển chuyển của việc đi vệ sinh. Buổi sáng tham lam uống không biết bao nhiêu là đồ uống, trên đường lại không thể đi tiểu, lúc này báo ứng lại tới.


Lục Diễn sửa vạt áo, từ từ đứng dậy, một tay đỡ lấy nàng: "Ta đi với nàng."


Thẩm Tu Viễn nhìn động tác thân mật của hai người thì vẻ mặt không khỏi khẽ nhúc nhích, trong lòng khó hiểu kinh ngạc. Theo như thù hận giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Tề, tất nhiên hai người không có khả năng thật sự gắn bó keo sơn, nhưng Thái Tử cũng hoàn toàn không cần thiết phải giả dạng làm vợ chồng ân ái cho ông xem, hắn đến cùng muốn làm cái gì?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK