• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy được sự bảo đảm của Hách Nghĩa Thành, Hình Khắc Lũy mai danh ẩn tích, “Địch không động ta không động” sách lược này không phải tác phong của anh, nhưng thủ trưởng phê bình: “Cậu cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng gây phiền phức cho người ta. Thân là tham mưu tác chiến, có hiểu thế nào là vờ tha bắt thật?! Chiêu này không chỉ dùng với nam nhân, đối với phụ nữ cũng có tác dụng.”

Hình Khắc Lũy vò đầu, “Anh thử qua?” nửa tin nửa ngờ.

Hách Nghĩa Thành khí định thần nhàn: “Tôi và chị dâu cậu chính là ví dụ”

Hình Khắc Lũy theo thói quen hủy đi hình tượng lão Đại: “Nhưng theo em biết chị dâu lấy điều kiện tiên quyết "anh ở rể" thì anh mới lừa được chị dâu tới tay.”

Hách Nghĩa Thành tức giận: “Ai đám tung tin đồn nhảm? Vớ vẩn.”

Hình Khắc Lũy như có điều suy nghĩ: “Chẳng lẽ đồn nhầm? Nếu không như vậy đi lão Đại, nếu như anh giúp em đem cô bé tới tay, em sẽ đem lời đồn hủy đi hình tượng của anh xử lý hết, em đây cũng là người có kiến thức”

Cậu có kiến thức? Cả nhà cậu cũng có kiến thức! Hách Nghĩa Thành bật cười.

Bất luận là hai vị này đối thoại thế nào kết thúc, tóm lại kết quả chính là: những ngày kế tiếp sóng yên biển lặng, Mễ Kha không nhận được một cuộc điện thoại nào từ Hình Khắc Lũy, tin nhắn cũng không.

Khi Hình Khắc Lũy ở trại tân binh huấn luyện thì Mễ Kha công việc ở bệnh viện cũng rất bận rộn, duy nhất có điều không đúng đó là theo bản năng kiểm tra điện thoại, xem có cuộc gọi nhỡ hay không, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, trong lòng có chút thất vọng mà không biết.

Nửa tháng sau, một buổi trưa nào đấy, trong phòng ăn Hạ Nhã Ngôn lơ đãng hỏi: “Huấn luyện của Hình Khắc Lũy sắp kết thúc rồi chứ?”

Mễ Kha khẽ cúi đầu, trả lời: “Không biết.”

Hạ Nhã Ngôn nghiêng đầu nhìn cô: “Không liên lạc? Không giống phong cách của cậu ta.”

Mễ Kha không lên tiếng.

Ít thấy vẻ mặt trầm mặt cùng biểu hiện ỉu xìu chán nản của cô, Hạ Nhã Ngôn thẳng thắn: “Cậu ta lại chọc giận em hả?”

“Không muốn nghĩ tới anh ta.” Mễ Kha tức giận đâm đĩa: “Trong điện thoại lớn tiếng với em, giống như em tự nguyện đi xem mắt.”

Bị buộc xem mắt Mễ Kha nói qua với Hạ Nhã Ngôn. Bởi vì biết cô bài xích, Hạ Nhã Ngôn cũng không để trong lòng. Nhưng Hình Khắc Lũy với cô có tâm tư, không chấp nhận được là chuyện bình thường. Cho nên Hạ Nhã Ngôn trấn an, khuyên: “Tính khí cậu ta nóng nảy, bình thường hay trêu đùa, nhưng lúc làm việc từ trước đến giờ đều nghiêm túc. Đây chính là lí do vì sao cậu ấy không nghe lời, Hách Nghĩa Thành lại coi trọng cậu ấy, gần đây còn có ý muốn để cậu ta tới sư đoàn.”

Lực Mễ Kha nhanh chóng dời đi: “Sư đoàn”

Hạ Nhã Ngôn gật đầu: “Bộ đội gọi là điều chuyển người, đều những người cấp trên muốn trọng dụng, tương đương với việc người bên dưới mất chức, trở lại liền lên chức.”

Nói như vậy Mễ Kha đã hiểu, “Em còn tưởng rằng Tham mưu sẽ phải học để thăng cấp.”

Hạ Nhã Ngôn lắc đầu: “Trong cơ quan, cấp bậc tăng quá chậm, người có năng lực đều là từ sư đoàn đi lên.”

Mễ Kha trong lúc hăng hái vô tình thốt lên: “Vậy anh ta đến sư đoàn có thể làm gì?”

Hạ Nhã Ngôn cười: “Dựa vào việc cậu ta vượt qua thử thách quân sự, có thể làm rất nhiều việc. Ví dụ như trưởng ban, hoặc huấn luyện quân sự. Có thể điều đến sư đoàn khác làm Tham mưu trưởng, hoặc là chủ nhiệm chính trị, tăng lên thành phó đoàn. Bộ đội phần lớn như vậy mà tăng cấp lên cán bộ.”

Mễ Kha suy nghĩ một chút: “Anh ta sẽ bị phái đến đoàn nào?”

“Đoàn 5-3-2”

“Tham mưu trưởng Lệ?” Mễ Kha chợt nhớ đến điều gì, “Em nghe anh ta nói lần diễn tập trước là cùng với đoàn 5-3-2, nói như vậy, thua hay thắng cũng không tốt!”

“Đây chính là địa phương của Hách Nghĩa Thành.” Hạ Nhã Ngôn cười khẽ: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, năm sau diễn tập Hình Khắc Lũy sẽ là sĩ quan chỉ huy, thua sẽ bị mất mặt, đoàn 5-3-2 có nhiều người không phục cậu ta, dù sao đấy cũng là quân đoàn có tiếng là lực chiến đấu mạnh nhất bộ đội. Nhưng nếu như thắng, không thể nghi ngờ vì mặt mũi đoàn 5-3-2, không nói ai khác chỉ nó doanh trưởng An Cơ sẽ tìm mọi cơ hội trừng trị cậu ta.”

Yêu thích hòa bình, bác sĩ Mễ của chúng ta nghe vậy có chút khổ não: “Trận này đánh như thế nào đây.”

“Đánh cho đến chết chứ, mặc kệ kết quả như thế nào, trong quá trình bọn họ sẽ dốc toàn lực.” Hạ Nhã Ngôn nhíu mày: “Bọn họ, đều là những phần tử hiếu chiến, ngang tàng, bạo lực.”

Nghĩ lại mỗi lần cùng Hình Khắc Lũy nói chuyện, phong cách thô lỗ như từ trong xương tản mát ra, Mễ Kha tán thành gật đầu.

Lời nói vừa xong, Hách Nghĩa Thành mặc quân trang xuất hiện ở cửa, bả vai lóe sáng cấp bậc Đại tá, mà sau lưng anh không xa là một người mặc trang phục bác sĩ áo blouse trắng Thiệu Vũ Hàn. Hai nam nhân khí vũ hiên ngang, trước sau mà đến, thu hút sự chú ý của mọi người.

Mễ Kha một bên cầm tay Hạ Nhã Ngôn, một bên vẫy vẫy Hách Nghĩa Thành.

Hách Nghĩa Thành khẽ gật đầu, bước chân không dừng lại đi tới.

“Chào Tham mưu trưởng.” Mễ Kha hiểu chuyện nhường vị trí bên cạnh Hạ Nhã Ngôn cho Hách Nghĩa Thành, cùng Thiệu Vũ Hàn chào hỏi: “Viện trưởng!” Đáp lại cô là nụ cười dịu dàng của Thiệu Vũ Hàn.

Đối mặt với Mễ Kha, Hách Nghĩa Thành nụ cười trên mặt bình thản, giọng nói nhẹ nhàng: “Vẫn khỏe chứ tiểu đồng chí.” Thấy Thiệu Vũ Hàn ngồi sát cô, mà Hạ Nhã Ngôn lại đưa một phần bữa trưa đặt qua đó, anh hơi thu lại ý cười trong mắt, gật đầu chào hỏi.

Thiệu Vũ Hàn vẻ mặt bình thản, ung dung ăn cơm.

Sớm quen vẻ lạnh lùng của hai người, Hạ Nhã Ngôn nhìn đồng hồ: “Sao anh lại đến đây? Không phải bảo đi họp sao?”

Hách Nghĩa Thành hai bàn tay giao nhau đặt trên bàn, thong thả nói: “Anh còn chưa ăn cơm.”

Hạ Nhã Ngôn không chấp nhận được bộ dáng này của anh, nhưng có mọi người ở đây cũng giữ cho anh mặt mũi, nhấc chân đạp nhẹ vào chân anh, đi lấy cơm cho thủ trưởng. Thấy cô đứng dậy, Hách Nghĩa Thành khóe miệng nở nụ cười không không chế được.

Mễ Kha thấy thế nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị Nhã Ngôn rất am hiểu việc ghi nợ sổ sách.”

Hách Nghĩa Thành lơ đễnh nhíu mày, “Tiểu đồng chí khóc?”

“Em không có.” Mễ Kha thừa nhận.

Hách Nghĩa Thành giả vờ cau mày: “Chẳng lẽ tôi nghĩ oan cho người khác?”

Tất nhiên biết người khác ở đây là ai, Mễ Kha theo bản năng nói: “Không oan chút nào.”

Hách Nghĩa thành làm bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy thì tốt, nếu không đem cậu ta phạt đi tập huấn ba tháng bên ngoài có chút nặng.”

“Hả? Tập huấn bên ngoài?” Ngay sau đó cô trầm mặc, nghĩ thầm cô cũng không có cáo trang, sao anh lại phải chịu phạt.

Hạ Nhã Ngôn cầm đồ ăn trở lại, hiếm khi phụ họa với Hách Nghĩa Thành: “Ba tháng cũng khá dài, chờ cậu ta trở về cô gái đã thành đàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK