Giang Oản xem xong lửa trại tâm trạng rất vui vẻ, vừa ngâm nga giai điệu bài hát vừa quay về phòng nghỉ. Cô ấy nhìn thứ đang nhô lên trên giường: "Mình gọi điện cho cậu sao cậu lại tắt máy vậy? Dương Thiệu vừa gọi cho mình đấy, anh ấy hỏi có phải cậu xảy ra chuyện gì rồi không, còn nói là gọi cho cậu điện thoại vừa kết nốt lại không nghe thấy gì, gọi lại lần nữa thì tắt máy..."
Giang Oản nói không ngừng nghỉ, mà người đang cuộn tròn ở trong chăn lại không thèm có phản ứng nào. Giang Oản lẩm bẩm không lẽ mới sớm thế này đã ngủ rồi? Cô ấy vén chăn lên, nhìn thấy di động ở bên cạnh gối, toàn màn hình đều nứt vỡ. Cô ấy cầm lên nhấn nhấn chọt chọt, không mở nguồn được, cô ấy vội hỏi người trong chăn: "Di động cậu hỏng rồi?"
Thẩm Trường Mi đắp chăn, chỉ để lộ mái tóc đen nhánh, thanh âm có hơi khàn khàn: "Ừ. Giang Oản, cậu rót cho mình cốc nước ấm đi."
Giang Oản nghe thấy giọng của cô có gì đó khác thường, cô ấy kéo tấm chăn đang che kín mặt của cô xuống. Hai má Thẩm Trường Mi đỏ bừng, cô ấy vươn tay ra áp lên trên trán cô, hỏi: "Sao mặt cậu lại đỏ vậy hả?"
Thẩm Trường Mi thầm nghĩ chắc là do lúc nãy hóng gió nên bị cảm lạnh rồi, thái dương đau nhức, lỗ mũi còn thỉnh thoảng tắc nghẽn không hít thở được, toàn thân bất lực. Lúc nãy đi tắm lại còn phát hiện kỳ đèn đỏ đến rồi, bụng dưới cứ chốc chốc lại nhói lên cơn đau âm ỉ.
Trước kia Thẩm Trường Mi đến tháng không hề xuất hiện mấy biểu hiện này. Khoảng thời gian học đại học ở nước ngoài, bạn cùng phòng cũng có một cô gái là người Trung Quốc, mỗi lần đến tháng đều đau đớn lăn lộn ở trên giường. Vì hai người đều là đồng bào với nhau nên luôn có một sự ăn ý ngầm, mỗi lần cô gái đó đến ngày là cô đều sẽ rót cho cô ấy một cốc nước ấm, có một lần thấy sắc mặt cô gái đó trắng bệch, nước mắt không ngừng chảy ra, cô không kiềm lòng được bèn hỏi: "Thật sự đau đến mức đó sao?"
Cô gái đó vừa khóc vừa gật đầu: "Trường Mi, đau lắm!"
Lúc đó cô còn tưởng rằng người ta cố tình giả vờ giả vịt, rồi đến lúc bản thân thật sự trải qua mới hiểu được ý nghĩa của câu nói 'đau lắm' đó. Đặc biệt là còn ở một quốc gia xa lạ, sự đớn đau trên cơ thể, không có nơi nương tự. Khoảnh khắc đó, chỉ cần một chút đau đớn nhỏ nhoi cũng có thể tước đi toàn bộ sức lực chiến đấu! Mọi sự chống trả bằng không đó chẳng qua là vì đã đến bước đường cùng nên đành phải ngậm đắng nuốt cay nuốt xuống.
Giang Oản rót nước cho cô, hỏi có cần đưa cô đến bệnh viện không? Thẩm Trường Mi nói không sao, ngủ một giấc là sẽ đỡ thôi.
Giang Oản tưởng rằng do bản thân tối qua lúc ngủ đã kéo hết chăn của cô, áy náy bứt rứt nên đi xuống dưới tầng tìm dì xin thêm một chiếc chăn. Thẩm Trường Mi cũng không giải thích, vì tật xấu lúc ngủ của cô ấy thật sự quá kinh khủng. Hai người mỗi người một chiếc chăn, nằm trên giường trông không khác gì ổ kén lớn.
Trường Mi vừa uống thuốc cảm cúm nên cơn buồn ngủ cũng kéo đến rất nhanh, ý thức không được rõ ràng, mí mắt càng ngày càng nặng dần, thế rồi cô ấy chợt nghe thấy Giang Oản nói một câu. Cô nghe không rõ, đại khái là cô ấy hỏi cô sao di động lại vỡ nát như kia, Giang Oản còn nói gì đó nhưng cô không nghe nổi vào tai được nữa.
Hôm sau tỉnh dậy đã đỡ hơn rất nhiều. Nhóm người ở lại chơi hai ngày, Thẩm Trường Mi vì ngày mai còn phải đi làm nên đã quay về trước. Cô xuống máy bay, ngồi taxi về luôn nhà cũ, văn kiện cần dùng cho ngày mai bị cô để quên ở đó.
Xe dừng lại ngoài cổng, cô đi vào trong đúng lúc gặp chú Chung đang chuẩn bị ra ngoài.
Thẩm Trường Mi gọi một tiếng: "Chú Cung."
Chú Cung bỏ túi đồ vào trong cốp xe, nhìn thấy cô thì cũng hơi bất ngờ: "Sao cháu lại về nhà giờ này?"
"Cháu về lấy đồ ạ." Cô nói xong lại hỏi: "Bà Cố đang ở trong nhà hả chú?"
Mặt chú Cung thoáng biến đổi, do dự giây lát rồi mới nói: "Bà cụ nhà đang ở trong bệnh viện!"
Thẩm Trường Mi phút chốc hốt hoảng: "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Chú Cung trấn an cô: "Không có chuyện gì đâu. Mấy hôm trước Thừa Đông đưa bà nhà đi kiểm tra sức khỏe, huyết áp tăng cao nên phải ở lại bệnh viện quan sát thêm. Chuyện này bà nhà không cho chú nói với cháu."
Trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Trường Mi bấy giờ mới được hạ xuống: "Chú Cung, chú đợi cháu một chút. Cháu lên lấy văn kiện rồi hai chú cháu mình cùng đến bệnh viện!"
"Haiz."
Thẩm Trường Mi lấy xong văn kiện đi xuống, ngồi lên xe. Nghĩ ngợi vẫn cảm thấy không yên tâm: "Bình thường chẳng phải bà Cố vẫn uống thuốc hạ huyết áp đó sao? Không lẽ là không khống chế được nữa ạ?"
Chú Cung ậm ừ đáp lại, nói qua loa: "Người già rồi nên cơ thể cũng khó tránh khỏi xảy ra vấn đề." Có một chuyện chú Cung vẫn giấu không nói, mấy năm Thẩm Trường Mi ở nước ngoài, có một năm huyết áp của bà nhà tăng cao đến mức suýt nữa không qua khỏi. Lúc đó mọi người đều muốn gọi điện thoại gọi cô quay về, vậy mà bà nhà lại không cho. May mắn sao cuối cùng vẫn vượt qua được, nếu không thì không biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào, ông cảm khái, khuyên cô: "Có thời gian cháu nên ở bên cạnh bà nhà nhiều một chút, mấy năm nay bà ấy nhớ cháu lắm!"
Thẩm Trường Mi 'vâng' một tiếng, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiều năm như vậy rồi, cô chỉ biết để ý đến bản thân mà quên mất rằng vẫn còn có một người già ngày đêm nhớ mong cô.
Xe dừng lại dưới Khu nội trú, Thẩm Trường Mi và chú Cung đi vào trong thang máy lên trên tầng. Phòng bệnh bà Cố nằm là phòng bệnh đơn bình thường, lúc đầu bệnh viện sắp xếp cho bà ở trong phòng bệnh VIP, nhưng bà Cố không thích quá khoa trương, chỉ cần không gian yên tĩnh là được, không nhất thiết phải chú trọng quá vào hình thức. Thế là người trong bệnh viện đã sắp xếp cho bà một gian phòng đơn bình thường.
Thẩm Trường Mi vào trong, bà Cố và dì hộ lý đang xem tiết mục hí kịch được phát trên kênh CCTV-11. Thẩm Trường Mi liếc mắt nhìn qua, trên màn hình TV đang chiếu Tân Ngũ Nữ Chúc Thọ.
Bà Cố nhìn thấy cô, biểu cảm vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Là thằng nhóc Thẩm Nhị nói với con à? Bà đã dặn nó không được nói với con rồi mà, dù sao mấy ngày nữa cũng ra viện rồi. Chẳng phải con nói đến đảo Tần Sơn chơi ư, sao bây giờ lại quay về rồi?"
"Không phải đâu bà, lúc nãy về nhà con gặp chú Cung, là chú ấy nói với con." Thẩm Trường Mi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của bà, cầm một quả quýt lên bóc: "Ngày mai con vẫn phải đi làm. Bác sĩ nói thế nào ạ, không có chuyện gì nghiêm trọng chứ?"
"Không sao, con đừng lo lắng quá, bà già rồi nên cơ thể cũng xuất hiện một số vấn đề thôi!"
Thẩm Trường Mi lại hỏi: "Bác sĩ phụ trách của bà là ai vậy, để lát nữa con đi hỏi tình hình một chút."
"Bà đã nói không sao rồi, con nhóc này con suốt ngày chỉ có lo lắng thái quá, y hệt như anh hai của con vậy, chẳng có gì to tát mà vẫn bắt bà nhập viện!"
Thẩm Trường Mi nói: "Anh con cũng là vì lo lắng cho bà mà!" Trong lòng nghĩ đợi lát nữa cô vẫn phải đi hỏi thăm tình hình của bà một chút mới được. Cô ngồi với bà Cố thêm một lúc, sau đó đi lấy cơm với dì hộ lý. Thẩm Trường Mi cũng chưa ăn tối nên cô ở lại ăn cùng bà Cố. Ăn xong cô đem túi nho vào trong phòng vệ sinh rửa qua một chút, lúc ra ngoài lại trùng hợp gặp bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh.
Người đó đứng quay lưng lại với cô, mặc áo blouse trắng, dáng người thẳng tắp. Thẩm Trường Mi cảm thấy bóng lưng đó vô cùng quen mắt, thế rồi người đó đúng lúc nghiêng đầu qua.
Tầm mắt của hai người chạm nhau, Thẩm Trường Mi kinh ngạc, chẳng phải anh đang ở nước G sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Trong đầu cô là vô vàn suy nghĩ hỗn loạn không thôi.
Dương Thiệu vẫn bình thản như cũ, để lộ một nụ cười mỉm với cô.
Hiện tại đang ở trong phòng bệnh nên Thẩm Trường Mi cũng không dám bộc lộ quá nhiều, cô bước đến sát gần anh, thấp giọng hỏi một câu: "Sao anh lại ở đây...?"
Dương Thiệu như hiểu sự nghi hoặc của cô, anh cúi sát người xuống, dùng thanh âm chỉ đủ cho cô nghe thấy: "Lát nữa tới phòng làm việc của anh rồi nói!"
Bà Cố không phát hiện ra cử chỉ đó của hai người, Thẩm Trường Mi rửa sạch nho đặt lên trên đầu giường, cô ngồi thêm một lúc rồi mới ra khỏi phòng bệnh.
Cô đi đến phòng làm việc nằm ở góc trái cuối cùng của hành lang, trên biển hiệu ngoài cửa là ba chữ Khoa tim mạch. Lúc nãy Dương Thiệu đã nói vị trí phòng làm việc của anh cho cô, cô đi vào trong, Dương Thiệu đang nhìn chăm chú vào trong máy tính, tay đặt trên con chuột không ngừng di chuyển.
Thẩm Trường Mi vào trong, Dương Thiệu tắt máy tính, đứng dậy: "Nghe anh giải thích."
Thẩm Trường Mi dựa vào bàn làm việc, anh nói: "Thời gian huấn luyện kết thúc, bệnh viện này có gửi cho anh một email mời đến làm việc. Vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho em, không ngờ em lại đi đảo Tần Sơn, vì vậy..." Anh nhún vai, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Thẩm Trường Mi 'ừm' một tiếng: "Em hiểu, không nói chuyện này nữa. Em hỏi anh, tình hình của bà Cố nhà em rốt cuộc là như nào?"
Chân mày Dương Thiệu hơi nhíu lại: "Ở độ tuổi này huyết áp cao là chuyện thường gặp, chỉ có điều hai năm trước bà Cố bởi vì huyết áp cao nên dẫn đến biến chứng xuất huyết não, vậy nên tình hình bây giờ..." Thấy sắc mặt cô biến đổi, anh dừng lại lời đang nói, đi đến trước mặt cô: "Quá rõ ràng, em không hề biết chuyện này?"
Thẩm Trường Mi hoảng hốt, cô ngước mắt nhìn anh: "Em không biết."
Anh cúi đầu nhìn chiếc bút bị cô siết chặt trong lòng bàn tay, anh phủ tay mình lên tay cô, có ý muốn cô thả lỏng tâm trạng: "Thẩm Trường Mi, em có thể thả lỏng tay một chút được không, cây bút ký tên duy nhất này của anh e là sắp bị em bẻ gãy rồi đấy!"
Cô nới lỏng tay, anh cầm lấy cây bút từ trong tay cô ném vào ống đựng bút: "Không sao, đừng lo lắng quá, chỉ cần khống chế tốt là sẽ không có vấn đề gì. Dù sao sau khi bà Cố bị xuất huyết não cũng đã làm phẫu thuật rồi, tình hình hồi phục rất ổn, hơn nữa cũng đã một năm trôi qua rồi."
"Vâng."
Anh nắm tay cô, đặt trong lòng bàn tay vân vê: "Anh vẫn chưa ăn gì cả, đi ăn cơm với anh nhé?"
Thẩm Trường Mi nhìn anh: "Nhưng mà em ăn rồi!"
Dương Thiệu cười khẽ: "Vậy ở cạnh anh một lúc, lát nữa anh sẽ đưa em về."
Thẩm Trường Mi đi cùng Dương Thiệu tới nhà ăn dành cho nhân viên, sau khi ăn xong Dương Thiệu đưa cô về tiểu khu. Thẩm Trường Mi vào trong thang máy, rút di động từ trong túi áo khoác ra ngoài. Chiếc di động này là di động cũ của Giang Oản, nhãn hiệu Apple. Thẩm Trường Mi chưa dùng của nhãn hiệu này bao giờ, di động của cô sau lần bị đập nát ấy đã coi như thành phế liệu luôn rồi. Vừa quay về đã tới luôn bệnh viện nên cũng chẳng có thời gian đi mua, hiện tại chỉ có thể cưỡng cầu dùng tạm.
Thẩm Trường Mi mở khóa, sau đó ngồi xuống dưới bậc thêm ngoài huyền quan gọi điện cho Thẩm Thừa Đông, nhưng không có ai nghe máy. Cô lại gọi tiếp, đợi khoảng một phút mới có người nhận.
"Trường Mi?"
Giọng của Thẩm Thừa Đông nghe có hơi khàn khàn, âm mũi cũng đặc sệt lại. Thẩm Trường Mi trầm mặc giây lát, kiềm chế tâm trạng, bình thản hỏi một câu: "Anh, tại sao chứ, một năm trước bà Cố xảy ra chuyện như vậy sao anh không nói với em? Có phải ở trong mắt mọi người em mãi mãi chỉ là một người ngoài không?"
Thẩm Trường Mi trên đường từ bệnh viện về nhà vẫn luôn nghĩ đến chuyện bà Cố bị xuất huyết não, nếu lúc đầu bà Cố không vượt qua được thì phải làm sao đây? Hậu quả đó cô nghĩ cũng không dám nghĩ, cô chỉ biết rằng nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, cả đời này cô cũng sẽ không thể an tâm nổi.
Thảm Thừa Đông ho khẽ mấy tiếng, giơ tay cầm lấy cốc nước ấm lên nhấp một ngụm, sau đó kiềm chế cơn giận nhắc nhở cô: "Ngày bà Cố làm phẫu thuật là ngày mùng tám tháng bảy. Em nói cho anh biết khi đó em đang làm cái gì?"
Thẩm Trường Mi nghẹn ngào, nước mắt lã chã, không nói được lời nào ra khỏi miệng.
"Chuyện đó có phải Thẩm Nhị vẫn chưa biết đúng không?"
Thẩm Trường Mi không ngờ Thẩm Thừa Đông lại biết chuyện đó, cô vội vàng mở miệng, cũng chẳng sợ anh sẽ nghe thấy cô đang khóc: "Anh, anh đừng nói với anh ấy!"
Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Thừa Đông giơ tay lên day day vị trí giữa hai mắt: "Được!"
"Em xin lỗi."
Trước lúc Thẩm Trường Mi chuẩn bị ngắt điện thoại, Thẩm Thừa Đông gọi cô lại: "Chuyện của bà Cố đã qua lâu rồi, em cũng không cần phải tự trách bản thân nữa."
~Hết chương 20~
Danh Sách Chương: