• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6. Ủy khuất (oan ức) Lilith

Đến ngày thứ ba, Levi phát giác mình đã hoàn toàn không choáng váng. Thậm chí cậu ở trên giường lăn lộn, sau đó căng mắt nhìn chằm chằm trần nhà, vui mừng phát hiện cuối cùng Địa Cầu cũng trấn định rồi.

Đúng lúc này, hệ thống Trí Năng Lilith nhắc nhở nói: “Nếu thân thể ngài đã khôi phục bình thường, vậy xin mời tới khu Z trình diện.”

Levi đứng hình hai giây, sau đó hung tợn nói: “Ngày nào đó ta sẽ tháo gỡ ngươi ra! Phòng ta căn bản không cần cái gì mà hệ thống Trí Năng! Ta có thể dùng cà phê hòa tan không cần ngươi pha, ta sẽ vài ngày không thay quần áo để ngươi khỏi ngày nào cũng giặt mà lãng phí tài nguyên nước, ta cũng không cần ngươi mỗi sáng gọi ta rời giường vì ta căn bản không hề muốn dậy sớm đâu!”

Trút giận xong, Levi khoác quân trang đi tới khu Z trình diện.

Khi cậu đi qua phòng nghiên cứu, kì quái nhất chính là không người nào ngẩng đầu nhìn cậu, tất cả mọi người dường như còn đắm chìm trong công việc nghiên cứu của mình.

Lông mày khẽ nhếch, Levi thầm hỏi không phải mình nôn quá ghê khiến đám học giả này nghĩ mình không thích hợp điều khiển ‘Thuần sắc thục nữ’ nên không còn ôm chút hy vọng nào đối với mình chứ?

Cửa vào phòng huấn luyện vừa mở ra, Levi nhận thấy thiết bị bên trong phòng có nhơi nhiều hơn so với lần trước.

“… Các người không phải muốn giải phẫu tôi đi?”

“Thứ chúng tôi muốn giải phẫu là số liệu của cậu.” Thiếu tá Miller lập tức đi tới cạnh cậu, đến khi cách cậu năm bước chân lại xoay người, mày nhíu chặt, “Vì sao cậu vĩnh viễn không thể mặc tốt quân trang của mình vậy?”

Levi lập tức cúi đầu nhìn, khuy áo trước ngực mình lại bị cài nhầm rồi.

“Tôi thật sự không muốn gặp lại cậu, cậu tốt nhất nên cầu nguyện thành tích huấn luyện hôm nay có thể tốt hơn lần trước đi!”

Levi kéo kéo áo, nhỏ giọng nói, “Chăm chỉ như vậy làm gì chứ!”

Claude ở xa xa đứng cạnh ‘Thuần sắc thục nữ’ tựa hồ đang kiểm tra số liệu đo lường. Bộ dáng tập trung tĩnh lặng lại có phong thái càng mê người, ngẫu nhiên dặn dò một việc cho cấp dưới lại có vẻ tự tin ngăn nắp. Levi cười một tiếng, kỳ thật từ tận đáy lòng cậu không thực sự vừa ý Claude. Đây là lòng tự trọng quái quỷ của nam nhân, Claude rất vĩ đại, vĩ đại đến nỗi làm người ta không muốn ghen tị cũng khó.

“Cậu đến rồi.” Claude hướng cậu làm một tư thế tùy ý, “Từ hôm nay trở đi, cậu phải học tập toàn bộ hệ thống của ‘Thuần sắc thực nữ’.”

“Tôi ghét phải học tập.” Levi nghiêng đầu, lộ ra bộ dạng học sinh hư hỏng, “Các người nói học tập chẳng qua là muốn dùng mấy thứ quy củ vớ vẩn để trói buộc tôi mà thôi.”

“Sai rồi, đó là đặc quyền của học viện không quân. Ở đây chúng tôi chỉ dạy cậu công dụng của toàn bộ hệ thống, vai trò của các hệ thống khác nhau trong tình hình đặc biệt sẽ có hiệu lực thế nào. Còn việc cậu muốn sử dụng hệ thống đó như thế nào là chuyện của cậu, không phải của tôi. Nhưng nếu sử dụng không tốt, cậu sẽ bị thay thế.”

Khóe miệng Levi cong lên nụ cười sắc sảo, mở cửa cabin ngồi vào, “Anh sẽ không thay thế tôi đâu, vì anh không thể tìm người thứ hai thích hợp hơn tôi.”

Claude nhắm mắt, có vài phần bất đắc dĩ lắc đầu.

Giai đoạn đầu tiên của khóa huấn luyện là muốn Levi nắm chắc hệ thống điều khiển phương hướng của ‘Thuần sắc thục nữ’, điều khiển theo ý mình.

Lúc đầu, Levi còn chửi rủa liên mồm, “Đây là cái thứ hệ thống bỏ đi! Mẹ nó – tôi muốn bay thẳng, không phải đường cong, không phải bay vòng a!”

“Nga – không – không phải vậy – ”

“Vì sao không phải đường xoắn ốc – oa cái hệ thống biến thái này – ”

Thiếu tá Miller đứng trước máy tính trực tiếp gỡ tai nghe xuống, “Cậu ta ồn quá, tôi không thể làm việc được.”

Claude lại hưng trí bừng bừng, giống như nhìn thấy thứ đồ chơi tốt, “Cậu phải nhớ bây giờ cậu đang ở trong một không gian, tuy phi cơ chiến đấu cũ không thể thực hiện khống chế nhiều phương hướng nhưng ‘Thuần sắc thục nữ’ lại có thể làm được, hãy thuyết phục đầu óc mình bỏ đi nhận thức cũ, cố gắng cảm nhận quỹ tích vận động của nó đi!”

“Tôi cái gì cũng không muốn cảm nhận! Thà làm tôi rơi đi!”

Thiếu tá Miller vẫn đứng trước máy tính, ngữ điệu lạnh băng, “Quỹ tích của cậu ta quá hỗn loạn.”

Claude ngược lại lơ đễnh, “Hỗn loạn không phải chuyện tốt sao? Để những kẻ xâm lược không thể đoán trước bước đi của cậu ấy.”

“Anh đối với cậu ta ngày càng cưng chiều đó.” Miller lắc đầu.

Mười mấy phút sau, Levi điều khiển quỹ tích ngày càng trơn tru, tỷ như thực hiện vuông góc hoặc đường xoắn ốc cũng dần có hình có dạng, thậm chí còn không quá thuần thục lại làm ra được vài động tác quay ngược có độ khó cao, cả người cậu dần bình tĩnh lại, đối với thứ hệ thống biến thái này đã thực sự nảy sinh vô vàn hứng thú.

Claude cùng Miller cực kỳ im lặng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm số liệu không ngừng di động trên màn hình.

Bất tri bất giác, một buổi sáng đã trôi qua.

Miller tháo kính mát xa mắt mình, Claude cũng nâng tay nhìn đồng hồ, “Mười hai giờ hai mươi.”

“Cái gì? Lâu như vậy rồi?” Miller vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

“Xem ra cậu ta chơi rất vui vẻ.” Claude đưa tay ấn nút ngưng lại.

Bên trong truyền tới tiếng kêu gào của Levi, “Làm cái gì vậy – sao lại ngưng chứ?!”

Claude buồn cười nói: “Coi như cậu không đói, nhưng những người khác cũng biết đói đó!”

Levi mở cửa cabin, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bên tai là giọng nói trêu chọc của Claude, “Lúc lái sẽ không có cảm giác gì, nhưng hiện tại chắc hẳn vẫn có chút choáng váng. Bây giờ có lẽ cậu đang phải nhẫn nại rất vất vả, vì cậu không muốn nôn hết bữa sáng ra nhỉ?”

“Lần này anh đoán sai rồi – tôi chỉ muốn xác nhận mình có còn choáng đầu không thôi, mặt khác, tôi chưa ăn điểm tâm thì lấy đâu ra mà nôn chứ?” Khóe miệng Levi mang theo ý cười, khi cậu chạm tới ánh mắt lạnh băng của Claude lại không khỏi chấn động trong lòng.

“Việc cậu không ăn điểm tâm hy vọng sẽ không tiếp tục tái diễn.”

“Đã biết.” Levi vòng qua Claude đi khỏi, mọi người nơi này bắt đầu im lặng dùng cơm.

Không thể phủ nhận, huấn luyện bắt đầu từ sáng sớm đã khiến Levi khẩn trương cao độ, một khi thần kinh được thả lỏng, cảm giác buồn ngủ liền ập đến. Cậu mới chỉ ăn hai miếng đã chống nĩa ăn mà ngủ, lắc lư hai cái, cả khuôn mặt úp xuống phần cơm, mà cậu lại giống như không thể cảm nhận được gì. Miller đối diện thở dài một cái, “Tôi cho rằng dù thần kinh cậu ta có hơn người thường đi chăng nữa cũng sẽ nhịn không nổi đâu.”

“Những người huấn luyện từ trước tới giờ, mỗi ngày cũng chỉ kiên trì cùng lắm hai đến ba tiếng, mà cậu ta thế nhưng lại trụ được hơn bốn tiếng mà không cần nghỉ….” Một vị Trung tá khác cảm thán, “Tôi thậm chí nghi ngờ nếu Thiếu tướng Sean không nói ngừng lại, cậu ta có lẽ sẽ còn chịu được lâu hơn đó!”

“Dùng từ ‘kiên trì’ cũng chưa chắc đúng.” Claude đi đến bên người Levi giúp cậu lau mặt, lau hết cơm dính trên mặt sau đó gập người đưa cậu khiêng trên vai, “Huấn luyện hôm nay dừng tại đây đi. Các vị sau khi nghỉ ngơi có thể tiến hành điều chỉnh chức năng cùng phân tích số liệu là được rồi.”

Levi ngủ rất say, Claude phải đưa cậu đặt trên giường, cởi giày sau đó còn phải giúp cậu đắp mền thật kỹ.

Khẽ cúi đầu, Claude nhìn gương mặt yên bình của cậu, sau đó dùng sức bóp mũi cậu, Levi nhăn mặt, bĩu môi quay người đi, còn Claude lại thật vui vẻ mà mỉm cười.

Hệ thống Trí Năng Lilith nói: “Thiếu tướng, chủ nhân nói muốn tháo gỡ tôi.”

“Nga, vì sao vậy?” Claude tuy bận tối mắt nhưng vẫn rất thong dong, một tay đỡ bên tai Levi, tay kia cẩn thận vén tóc bên tai cậu.

“Chủ nhân nói ngài có thể dùng cà phê hòa tan không cần tôi pha, ngài có thể vài ngày không thay quần áo không cần Lilith mỗi ngày đều lãng phí tài nguyên nước, chủ nhân cũng không cần Lilith mỗi sáng đánh thức ngài vì ngài căn bản không muốn dậy sớm.”

Ngón tay Claude khẽ vuốt lông mày Levi, “Nhưng ta rất cần Lilith đó. Không có Lilith, mỗi lần ta tới đây ai giúp pha cà phê cho ta? Ta cũng không thể ngửi mùi hôi trên người Levi đâu a? Cũng không chắc chắn bé hư này sẽ ngoan ngoãn rời giường đúng giờ nữa?”

“Cho nên Lilith rất cần thiết, Lilith rất quan trọng đó.”

“Đúng rồi. Lilith nè, ngươi biết không, có những người luôn luôn bị người khác nhìn chăm chú?”

“Không rõ, hệ thống dữ liệu không có giải đáp.”

“Hắn sẽ hung hăng hấp dẫn tầm mắt của ngươi, bóp chặt thần kinh của ngươi, quấy nhiễu mỗi bước đi của ngươi, làm cho ngươi trở nên không còn là chính mình.”

“Không rõ, hệ thống dữ liệu không có giải đáp.”

“Người bị nhìn vẫn luôn thật thoải mái, nhưng người nhìn hắn chăm chú phải làm thế nào đây?”

“Không rõ, hệ thống dữ liệu không có giải đáp.”

Claude chợt đứng dậy rời khỏi phòng Levi, tựa hồ cố gắng cắt đứt tất cả sự lưu luyến.

Ba bốn tiếng sau, Levi xoay người một cái liền rơi thẳng từ giường xuống, cũng hên đầu không bị đập vào bàn đầu giường. Cậu mơ hồ mở mắt ngồi dậy, “Sao mình lại ở đây?”

Lilith phi thường tích cực trả lời, “Bởi vì chủ nhân ngủ, nên Thiếu tướng Sean đem ngài về.”

“Nga – huấn luyện bị hủy bỏ hả?” Vì cơm trưa chưa hề ăn, bụng cậu lại kêu lên rột rột.

“Thiếu tướng Sean nói, bởi vì cường độ của huấn luyện mô phỏng rất lớn, cho nên mỗi ngày chỉ cần ba giờ là đủ.”

“Vậy thời gian còn lại thì sao?”

“Nghỉ ngơi.”

“Nghỉ ngơi?” Ánh mắt Levi lóe sáng, “Nói vậy mỗi ngày ta sẽ có thật nhiều thời gian tự mình sắp xếp! A ha, quả nhiên sống dễ chịu hơn học viện không quân nha!!!”

“Nhưng nên làm gì bây giờ?” Levi chống cằm có vài phần buồn rầu.

“Đúng rồi, ta muốn đi bơi!” Đã lâu không được bơi nha.

Từ nhỏ Levi đã rất thích biển, đặc biệt là những câu chuyện ông nội kể khi Địa Cầu chưa bị xâm lăng, khi ấy ông nội là một chàng trai trẻ tuổi, dẫm ván lướt sóng trên mặt biển thật sự rất tốt. Nhưng cậu lại được sinh ra trong thành trì của thành phố, đối với biển hiểu biết cũng chỉ thông qua sách vở cùng TV, nhưng từ những lời kể của ông về biển khơi, khiến cậu vô cùng thích bơi lội.

Khoảng thời gian này hồ bơi khá ít người, cả hồ xanh thẳm một mảnh. Levi đeo kính chống nước, làm tốt động tác khởi động liền nhảy xuống nước, vui sướng tràn trề bơi qua bơi lại. Lại nằm úp sấp trên bờ, lau đi nước đọng trên tóc, cậu đột nhiên cảm thấy tiếc nuối. Khó có được cơ hội tới bể bơi, lại chỉ có thể thấy được một gia đình cha mẹ cùng con nhỏ tới bơi lội, một người trung niên bụng phệ, hai học sinh tiểu học còn chưa dậy thì cùng với…. người kia hình như là…..

“Mắt ếch! Sao anh lại ở đây?” Levi đi qua, vỗ vỗ vai đối phương.

“Khụ khụ….”Miller đang chuẩn bị bơi, quay đầu lại, thấy Levi thì bị dọa cho hết hồn sặc cả nước, “Tôi vì sao không được ở đây? Phân tích xong số liệu của cậu, công việc hôm nay của tôi cùng hoàn thành rồi, hiển nhiên cũng có thể hưởng thụ thời gian rảnh của mình chứ!”

“Loại người như anh, không phải mỗi ngày đều phải ngồi trước máy tính mải miết làm việc sao, trừ ăn cơm đi ngủ và đi toilet thì chỉ cần thực hiện nghiên cứu số liệu, ăn uống không giờ giấc hoặc khiến cơ thể gầy yếu hoặc là bụng bự chứ… vân vân…. Cơ thể xinh đẹp như vậy là thế nào?” Levi nhìn chằm chằm dáng người Miller không chút dư thừa thật đẹp, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Thật xin lỗi, tôi không phải dạng người như cậu tưởng tưởng đâu, tôi là người biết thế nào là cân bằng giữa cuộc sống và công việc.” Miller căn bản không có ý định cùng Levi nói chuyện, đang muốn xoay người lại bị túm lại.

“Tôi ngạc nhiên không phải chỉ vì vậy.” Levi bỗng nhiên đưa tay kéo kính chống nước của Miller xuống, lộ ra khuôn mặt hết sức tuấn tú.

“Cậu làm gì?” Nhà toán học tính cách vốn đã không tốt rống lên, thanh âm vang vọng trong bể bơi.

End chương 6

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK