““Thuần sắc thục nữ” cũng không phải thứ đặc biệt nhất, bởi chỉ cần cho tôi đầy đủ vật liệu, tôi vẫn có thể làm lại một cái khác. Nhưng cậu là thứ không thể thay thế, bởi nếu mất đi cậu, tất cả sẽ thành uổng phí.”
Bên tai, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng lửa đạn gào thét, không khí bị chấn động như muốn nứt toác ra, nhưng thanh âm của Claude lại hết sức trầm ổn, chỉ như đang trình bày một sự thật hiển nhiên.
“Ha… Anh đừng như thế, tôi sẽ kiêu ngạo a.” Levi phát giác mình luôn rất sợ mỗi khi Claude nghiêm túc, dường như toàn bộ không gian sẽ ngưng đọng vì ánh mắt của Claude, khiến cậu không thể động đậy.
“Xin cậu phải thật nhẫn nại.”
Khi Claude bước lên phía trước, Levi nhanh chóng xoay người.
“Tôi sẽ tìm phi cơ chiến đấu ban đầu của tôi, tôi có thể chờ “Thuần sắc thục nữ” vào trạng thái tốt nhất, nhưng không có nghĩa tôi muốn tạm ngừng chiến đấu.” Levi dừng một chút, “Anh biết không? Chỉ khi làm đám ngoại tinh heo kia biến mất khỏi tầm mắt của chúng ta, khi không cần phải tiếp tục sinh hoạt trong thành phố không thể nhìn thấy bầu trời này, tôi mới có thể thực hiện giấc mơ của mình.”
“Giấc mơ của cậu?” Claude cười yếu ớt, “Tôi nghĩ giấc mơ của cậu là hạ gục toàn bộ nữ nhân của K11 chứ.”
“Giấc mơ của tôi là, một ngày nào đó có thể bơi lội giữa biển khơi rộng lớn.” Levi cứ vậy rời khỏi tầm mắt Claude.
Chiến sự đã đi vào giai đoạn căng thẳng, không ít phi cơ chiến đấu quay về để tu sửa. Levi đi vào nơi để “Nguy cơ màu xanh” của cậu, nhấn nút, chưa đầy mười giây liền nghe tiếng kỹ sư cơ giới và kỹ sư trang thiết bị chạy tới.
Morris thấy Levi, có chút kinh ngạc, “Nhóc con, sao cậu lại chạy tới đây rồi?”
“Chẳng lẽ đây không phải phi cơ chiến đấu của tôi?” Levi chỉ chỉ “Nguy cơ màu xanh” đằng sau.
“Tôi nghĩ từ nay về sau cậu chỉ lái “Thuần sắc thục nữ”!”
“Vậy anh bảo dưỡng nó tốt như vậy để làm gì? Thoạt nhìn thì vũ khí và tất cả tính năng đều được trang bị đầy đủ, chỉ thiếu bổ sung dưỡng khí nữa thôi.”
“Tôi chỉ muốn chờ đến khi cậu nổi tiếng thì phi cơ chiến đấu này sẽ rất có giá trị sưu tầm – Phi cơ chiến đấu một thời của Levi Vampell – phi công của “Thuần sắc thục nữ” a!” Morris vừa tranh luận với Levi, vừa lưu loát chuẩn bị xuất chiến.
“Morris, anh chính là biết, có một ngày tôi sẽ lại cần đến nó.” Levi mở cửa khoang lái, ngồi vào.
Hệ thống bắt đầu vang lên thanh âm xác nhận trang bị và dưỡng khí.
Ba giây sau, “Nguy cơ màu xanh” của Levi từ thông đạo xông ra ngoài, nhập vào trong chiến hỏa đang đan xen trên bầu trời.
Tốc độ lúc này không thể sánh với tốc độ của “Thuần sắc thục nữ”, dưới tình hình phi cơ chiến đấu không bằng phi thuyền của người ngoài hành tinh, thì chỉ có thể dựa vào kỹ thuật và những quỹ tích yêu cầu độ khó cao để tìm cơ hội bắn rơi đối phương.
Đây là trận giao chiến quy mô lớn, buồn cười chính là K11 và St. Louis phái ra hơn năm mươi phi cơ chiến đấu lại bị hơn mười phi thuyền của địch nhân xoay mòng mòng đùa giỡn.
Trong trận chiến hỗn loại này, Levi lại có thể vừa đảo mắt liền tìm thấy Leslie, bởi kỹ thuật lái cao siêu của hắn không phải ai cũng có thể bắt chước được. Xuyên qua hỏa lực của quân địch, Levi và Leslie sóng vai phi hành.
“Hey, Leslie.” Levi có chút hưng phấn, cậu bỗng nhiên muốn biết nếu hợp tác cùng Leslie thì sẽ có hiệu quả như thế nào.
“Hey, ốc sên.” Thanh âm Leslie vẫn lãnh đạm, nhưng Levi lại có thể nhận ra cảm xúc trong giọng nói không chút dao động kia.
Levi đánh một vòng tròn lớn, đem một phi thuyền đang gấp rút lao tới bên hông tặng cho Leslie, mà Leslie lại bay song song sát Levi, hai người cùng bắn tên lửa với góc độ khác nhau, một quả tên lửa vừa lúc đem địch nhân bức bách đến quỹ tích của một quả tên lửa khác, âm thanh nổ tung lại càng dễ nghe.
“Sao lại không mang “Thuần sắc thục nữ” của cậu đến?” Leslie linh hoạt tránh khỏi một viên đạn lạc.
“Để công bằng với cậu.” Levi cười khẽ một tiếng, “Chúng ta bị kẻ địch đuổi đánh như vậy rất không vui, không bằng chủ động xuất kích?”
“Tốt.” Leslie chuyển hướng, linh hoạt bay vào một trận hỏa lực khá hung mãnh.
Levi bay xoắn ốc theo sát Leslie, không ngừng giúp hắn quấy nhiễu quân địch, màn biểu diễn ngẫu hứng của hai người họ rất đẹp mắt.
Trong phòng chỉ huy, Thượng tướng Montel nhìn màn hình mà không nhịn được hỏi: “Hai phi công lái hai chiếc phi cơ chiến đấu kia là ai?”
“Levi Vampell và Leslie Okinawa.”
“Levi? Không phải cậu ta nên lái “Thuần sắc thục nữ” sao?” Thượng tướng Motel cau mày, ngay sau đó, phía sau truyền đến tiếng bước chân lo lắng.
“Tên khốn này thật sự chạy ra ngoài đó! Hắn không thể ngồi yên sao!” Khuôn mặt trắng nõn của Miller vì tức giận mà phiếm hồng, bàn tay nắm chặt lại vì khẩn trương, bởi trên màn hình là hình ảnh Levi cùng Leslie đang bay xen kẽ nhau, tên lửa phóng ra bắn trúng mục tiêu tại góc 12 giờ, nhưng nếu sơ xuất chỉ một phần mười giây, Levi sẽ bị Leslie cho nổ tung.
“Bọn họ cho là mình đang làm cái gì – ” Miller đã muốn nổi điên.
Thượng tướng Montel lại khẽ cười, “Hiện tại bọn họ là hai phi công hợp tác phối hợp hoàn mỹ nhất trong toàn bộ K11 và St. Louis.”
“Nhưng Levi phải biết hắn rất đặc biệt, cho dù không có “Thuần sắc thục nữ”, hắn cũng không thể đem “Nguy cơ màu xanh” ra ngoài! Tốc độ của “Nguy cơ màu xanh” chỉ bằng 90% của địch nhân! Rất dễ…”
Miller chưa nói hết đã bị Montel cắt ngang.
“Người trẻ tuổi, thực ra, tôi lại cảm thấy Thiếu úy Vampell rất có trách nhiệm. Trách nhiệm ở chỗ cậu ta thủy chung nhớ rõ rằng mình là một phi công của phi cơ chiến đấu, không cần biết cậu ta phải điều khiển loại phi cơ chiến đấu nào, cậu ấy cũng dám đối mặt với địch nhân của mình, đây mới là giá trị chân chính của một phi công, mà không phải là cậu ấy có thể điều khiển phi cơ chiến đấu nào.” Ngay khi Montel nói chuyện, Leslie và Levi lại bắn rơi một phi thuyền.
Toàn bộ phòng chỉ huy phát ra tiếng thán thưởng.
Thế nhưng mỗi một giây sau đó đều khiến Miller kinh hồn bạt vía.
“Tên kia không phải vì trách nhiệm của phi công đâu… hắn chỉ là một tên ưa mạo hiểm thôi.” Miller nói.
Mà ở khu Z, Claude vẫn đang điều chỉnh lại hệ thống số liệu, đỉnh đầu bỗng nổ vang một tiếng thật lớn, khiến tất cả nhân viên nghiên cứu không khỏi ngẩng đầu lên.
“Chắc là có phi cơ chiến đấu rơi trên nóc thành phố, mọi người không cần lo lắng, tiếp tục làm việc đi.” Claude bình tĩnh hạ lệnh.
Morris đưa một ly cà phê tới trước mặt Claude, “Không cần dùng bận rộn để che dấu sự lo lắng của cậu. Chiến cuộc bên ngoài thực hỗn loạn a.”
“Nếu cậu thực lòng không muốn tôi lo lắng, sẽ không nói cho tôi biết chiến cuộc bên ngoài rất hỗn loạn.” Claude không vươn tay cầm lấy ly cà phê kia, mà lững thững đi qua chỗ khác, dường như không muốn nói chuyện với Morris.
Nhưng Morris lại bám theo, còn muốn khoác tay lên vai Claude, “Sao cậu không nghĩ vì sao phi cơ chiến đấu của chúng ta luôn bị kẻ xâm lược đuổi đánh, nhưng hết lần này đến lần khác đều là Levi nhảy vào đảo loạn tất cả chứ?”
“Hiện tại mọi người đều dồn sức vào “Thuần sắc thục nữ”, mời cậu cũng đặt tâm tư vào hệ thống trang bị đi, Trung tá Morris.”
“Giờ tôi cũng không biết Levi có thể sống sót trong trận hỗn chiến này không, nếu cậu ta mất, cậu sẽ phải tìm kiếm phi công khác, hệ thống lại phải chạy thử lần nữa, cố gắng của tôi chẳng khác nào lãng phí. Cho nên vẫn là chờ tên nhóc kia quay lại đi, tôi sẽ hảo hảo mà nỗ lực sau. Làm chuyện vô ích không phù hợp với tác phong của tôi.” Morris nhìn quanh bốn phía, phát hiện môi trường nghiêm túc quá đáng này không thích hợp với mình, vì thế bưng ly cà phê đi mất.
Lúc này Levi đang đắm chìm trong một loại hưng phấn, cậu chưa từng vui sướng như vậy. Không giống như những bài giảng sáo rỗng ở trường không quân, tấn công phải chú ý cái quái gì mà trận địa gì đó, cậu thậm chí còn không giao tiếp với Leslie, thế nhưng đối phương lại có thể hoàn toàn thấu hiểu hành động của cậu.
Hơn mười phi thuyền của người ngoài hành tinh rất nhanh chỉ còn lại sáu, bảy cái.
“Phi công giỏi có thể chi phối thắng lợi giữa bất kỳ chiến dịch nào.” Đây là câu nói mà một giáo sư ở học viện không quân luôn đặt trên môi, mặc dù Levi không quan tâm, nhưng chí ít hiện tại cậu có vẻ vô cùng đồng ý với câu nói này.
Ngay khi K11 và St. Louis ngầm vui mừng khi thấy chiến thắng đang nghiêng về phía mình, thì trong không khí truyền đến tiếng vù vù, đó là tiếng động của một đoàn phi thuyền đang bay đến với tốc độ cực nhanh.
Phòng chỉ huy rất nhanh liền phát hiện rất nhiều kẻ xâm lược.
“Thượng tướng Montel, quân tiếp viện của địch đã đến, tổng cộng có…” quân nhân liên lạc nhìn Thượng tướng phía sau, sắc mặt vui mừng vừa rồi nháy mắt trở nên trầm trọng, “Tổng cộng có hai mươi hai cái.”
Toàn bộ phòng chỉ huy một mảnh yên lặng.
“Gọi toàn bộ phi cơ chiến đấu quay về điểm xuất phát. Bất luận tài nguyên khoáng sản gì cũng không thể quan trọng bằng phi công của chúng ta.” Thượng tướng Montel nắm chặt cây gậy trong tay, “Tuyệt đối không cần phải… hi sinh.”
Mệnh lệnh được gửi đi, toàn bộ phi cơ chiến đấu lấy tốc độ cao nhất rút lui.
“Ai, ít không đánh lại đông a, chúng ta quay về thôi Leslie!” Levi huýt sáo, Leslie chỉ đáp lại cậu bằng một tiếng hừ lạnh.
Phi cơ chiến đấu như sao băng cắt qua bầu trời, toàn bộ sân băng hạ cánh đều được mở ra, thời gian trở về là mười hai giây.
Nhưng ngay trong khoảng mười hai giây này, một phi thuyền vốn đang chuẩn bị tụ họp với quân cứu viện bỗng nhiên bắn ra một quả tên lửa, xuyên qua hai phi thuyền đồng minh, đánh úp về phía Leslie.
“Cẩn thận – ” Đầu óc Levi mờ mịt, chuyện phát sinh quá mức đột ngột, Leslie không hề phòng bị, nỗ lực muốn dùng tốc độ nhanh nhạy định tránh đi, thế nhưng…
Ngay khi Leslie mở to mắt cho là mình sẽ bị bắn trúng, phi cơ chiến đấu của Levi lại bay ngang qua đường đi của tên lửa, chắn giữa tên lửa và phi cơ chiến đấu của Leslie.
Tiếng nổ rung trời lan ra, Leslie bay vòng lại liền trông thấy cánh phi cơ chiến đấu của Levi đang rơi xuống, ngay giữa không trung thế này, mà hai phi thuyền của địch vẫn không quên bay đến bỏ đá xuống giếng.
Leslie quyết định dứt khoát quần nhau với hai phi thuyền địch, dẫn đi hỏa lực của đối phương.
“Nguy cơ màu xanh” cũng được trang bị khoang cấp cứu cho phi công, khi phi cơ chiến đấu bị tấn công sẽ tự động khởi động trong nháy mắt, hình thành khoang bảo vệ khép kín, trong hoàn cảnh khi rơi xuống đất sẽ tự động giảm xóc, chịu nhiệt từ hai ngàn đến ba ngàn độ, thế nhưng dưỡng khí chỉ có thể duy trì hai mươi phút.
Tim Levi cũng rơi xuống, chưa đến nửa giây cậu đã được bao kín trong khoang cấp cứu. Loại tình huống này cậu đã được trải nghiệm qua trong hệ thống mô phỏng ở học viện không quân, mà hiện thực khi khoang cấp cứu khởi động, khả năng bỏ mạng là rất lớn. Bởi trong chiến tranh, có rất ít người có thể chờ chiến hữu chiếm lấy ưu thế, nắm bắt thời cơ để tìm kiếm và giải cứu mình từ khoang cấp cứu trước khi hai mươi phút kết thúc. Đặc biệt là như hôm nay, Levi bị bắn trúng khi đang rút lui.