Mười bốn năm trước, bọn họ là bạn học cùng lớp.
Thẩm Gia Ngưng là một cô gái khá yên lặng. Có lẽ nhìn thấy Hình Khắc Lũy ngày trước cùng bạn bè đánh nhau, nên cũng không có hảo cảm. Cho nên trở thành bạn học hai người cũng vẫn như cũ coi nhau như người xa lạ.
Khi còn đi học, nam sinh ưa vận động như Hình Khắc Lũy rất được nữ sinh yêu thích. Khi đó cũng thỉnh thoảng có nữ sinh viết thư cho anh, nhưng ở trong trường lại không có bạn gái.
Thẩm Gia Ngưng xuất hiện cũng không giống như nhiều ngôn tình tiểu thuyết miêu tả kích thích ý muốn chinh phục của Hình Khắc Lũy. Tuy nói là con gái của chiến hữu của ba, nhưng cùng anh không có nửa xu quan hệ, lại còn yêu sớm, anh rất không thích.
Cứ như vậy bình an vô sự hơn một năm, học kỳ cuối lớp mười một kết quả thi hôm ấy, Hình Khắc Lũy ngay cả cặp cũng lười cầm đem yêu cầu phụ huynh kí tên lên bài thi nhét vào túi quần, suy đoán xem cha thấy điểm số sẽ đem anh đánh thành dạng gì, điệu bộ lười biếng về nhà.
Đi qua một con phố anh gặp Lục Giang Phi cùng Thẩm Gia Ngưng. Thấy hai người im lặng, anh không nghĩ là Lục Giang Phi đang tóm tay Thẩm Gia Ngưng hay họ căn bản là nắm tay nhau. Tất nhiên, anh không thừa hơi mà để tâm. Mà chính là hành động không để tâm này dễ dàng bỏ lỡ ánh mắt nhờ giúp đỡ của Thẩm Gia Ngưng.
Vẫn bước đều, Hình Khắc Lũy đi thẳng tới, gần sát Lục Giang Phi anh không khách khí sẵng giọng: "Nhường đường!"
Sau trận đánh hôm ấy, Lục Giang Phi đối với Hình Khắc Lũy có mấy phần kiêng kị, mặc dù nội tâm đối với giọng nói cậy mạnh cùng hành vi của anh rất bất mãn, nhưng cũng không dám nổi giận, liếc mắt nhìn sau đó cậu ta kéo Thẩm Gia Ngưng nhường đường cho Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy nhíu mày cười, sau đó lưu manh huýt sáo, giống như đang cười nhạo Lục Giang Phi lôi kéo bạn gái bị anh bắt gặp. Sau đó còn làm chuyện xấu cố ý đi chậm lại, làm chậm trễ chuyện tốt của người ta. Đang lúc anh cùng bọn họ lướt qua nháy mắt cánh tay bị người ta tóm lấy.
Hình Khắc Lũy dừng lại, ánh mắt nhìn từ cánh tay nhỏ bé chuyển sang nhìn vào gương mặt lo sợ của Thẩm Gia Ngưng, anh lạnh giọng hỏi: "Làm gì?"
Thẩm Gia Ngưng cắn môi dưới, giống như hạ quyết tâm thật lớn: "Cậu ta quấy lấy tối."
Hình Khắc Lũy thật ra muốn nói hắn ta quấn lấy ngươi, người đừng để ý là được, lôi kéo ta làm gì? Xoay mặt nhìn ánh mắt tối sầm của Lục Giang Phi, anh nheo mày, thong thả hỏi: "Sau đó thì sao?"
Sau đó Lục Giang Phi muốn đem Thẩm Gia Ngưng kéo vào trong ngực mang đi, sau đó Hình Khắc Lũy bị Thẩm Gia Ngưng bám chặt tay không buông, dưới tình huống đó bước lên một bước ôm cô sang bên cạnh, phá hư chuyện tốt của Lục Giang Phi, hắn ta thẹn quá hóa giận động thủ, rồi sau đó Hình Khắc Lũy lần đầu tiên vì một nữ sinh mà đem người ta đánh, rồi lại sau đó ngày thứ hai trường học đã truyền ra, nói băng sơn mĩ nhân Thẩm Gia Ngưng là bạn gái Hình Khắc Lũy.
Đối với lần này Hình Khắc Lũy không giải thích, chẳng qua là khi ba ôm tâm tư chăm sóc con gái của chiến hữu cũ gọi Thẩm Gia Ngưng đến nhà ăn cơm, anh hời hợt nói: "Cần tôi giải thích."
Thẩm Gia Ngưng thông minh biết anh không giải thích có nghĩa là muốn bảo vệ cô, nhoẻn miệng cười: "Không cần."
Hình Khắc Lũy qua loa không hiểu rõ ý cười trong mắt con gái người ta, nhún vai: "Tùy tiện." Cầm trái bóng rổ đi ra ngoài.
Rất nhanh vào lớp mười hai, Hình Khắc Lũy bị dưới sự "đánh chửi" của Hình Hiệu Phong và khuyên nhủ của Hình mẹ, chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học. Trong lúc này, Thẩm Gia Ngưng cùng Hình Khắc Dao càng thân thiết, thường lui tới Hình gia. Mà cô hiểu chuyện nên rất được lòng Hình mẹ.
Đối với vấn đề tình cảm của Hình Khắc Lũy, Hình Hiệu Phong không quá chú ý, ông nói với vợ: "Đứa con trai này, coi như có làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, tôi cũng không quản." Có thể thấy được Hình Khắc Lũy có bao nhiêu hư hỏng. Cho nên mặc dù thấy được Thẩm Gia Ngưng có ý với con trai mình, Hình mẹ cũng không nói gì.
Học kỳ một lớp mười hai, đối với thành tích Hình Khắc Lũy, Hình Hiệu Phong tỏ vẻ hài lòng. Nhưng lại xảy ra việc ngoài ý muốn, ngày cuối cùng của buổi thi tốt nghiệp trung học, giữa ngày hè nắng chói chang Hình Khắc Lũy cỡi xe đạp đến trường thi, nửa đường bị Lục Giang Phi cùng cả đám anh em của hắn chặn lại.
Quá trình hỗn loạn, kết quả chờ đánh xong cánh tay và chân Hình Khắc Lũy cũng chảy máu, Hình Khắc Lũy chạy tới trường thi nhưng không kịp. Đứng ngoài cổng trường, Hình Khắc Lũy trẻ tuổi ngông cuồng thiếu chút nữa phá hủy xe đạp mới tinh.
Vì vậy năm đó, Hình Khắc Lũy không như ý nguyện thi đỗ trường quân đội. Tức giận, Hình Hiệu Phong ném anh vào doanh trại bộ đội thành phố A. Ba tháng sau có người tới doanh trại tìm anh. Nhìn thấy bộ dáng đen gầy nhưng khỏe mạnh của Hình Khắc Lũy, Thẩm Gia Ngưng nhào vào ngực anh khóc.
Trừ mẹ và em gái, Hình Khắc Lũy chưa bị người khác phái ôm qua. Anh đầu tiên sợ run lên, sau đó xấu hổ gãi đầu, do dự vỗ nhẹ lưng cô, lấy giọng điệu không sao cả an ủi cô: "Không có việc gì, sớm muộn cũng vào doanh trại, không phải cứ vào trường quân sự mới là tinh anh."
Thẩm Gia Ngưng càng khóc to: "Đều tại em nếu không chọc giận Lục Giang Phi, anh sẽ không..."
"Quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ anh khi nào tìm cơ hội dọn dẹp tên kia." Anh lùi lại một bước, nhìn cô cười: "Khóc đến lúc nào nữa, chùi hết vào quân trang của anh rồi, trở về lớp trưởng hỏi anh, anh không giải thích được."
Thẩm Gia Ngưng cười to: "Tại anh nói nhiều." Lời chưa dứt cô kiễng chân hôn má anh.
Hình Khắc Lũy bị hành động bất thình lình của cô mà ngẩn người một lúc lâu, cho đến khi anh cảm nhận được bàn tay mềm mại đang vuốt nhẹ bàn tay đầy vết chai vì huấn luyện mới hoàn hồn. Rút tay về, anh ngượng ngùng ho nhẹ: "Cái gì, em ngồi xuống đi nói chuyện..."
Ai có thể nghĩ tới nam nhân chưa tới hai mươi tuổi Hình Khắc Lũy cũng biết xấu hổ?"
Nhìn anh đỏ từ mặt đến cổ, Thẩm Gia Ngưng khẽ cười.
Nhớ lại đến đây, Hình Khắc Lũy cảm thấy mu bàn tay ôm bên hông Mễ Kha có chút ấm.
Không sai, Mễ Kha đại đa số thời gian đều rất ngây ngốc. Nhưng lúc này khi Hình Khắc Lũy, mặc dù chỉ dùng hai từ nam sinh và nữ sinh để thay thế anh và Thẩm Gia Ngưng, nhưng cô nghe đã hiểu. Quả thật không hi vọng xa vời người đàn ông trước mặt cô chưa từng yêu, nhưng khi sự thật đặt ra trước mắt cô vẫn không vượt qua được, rất khổ sở.
Hình Khắc Lũy làm gì còn tâm trạng kể tiếp. Xoay người cô lại trong lòng thương tiếc lấy ngón tay lau nước mắt cho cô, khàn giọng nói: "Thật xin lỗi, bảo bối, anh xin lỗi!"
Mễ Kha cố nén không khóc, lại khống chế không được nghẹn ngào: "Sau đó thì sao?"
Sau đó đúng là, kể từ ngày đó Thẩm Gia Ngưng bắt đầu lấy thân phận bạn gái mỗi tuần đều viết thư cho Hình Khắc Lũy, dặn dò anh huấn luyện đừng liều mạng, chú ý thân thể... Hơn nữa, mỗi lá thư cuối cùng đều viết một câu: "Em ở trường học chờ anh!".
Hình Khắc Lũy từ nhỏ đã ngang bướng thành tính, nhưng không phải là giống như mấy cậu ấm ăn chơi trác táng, trong lòng rõ ràng không vào trường quân đội sẽ không thể phát triển, thêm việc Hình Thiệu Phong thường gọi điện đốc thúc anh, năm sau anh thi đỗ trường quân đội. Nhưng trường quân đội mỗi ngày cường độ huấn luyện và khảo hạch rất gắt gao, ngày nghỉ càng ít ỏi. Vì vậy từ đó trở đi anh và Thẩm Gia Ngừng cũng ít gặp mặt. Nói chính xác, kể từ khi anh nhập ngũ, số lần họ gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dù vậy chấp nhận Thẩm Gia Ngưng làm bạn gái, Hình Khắc Lũy vẫn nghĩ tới cô. Nhưng anh không phải là người lãng mạn, mặc dù anh có thể sắp xếp thời gian tới trường gặp cô, xin nghỉ để tổ chức sinh nhật với cô, nhưng không thể so sánh với những nam sinh khác nhiệt tình theo đuổi cô. Thẩm Gia Ngưng là cô gái xinh đẹp nhưng ham hư vinh, anh không thể thỏa mãn. Vì vậy, Hình Khắc Lũy đối với những chuyện kia thật sự không có cảm giác gì cả.
Bốn năm sau Hình Khắc Lũy tốt nghiệp trường quân đội khoa điện tử đối kháng. Thời gian tập sự nửa năm kết thúc, anh chính thức lên hàm Trung úy. Ngày đó anh rất muốn cùng Thẩm Gia Ngưng chia sẻ vui mừng, lại không gặp được cô.
Hình Khắc Lũy cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng cô cùng bạn học đi chơi. Anh bắt đầu một lòng chú tâm vào công tác, gần như bỏ quên sự thay đổi của Thẩm Gia Ngưng.
Có một ngày anh vì huấn luyện bị trật khớp, rảnh rỗi, gọi điện cho Thẩm Gia Ngưng, điện thoại tắt máy, gọi điện thoại trong phòng kí túc thật lâu mới có người nhận, nghe anh nói tìm Thẩm Gia Ngưng, cô bé ở đầu dây bên kia chần chừ, hình như đang hỏi một ai đó, sau đó nói với anh: "Bạn ấy cùng bạn trai đi ra ngoài, anh là ai? Cần nhắn gì không?"
Bạn trai? Hình Khắc Lũy có chút mơ hồ, "Cô nói cái gì, tôi không nghe rõ, cô lặp lại lần nữa cô ấy ra ngoài với ai?"
"Anh tìm Thẩm Gia Ngưng phải không?" Cô bé che ống nói, Hình Khắc Lũy mơ hồ nghe đươc cô bé xác nhận lại lần nữa sau đó nói rõ ràng cho anh: "Bạn ấy cùng bạn trai ra ngoài, chính là sư huynh..."
Cô bé chưa nói xong, Hình Khắc Lũy đã cúp máy.
Nhiều năm sau trong lúc vô tình biết được cô bé nhận điện là ai, Hình Khắc Lũy cười cảm khái: "Thật con mẹ nó, đúng là định mệnh!"
Lại nói Thẩm Gia Ngưng, ba ngày sau xuất hiện.
Gặp mặt, giọng nói của cô nhàn nhạt: "Ngày đó tôi cùng bạn trai ra ngoài, anh tìm tôi có việc?"
Nghĩ rằng cô sẽ giải thích không ngờ lại hỏi lại anh như vây. Trong lòng Hình Khắc Lũy có chút lạnh: "Nếu như em chỉ là hờn dỗi, bây giờ anh sẽ coi như chưa nghe thấy, nếu em nói thật, có phải hay không nên giải thích một chút?" Cho đến lúc mặt đối mặt, Hình Khắc Lũy vẫn cho rằng Thẩm Gia Ngưng vì anh không quan tâm cô nên cô mới giận dỗi.
"Hờn dỗi? Có cần thiết không?" Thẩm Gia Ngưng mỉm cười lạnh lùng: "Hình Khắc Lũy, anh lấy thân phận gì yêu cầu tôi giải thích?"
Hình Khắc Lũy cũng bắt đầu tức giận, lên giọng: "Thân phận gì? Em nói tôi là thân phận gì?"
Hoàn toàn không để ý cơn giận của anh, Thẩm Gia Ngưng lấy giọng châm chọc nói: "Bạn trai sao? Không phải đâu. Chúng ta lúc nào thì thăng cấp thành quan hệ yêu đương, sao tôi lại không biết." Không cho Hình Khắc Lũy có cơ hội chen vào, cô lấy loại tư thái cao cao tại thượng nói: "Anh có nói để tôi làm bạn gái anh sao? Anh có nói một câu yêu thích tôi sao? Tại sao lại nói là bạn trai tôi?"
Trầm mặc giây lát, Hình Khắc Lũy nhìn thẳng vào mắt cô: "Cho nên em trách anh không cho em danh phận?"
"Danh phận?" Thẩm Gia Ngưng làm như nghe được chuyện cười lớn: "Trong mắt anh tôi chắc không đáng tiền? Bởi vì lúc ban đầu người chủ động là tôi, cho nên anh chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Tôi không hiểu, tôi tại sao phải lấy thân phận bạn gái mỗi ngày chờ anh nhớ tới tôi?"
Hình Khắc Lũy cảm thấy khó chịu phản bác: "Cái gì không đáng tiền? Em xem Hình Khắc Lũy tôi là loại người nào?"
"Người nào?" Thẩm Gia Ngưng đáp lại quá mức bình tĩnh: " Đẹp trai, nhà giàu"
Trong lòng kích động muốn hỏi nếu như bây giờ anh muốn em làm bạn gái của anh, em đồng ý không? Nhưng bản tính kiêu ngạo từ trong xương tản ra cùng với tự ái mãnh liệt, anh quay người sang chỗ khác, quật cường nói: "Được tôi đã hiểu, cảm ơn em cố ý đến nói cho tôi biết."
Thẩm Gia Ngưng không có đi ngay: "Lũy tử, tôi một mực chờ anh. Nhưng anh tự hỏi lòng, anh đặt bao nhiêu ý định trên người tôi? Trong trường học, bạn bè đều có bạn trai, cùng dạo phố xem phim thì tôi lại không tìm được anh; sinh nhật tôi, bạn bè mọi người cùng nhau vì tôi ăn mừng, anh một cuộc điện thoại không có; sáu năm rồi, tôi chưa từng nhận được một món quà từ anh, một đóa hồng cũng không, tôi là con gái, tôi cũng muốn được yêu thương!"
Hình Khắc Lũy muốn nói: Nam sinh cùng bạn gái đi dạo phố xem phim, lúc đó anh phải huấn luyện, sinh nhật em anh bởi vì xin nghỉ không được xung đột với huấn luyện viên bị giam lại, về việc tặng quà cùng hoa, bởi vì bỏ lỡ sinh nhật em, anh đúng valentine vì em chuẩn bị, nhưng tới trường không gặp được... Nhưng lời nói vừa đến khóe miệng, cuối cùng thành một câu: "Tôi thật sự không đáp ứng được mong muốn của em." Thật ra có thể cố gắng cứu vãn, nhưng chỉ vừa nghĩ tới việc anh ôm hoa hồng đứng ngây ngốc trong tuyết chờ cô, cô lại cùng bạn trai sư huynh hẹn hò, Hình Khắc Lũy cảm thấy tiếp tục cũng không có ý nghĩa.
Nói yêu thương, là chuyện cả hai bên tình nguyện. Nếu Thẩm Gia Ngưng cần chính là bạn trai dịu dàng chăm sóc, lúc nào cũng ở bên cạnh, Hình Khắc Lũy tự biết mình không phù hợp với yêu cầu, cho nên sau hôm ấy chưa từng liên lạc lại với cô. Nhưng dù sao cũng là người con gái đầu tiên anh quen trong mấy năm, nói không khó chịu cũng không đúng, Hình Khắc Lũy có chút chán nản.
Anh liều mạng huấn luyện, vì mệt mỏi sau đó có thể thoải mái ngủ, anh uống rượu giải sầu, muốn xem thực sự rượu có thể làm vơi sầu. Nhưng anh từ nhỏ bị Hình Hiệu Phong dạy dỗ không ngừng rèn luyện thân thể, càng uống rượu, lại càng tỉnh táo. Cuối cùng người tiếp rượu Thúc Văn Ba bị làm cho chán nản đề nghị: "Nếu không chúng ta đem cái vị sư huynh kia chém chết?"
"Tôi chém hắn xong, ba tôi sẽ chém tôi!" Hình Khắc Lũy lúc này thưởng cho anh ta một cước tức giận: "Bên trọng bên khinh?"
Bị bắt nạt nhiều lần, người đàng hoàng Thúc Văn Ba mượn rượu phản kích, cuối cùng không giải thích được, hai huynh đệ đánh nhau một trận. Kết quả tập thể dục buổi sáng hôm sau, hai đại quan quân trên mặt ai cũng dán băng, bộ dáng tức cười.
Nhìn vết máu ứ đọng trên trán Thúc Văn Ba, Hình Khắc Lũy có chút hối hận: "Xin lỗi huynh đệ, ra tay hơi nặng."
Thúc Văn Ba trừng anh: "Đã sống lại?"
Hình Khắc Lũy khuôn mặt tươi cười: "Vốn dĩ chưa từng chết."
Thúc Văn Ba đá anh một cái.
Hình Khắc Lũy bị đánh một cái, ói ra một câu: "Tôi chỉ là hơi giận, người tiểu gia giữ sáu năm bên người bị lừa đi."
Thúc Văn Ba đấm anh một quyền: "Có cái gì phải giận? Ngươi còn ôm người ta sáu năm đấy. Ài, còn không biết xấu hổ!", cuối cùng anh nói: "Quân tẩu không phải ai cũng có thể làm. Làm vợ chúng ta nhất định phải có khả năng chịu được tĩnh mịch, chống lại hấp dẫn. Thẩm Gia Ngưng quả thật không thích hợp, cậu cũng đừng để tâm. Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, anh em ta kém gì!"
"Đúng không?" Hình Khắc Lũy sờ sờ cằm: "Tôi cũng cảm thấy mình khá ưu tú...."