Điềm Thẩm Lang không buồn mà cất tiếng, phẩy tay ra lệnh. Đối với Tiêu Mặc Linh hắn một chút hứng thú đùa giỡn cũng không còn. Đám người vây quanh Tiêu Mặc Linh, kẻ nắm tay người giữ chân. Cô thống khổ thét lên "Không.... đừng chạm vào tôi. Cầu xin các người. Tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Tiếng xé vải vang lên trong đêm tối, Tiêu Mặc Linh bị vô số người đàn ông chạm vào người, cô hoảng sợ tột cùng. Không thể thoát khỏi bọn người kia. Đột nhiên, Điềm Thẩm Lang cất tiếng "Dừng lại..."
Chỉ hai từ ngắn gọn, Tiêu Mặc Linh tức khắc được thả. Cô vội nhặt áo lên che kín cơ thể. Hắn chậm rãi bước đến gần, bàn chân đạp vào lá khô, tạo ra thanh âm ghê rợn nguy hiểm."Lần này coi như cô may mắn, Hải Đường đã xin tha cho cô, từ giờ, hãy biến khỏi Thượng Hải đi."
Sau đó quay lưng rời đi, lúc nãy Tiệp Tích Ngôn gọi điện đến nói tha cho cô, hơn nữa còn phải lập tức gửi đơn kiện ra tòa. Bây giờ, hắn cũng không hứng thú đối phó với Tiêu Mặc Linh.
Tiêu Mặc Linh với tay cầm lấy chiếc áo của một người đàn ông bỏ quên, run rẩy khoác vào, lúc này cô không còn lựa chọn nào khác. Bộ dạng thê thảm này thực đáng ghét. Bọn họ đã đưa cô đi đâu đây?
Tiêu Mặc Linh lục tìm điện thoại, gọi cho tài xế nhà nhưng không có ai bắt máy, đành gọi taxi, nhưng đây là đâu? Cô chao đảo bước, đi mệt rồi liền gục xuống. Đường đường là tiểu thư danh giá, không sợ trời, không sợ đất như cô, cũng có lúc khổ sở như vậy? Ha... thực tức cười. Tiêu Mặc Linh bật cười, nụ cười khanh khách đáng thương.
Tìm được một thị trấn nhỏ, hỏi thăm địa chỉ, Tiêu Mặc Linh mua bộ đồ khác để thay rồi bắt xe trở vào thành phố. Cô muốn về nhà để biết tình hình thế nào. Dừng đèn đỏ ở trung tâm thành phố, tivi dựng cao trên tòa nhà, phát lên hình ảnh nhộn nhịp, cùng một phóng viên trẻ "Chủ tịch công ty Tiêu thị - Tiêu Hoằng vừa bị bắt với nhiều tội như trốn thuế, hối lộ, gian lận trong giao dịch ... hiện tại, bên phía cảnh sát cho biết. Phiên tòa xét xử Tiêu tổng sẽ tiến hành trong ngày mai."
Tiêu Mặc Linh sây sẫm mặt mày, cơ thể như bị một tảng đá lớn đè nặng. Cô vội xuống xe, chạy về nhà. Trước cửa đã bị cảnh sát phong tỏa, đám phóng viên tụ tập rất đông. Cổng nhà cao, nguy nga bị dán miếng giấy niêm phong. Cô ngã khụy xuống đất. Bố cô đã bị bắt!? Tiệp Tích Ngôn đã gửi đơn kiện! Tiêu Mặc Linh thực sự sụp đổ, ông ngồi tù rồi, cô phải sống thế nào đây??
Quản gia thấy cô, chạy lại đỡ, khuôn mặt già nua hiện rõ đau buồn "Tiểu thư, ông chủ... đưa cho cô bức thư."
Tiêu Mặc Linh cầm lấy, tay run run mở ra đọc, trong đó, Tiêu Hoằng có để lại cho cô một số tiền không nhỏ. Muốn cô sang Mỹ gặp mẹ mình. Tiêu Mặc Linh rơi nước mắt, cô sao lại trở nên thê thảm như vậy... Nếu tìm bà, bà sẽ chấp nhận cô???
***
Vươn tay tắt tivi, khóe miệng Tiệp Tích Ngôn giương lên. Nhanh như thế đã sụp đổ, không tệ! Lâm Hải Đường từ trong bếp, đặt đĩa trái cây xuống bàn nhìn anh "Anh có chuyện vui sao?"
Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, xoa đầu cô "Không gì, em vẫn còn mệt, nên nghỉ thêm."
Lâm Hải Đường cầm miếng trái cây bỏ vào miệng, nghe nói Tiêu Hoằng đã bị bắt, suy cho cùng những chuyện đó cô không muốn biết. Tiệp Tích Ngôn đặt tay lên bụng cô, cất tiếng "Vợ, em nghĩ xem, là trai hay gái. Anh nghĩ là con gái."
Cô mỉm cười, chỉ mới hai tuần sao có thể biết được "Trai gái đều được, sao vậy? Anh thích con gái à?"
"Ừ, con gái sẽ đáng yêu như em." Ngưng một chút, vẻ mặt anh trở nên gian xảo "Và cũng không dành em với anh."
Lâm Hải Đường đỏ mặt, ngẩn ra một lúc. Sao anh lại đi so đo với con mình như vậy. Cô bật cười, không phải quá trẻ con hay sao.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng bị tuyên án bốn mươi năm tù, tất cả tài sản đều bị tịch thu. Tiêu Mặc Linh trở về Mỹ sống cùng mẹ. Mọi việc ở Thượng Hải lại yên bình như trước. Vài tháng sau, Tiệp Chiếu Tiên - cháu họ của Tiệp Tích Ngôn đến thăm. Cậu chỉ nhỏ hơn Tiệp Tích Ngôn hai tuổi nhưng theo quan hệ huyết thống là chú cháu. Còn là chủ tịch của công ty Elfly bên Mỹ.
*Xoảng...
Lâm Hải Đường vô tình làm rơi chiếc đĩa trên tay, Tiệp mẫu kinh ngạc, cất tiếng "Đường nhi.... con không sao chứ?"
Cô đưa mắt nhìn bà, lắc đầu "Con.. không sao."
Lâm Hải Đường mỉm cười, tiếp tục giúp bà làm thức ăn. Dạo gần đây, cô hay nhức đầu, tầm nhìn bị thu hẹp, chỉ sợ, sẽ có lúc mù lại...
Trên bàn ăn, Lâm Hải Đường liên tục nheo mắt, món gần nhất cũn khó gắp. Cô đành ăn cơm không, cô không muốn mọi người thêm lo lắng. Tiệp Tích Ngôn ngồi bên cạnh thấy vậy, tay cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào chén Lâm Hải Đường, khóe miệng giương lên "Quen với việc được anh gắp thức ăn rồi sao?"
Lâm Hải Đường ngẩn người, trừng mắt lườm anh, ở đây có nhiều người mà còn đùa giỡn. Tiệp Chiếu Tiên tặc lưỡi "Chậc, vợ chồng cô chú có cần phải vậy không?"
Điềm Thẩm Lang cất tiếng khinh bỉ "Làm như cả thế giới chỉ có hai người là vợ chồng."
Tiệp Tích Ngôn không hứng thú nhìn bọn họ, tay vẫn gắp thức ăn cho cô, điềm nhiên nói "Đỡ hơn những kẻ không có người để chăm sóc."
Hai người kia bị anh nói trúng điểm yếu, nhất thời tức giận, xấu hổ đến ngượng ngùng, Tiệp Chiếu Tiên đưa đũa gắp thức ăn "Thẩm Lang, em gắp cho anh."
Điềm Thẩm Lang cũng gắp lại "Ăn nhiều vào Chiếu Tiên."
Một màn như thế khiến vợ chồng Tiệp Minh nhịn không được mà bật cười thành tiếng, Lâm Hải Đường mím môi cười thầm. Bọn họ rõ ràng là những ông chú gần ba mươi có cần phải như vậy không?
Tiệp Chiếu Tiên ở lại Tiệp gia một thời gian, hằng ngày, ngoài việc cùng Tiệp Tích Ngôn và Điềm Thẩm Lang đi xem xét tình hình thị trường Thượng Hải và quản lý công ty thì rất nhàn rỗi, nếu không ở nhà thì đi bar chơi đùa cùng Điềm Thẩm Lang.
Việc ở tập đoàn Tiệp Ngôn càng lúc càng nhiều, Tiệp Tích Ngôn hầu hết thời gian đều phải ở công ty, nhưng vẫn quan tâm chăm sóc cô rất tốt. Chỉ cần qua giai đoạn này, anh sẽ có thể thảnh thơi bên cạnh cô.
Một mùa đông nữa lại đến, cái thai của Lâm Hải Đường ngày càng lớn dần, còn một tháng nữa sẽ đến ngày lâm bồn, cơ thể có chuyển biến không tốt. Cô lau dọn nhà cửa sạch sẽ, ngồi nghỉ tay một chút. Đột nhiên cảm thấy đầu bị choáng , khuỵ xuống sàn. Lâm Hải Đường lắc đầu, cố gượng người đứng lên, mắt mờ hẳn đi. Cô cảm thấy mình giống như một lần nữa sắp chìm trong bóng tối, tiềm thức cũng không còn.
Đúng lúc Tiệp Tích Ngôn trở về, đi vào trong bếp, phát hiện Lâm Hải Đường nằm ngất trên sàn, anh vội đỡ cô dậy, lo lắng bao trùm lấy anh, Tiệp Tích Ngôn lập tức gọi cho bác sĩ. Tay lay nhẹ cô "Hải Đường... Hải Đường..."
.....
"Cô ấy sao rồi?" Tiệp Tích Ngôn đứng bên cạnh, lạnh giọng hỏi.
Vị bác sĩ quay sang nhìn từng khuôn mặt người trong nhà, khẽ thở dài "Có chuyển biến xấu. Tôi phát hiện, mắt của cô ấy có khả năng... sẽ mù lại. Thai nhi khá khỏe, nhưng chỉ sợ cơ thể người mẹ chịu không được."
Càng nghe càng khó hiểu, Tiệp phu nhân cất tiếng hỏi "Ông có thể nói rõ được không?"
"Phu nhân, cô ấy mang thai khiến cơ thể vốn suy yếu càng thêm yếu. Bà hãy chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất. Giữ người mẹ hay... đứa bé?"
Câu nói của ông khiến mọi người như chết lặng, cổ họng giống như bị ai đó bóp chặt, không thể thốt ra một thanh ấm nào. Tiệp Tích Ngôn đau lòng, nắm chặt lấy tay cô "Đôi mắt ?!"
Bác sĩ e dè nhìn anh, chậm rãi trả lời "Có khả năng sẽ mù lại."
Đôi mắt đen láy nhắm chặt, thở ra một hơi để kìm nén cảm xúc trong lúc này. Tiệp Tích Ngôn im lặng, không hỏi thêm bất cứ lời nào. Những người khác hiểu rõ, người đau lòng nhất chính là anh, nên để anh một mình. Tiệp Tích Ngôn chạm vào vầng trán trắng mịn. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô càng thêm ray rứt.
Sao anh không sớm nhận ra, dạo gần đây cô không khỏe? Mỗi lần hỏi, cô đều cười tươi nói không sao... là anh vô tâm, chỉ nghĩ đến công việc, thường xuyên để cô ở nhà một mình. Chẳng phải anh là người hiểu rõ cô nhất? Lâm Hải Đường không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của anh, nên mới một mình chịu đựng. Cô chỉ vừa mới nhìn thấy ánh sáng vài tháng, ông trời thực sự muốn cô trở về những ngày tháng tăm tối trước kia? Còn đứa trẻ này, anh từng rất mong muốn nó chào đời, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Chỉ cần cô có thể bình an, anh sẽ không cần bất cứ thứ gì trên đời. Con cái, đôi mắt, tiền tài, tất cả đều không cần.