Thẩm Kỳ Ngộ nheo mắt nhìn cô ta, Từ Hi Cẩm bị anh nhìn như vậy trong lòng như có thứ gì đó va đập vào nhau kêu lộp bộp, thầm nghĩ không lẽ người này bị cô ta chọc giận nên muốn đấm cô ta đấy chứ?
Nhưng anh lại không nói gì, chỉ nhìn cô ta chằm chằm, cuối cùng, anh hơi rướn khóe môi giống như đang nhìn một đứa trẻ con cố tình gây hấn, sau đó ngồi vào trong xe.
Từ Hi Cẩm chỉ cảm thấy thái độ thờ ơ lạnh nhạt đó của anh khiến hành động cố ý công kích anh vừa rồi của cô ta trở nên vừa nực cười vừa không thuyết phục. Mặt cô ta kìm nén đến mức đỏ bừng, cuối cùng tức giận dậm chân bình bịch rồi quay người đi vào trong khách sạn.
...
Thẩm Kỳ Ngộ lái xe rời đi chưa được bao lâu lại nhận được điện thoại của Kiều Duật.
Không biết Kiều Duật nghe được chuyện anh xem mắt ở đâu, cố ý gọi điện thoại đến để hỏi thăm, ở đầu bên kia điện thoại điệu bộ của anh ta như cười trên nỗi đau của người khác, chỉ thiếu chút chưa cười hẳn ba tiếng 'ha ha ha' mà thôi: "Nghe nói bác gái sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh? Người làm em đây đặc biệt gọi điện đến hỏi thăm tình hình đấy, cảm giác xem mắt như thế nào vậy? Nói cho em nghe xem nào!"
Người này thuộc dạng người rảnh rỗi nên hay đi kiếm chuyện, Thẩm Kỳ Ngộ không để tâm đến anh ta, bởi vì một khi bạn càng có phản ứng lại thái quá thì anh ta sẽ càng được nước lấn tới! Kiều Tam Nhi tự biên tự diễn một mình, thấy anh không thèm đáp lại mình nửa câu thì cũng cảm thấy nhàm chán, đổi chủ đề nói chuyện: "Cuối tuần này tới đảo Tần Sơn chơi đấy, anh có đi không?"
Thẩm Kỳ Ngộ vòng tay lái: "Xem tình hình thế nào đã!"
Kiều Duật ở đầu bên kia kêu lên một tiếng, thế rồi tự lẩm bẩm một mình, hai cái con người này cũng trùng hợp ghê, câu trả lời đều giống hệt ý nhau!
Bên cạnh có xe bấm còi nên Thẩm Kỳ Ngộ không nghe rõ mấy lời lẩm bẩm đó của Kiều Tam Nhi.
Hai người lại tán gẫu đủ chuyện trời nam đất bắc sau đó mới ngắt điện thoại.
...
Lần đi chơi đảo Tần Sơn này Thẩm Trường Mi vốn không muốn đi, dẫu sao cuối tuần một cơ hội tốt như vậy không dùng để ngủ nướng thì đúng là phí phạm. Nhưng khổ nỗi Giang Oản lại muốn đi, cứ nhì nhèo đòi cô đi cùng cho bằng được. Cô ấy nói nếu cô không đi thì cô ấy đi cũng đâu có ý nghĩa gì, mấy đám oanh oanh yến yến của Kiều Tam Nhi cũng chẳng có tiếng nói chung để nói chuyện. Thế rồi cô ấy còn tủi thân than phiền mấy hôm nay xảy ra mâu thuẫn với Diệp Nghiêu Thần, tâm trạng không tốt, vân vân,... Có thể nói cô ấy đã phải hao tâm tổn sức dùng đủ mọi cách để dụ dỗ cô, cuối cùng Thẩm Trường Mi không chống đỡ nổi nữa, thở dài đồng ý.
Chuyến bay của mọi người là vào thứ sáu, đến đảo Tần Sơn đã là sáu giờ tối.
Đảo Tần Sơn là khu du lịch nghỉ dưỡng cao cấp mới được khai thác vào mấy năm trước, bạn bè của Kiều Tam Nhi trải rộng bốn bể, mấy năm trước có một người bạn đã nhắc đến chuyện này với anh ta. Đối với mấy thứ vui chơi tiêu khiển Kiều Tam Nhi vô cùng sành sỏi, khi đó nói muốn mua một miếng đất. Người bạn đó khi ấy chỉ hỏi anh ta có muốn giữ lại một vài căn hộ không, thế mà anh ta thẳng thừng mua luôn mảnh đất, cũng không chê mệt nhọc tự mình tìm kỹ sư thiết kế rồi lại tìm cả đội xây dựng. Thế rồi sau khi căn biệt thự này được xây dựng xong lại chẳng thấy anh ta cho bên ngoài thuê, cứ bỏ không một chỗ như vậy.
Cả nhóm người đi vào trong sân, rối rít khen ngợi tán thưởng.
"Sửa sang được phết đó!"
"Kiều Tam Nhi, em cũng thật là, sao lúc đầu không giữ lại mấy căn hộ cho bọn anh vậy!"
"Nói cho anh biết, anh cũng phải có số tiền đó đã chứ. Thôi thôi, chúng ta đừng tự vả vào mặt nhau nữa!"
Đi đến đại sảnh, Kiều Tam Nhi nói với cả đám: "Mọi người tự chọn phòng đi."
Đám người như chim vỡ tổ, nháo nhác chạy đi chọn phòng.
Kiều Duật nhìn Thẩm Trường Mi lúc này đang đứng quan sát bức tranh trang trí treo ở trên tường: "Hai bọn em ở chung một phòng đi, phòng cuối cùng trên tầng, đặc biệt giữ cho hai em đấy!"
Giang Oản cuộn nắm đấm bụp thẳng vào giữa ngực Kiều Tam Nhi: "Cũng hiếu thuận ghê ha! Đúng là không tồi không tồi, va ly hành lý anh cũng mang lên trên giúp bọn em luôn đi!"
Kiều Tam Nhi lắc lắc đầu: "Xem xem Diệp Nghiêu Thần chiều hư em kìa!" Mặc dù nói vậy nhưng Kiều Duật vẫn mang va ly hành lý của hai người họ lên trên phòng.
Căn phòng của hai người là căn phòng cuối cùng ở hành lang, ban công đối diện thẳng với bể bơi màu xanh trong vắt ở phía dưới.
"Đồ anh để đây nhé, cần thứ gì thì cứ nói với dì ở dưới tầng, gần đây có suối nước nóng, rảnh quá thì có thể tới đó ngâm mình thư giãn!"
Trước lúc Kiều Tam Nhi chuẩn bị rời đi, Giang Oản lại gọi anh ta lại: "Sao hôm nay không thấy Thẩm Nhị vậy, anh ấy không đến sao?"
Kiều Duật liếc nhìn Thẩm Trường Mi đang đứng ngoài ban công, nhướng mày nói: "Anh ấy có việc nên không đến được!"
Kiều Duật ra ngoài, còn đóng cửa lại giúp bọn cô.
Giang Oản nằm trên giường, gọi với ra ban công: "Trường Mi, lát nữa bọn mình đi ngâm nước nóng nhé."
Thẩm Trường Mi đi vào, ngồi xuống mép giường, cầm điều khiển từ xa mở TV.
Giang Oản giơ chân đá nhẹ vào lưng cô, Thẩm Trường Mi quay người lại nhìn, Giang Oản nhíu mày, bộ dạng muốn nói lại thôi: "Có chuyện này mình không biết có nên nói với cậu hay không?"
Thẩm Trường Mi uể oải: "Vậy cậu đừng có nói!"
"Nhưng mình không nhịn được!"
Giang Oản sát lại gần cô: "Mình nghe Kiều Tam Nhi nói, chỉ là nghe nói thôi, mấy hôm trước Thẩm Nhị xem mắt rồi."
Giang Oản nói xong, quan sát sắc mặt của Thẩm Trường Mi, cô chỉ lạnh lùng 'ồ' một tiếng, tỏ ý mình biết rồi, sau đó giơ tay nhấn chuyển sang kênh khác.
"Chỉ ồ thôi à, không còn gì khác nữa à?" Giang Oản nhìn cô.
Thẩm Trường Mi lườm nguýt, không đáp lại, tiếp tục xem chương trình truyền hình trên TV. Giang Oản lại nói: "Cô gái đó tên là Hi Cẩm thì phải, hình như còn là bạn cùng trường của Thẩm Nhị nữa đấy. Chậc, đường tình duyên của Thẩm Nhị cũng đào hoa gớm, bao nhiêu năm vậy rồi mà cô gái đó vẫn nhung nhớ anh ấy không quên!"
Thẩm Trường Mi nghe thấy cái tên 'Hi Cẩm' thì có hơi bất ngờ, cô ngây người: "Từ Hi Cẩm?"
"Đúng rồi đúng rồi, chính là cái họ đó, cậu còn quen cả cô ta à?"
Thẩm Trường Mi lắc lắc đầu: "Không tính là quen, nhưng mình từng nghe thấy cái tên này rồi."
Từ Hi Cẩm, chính là cô gái ở trong bữa tiệc liên hoan sau khi kết thúc trận đấu bóng rổ năm đó. Cô mới đầu không rõ tên họ của cô gái đó là gì, mãi sau này khi thường xuyên cùng Thẩm Kỳ Ngộ đến đội bóng rổ, đồng đội của anh trong lúc nghỉ ngơi có lần đã nhiều lời nhắc đến chuyện đó với cô, nói trước lúc cô tới phòng bao Từ Hi Cẩm đang tỏ tình với Thẩm Kỳ Ngộ thì lại bị vị khách không mời mà đến là cô đây đúng lúc phá đám, sau đó anh ta còn lắc đầu khen ngợi: "Thủ đoạn từ chối của đồng đội Thẩm cao minh thật, âm thầm lặng lẽ mà cũng cắt đứt được hẳn tâm tư của Từ Hi Cẩm."
Về sau cô hỏi người đó, ngày ấy có phải là anh cố ý gọi cô đến phòng bao hay không, người đó lúc ấy đang ngồi ở dưới thảm chơi game, liếc nhìn cô một cái, uể oải nói: "Sao có chuyện đó được!"
Còn lâu cô mới tin!
Đến cuối cùng mãi anh mới chịu thừa nhận, hoa khôi họ Từ đó có ý với anh, đương nhiên anh nhìn ra được. Sở dĩ gọi cô đến đó cũng bởi vì muốn nhắc nhở cô ta rằng anh là người đã có chủ, nhưng cái mà anh không ngờ được chính là Từ Hi Cẩm lại tỏ tình trực tiếp với anh, mà càng không ngờ hơn đó là Từ Hi Cẩm vừa tỏ tình với anh xong thì cô lại bất thình lình gõ cửa phòng bao.
...
Thẩm Trường Mi và Giang Oản miễn cưỡng ăn một chút đồ ăn, sau đó thay đồ bơi, khoác áo tắm ra ngoài đi đến suối nước nóng.
Hai người ngâm mình trong bể tắm ngập tràn hơi nóng, Giang Oản lại nhắc đến Ôn Thanh Hạ với cô: "Cô gái Thanh Hạ đó à, tuổi thì nhỏ nhưng thiết thực lắm, những thứ cô ta muốn trong lòng đều hiểu rõ cả. Từ ngày bám được Thẩm Nhị, danh tiếng trong giới giải trí cứ như diều gặp gió ấy. Cơ mà mặc dù Kiều Tam Nhi nói bọn họ đang hẹn hò yêu đương, nhưng mình cảm thấy không giống vậy."
Giang Oản vừa nói vừa liếc người ở bên cạnh, người đó đang chuyên tâm chăm chú chơi game trên di động, giống như không hề nghe lọt tai lời của cô ấy nói, Giang Oản nổi đóa: "Cậu phản ứng gì đi chứ!"
Nhân vật lái xe mô tô trong game không kịp đề phòng đâm sầm vào chiếc xe tải ở đằng trước, màn hình nhảy ra một hàng chữ 'game over'.
Thẩm Trường Mi lại chơi tiếp lượt khác, nhếch miệng hỏi: "Phản ứng gì?"
Giang Oản nhìn cô chăm chú, thầm nghĩ cô là cố ý không hiểu hay là thật sự không hiểu?
Giang Oản ngâm mình thêm một lúc rồi rời đi trước, Thẩm Trường Mi vẫn chơi thêm mấy ván game nữa, mỗi lần phiền muộn là cô lại thích chơi game này. Khi chơi game cần phải hết sức tập trung chú ý, cô chơi mãi mà lộ trình dài nhất cũng chỉ có hơn ba nghìn mét, còn chưa bằng một nửa với kỷ lục lúc trước.
Đi ra ngoài, gió đêm thổi tới, cô không khỏi kéo kín cổ áo, dưới chân kéo lê đôi dép chậm rì rì quay lại biệt thự, di động đặt trong túi ngoài áo choàng tắm rung lên, là Dương Thiệu gọi tới. Sau khi hội thảo kết thúc, Dương Thiệu cũng không tiếp tục ở lại, ngày thứ hai đã quay về thành phố G.
Thẩm Trường Mi thấp giọng 'alo', phía xa xa có xe đi tới, hai ngọn đèn phía trước xe chói lóa rọi đến từ đằng xa. Thẩm Trường Mi hơi nheo mắt lại, theo bản năng tránh qua một bên để nhường đường.
"Em đang ở bên ngoài à?"
"Vâng."
Chiếc xe đó dừng lại ở nơi cách cô không xa lắm, Thẩm Trường Mi nhìn người ở trong xe: "Em với bạn đến đảo Tần Sơn chơi."
Người đó mặc một chiếc áo lông dê cổ tròn màu cà phê, cầm áo khoác trên tay sau đó xuống xe. Thẩm Kỳ Ngộ cũng nhìn cô, cây mai mọc um tùm trong góc sân hình tam giác, lan ra hết cả một mảng tường lớn. Cô đứng ở phía dưới, ánh sáng không rõ ràng, anh không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt cô. Thế rồi anh di chuyển tầm nhìn xuống dưới đôi dép lê ở dưới chân cô, đầu mày thoáng nhíu lại, nhưng anh cũng không nói gì cả, đẩy cửa ra đi vào bên trong.
Thẩm Trường Mi ngắt điện thoại, cô quay về phòng nghỉ, trong lòng vẫn đang thắc mắc rõ ràng Kiều Tam Nhi nói anh không đến cơ mà!
Giang Oản đang nằm bò trên giường nấu cháo điện thoại với Diệp Nghiêu Thần, trong lời nói còn có sự nhõng nhẽo mà cô ấy không hề hay biết.
Thẩm Trường Mi vào nhà vệ sinh tắm qua, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ra ngoài. Giang Oản đã nói chuyện điện thoại xong, đang dựa lưng ra sau đầu giường xem TV.
Thẩm Trường Mi hỏi: "Chẳng phải cậu nói cậu với Diệp Nghiêu Thần cãi nhau sao? Lúc nãy nói chuyện điện thoại sao lại thắm thiết thế hả?"
Giang Oản bò thườn ở trên đầu giường, nói khoác lác: "Kiếm cớ để dỗ cậu đến đây chơi thôi, trong lòng hiểu là được rồi, đừng có huỵch toẹt ra vậy chứ!"
Thẩm Trường Mi lôi bao thuốc từ trong túi xách ra, rút một điếu rồi đi ra ngoài ban công. Giang Oản cũng xuống giường đi theo, ngoài ban công hơi lạnh, nhìn điệu bộ châm lửa thành thục của cô, Giang Oản nhíu mày, cả người run lẩy bẩy, cô ấy hỏi: "Con nhóc này! Cậu học hút thuốc từ khi nào vậy?"
~Hết chương 18~
Danh Sách Chương: