• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng, ánh nắng dịu nhẹ mang theo hơi lạnh của mùa đông, Tiệp Tích Ngôn hằng ngày có thói quen dậy sớm nhưng hôm nay bên cạnh có một nữ nhân ấm áp, ôm rất dễ chịu khiến anh không muốn tỉnh, nghe tiếng chuông báo thức, tay quơ xung quanh tìm kiếm, khi đã tìm được, Tiệp Tích Ngôn không thương tiếc ném mạnh ra cửa, âm thanh tắt lịm...

Vì tiếng va đập mạnh, Lâm Hải Đường giật mình, nhưng cô chưa tỉnh. Thấy vậy, Tiệp Tích Ngôn vội vỗ nhẹ tấm lưng để cô ngủ tiếp. Cơ thể to lớn ngồi nửa người, vì thế, tấm chăn bông kéo ra, để lộ cơ thể trắng mịn của người bên cạnh, Lâm Hải Đường thấy lạnh, tay quơ quào xung quanh tìm kiếm chăn sau đó cuộc thành một cục tròn, mặt úp xuống giường. Tiệp Tích Ngôn dở khóc dở cười với hành động ngộ nghĩnh của cô, lại nằm xuống, vòng tay ôm cô vào lòng, hiếm khi có ngày như thế không nên dậy sớm...

Gần trưa Lâm Hải Đường mới tỉnh, đầu tiên là cơn đau toàn thân khiến cô muốn ngồi dậy cũng khó. Cảnh tượng hôm qua hiện lên, mặt cô thoáng chốc đỏ ửng, khóe môi cong cong. Bên cạnh không có người chắc anh đã đi làm. Lâm Hải Đường cố gắng trườn đến mép giường để đi vào phòng tắm. Đau quá đi mất! Lâm Hải Đường than một câu.

"Đợi một chút." Đúng lúc Tiệp Tích Ngôn bước vào, đặt khay điểm tâm xuống bàn, sau đó bế cô vào lòng. Lâm Hải Đường hoảng sợ, đẩy anh ra, tất nhiên lực của cô không thể lay chuyển được thân hình trước mặt. Tiệp Tích Ngôn bế cô vào phòng tắm, lấy kem đánh răng đưa cho cô, ôn nhu nói "Giúp em rửa mặt."

Lâm Hải Đường ngượng ngùng "Không cần."

"Người em vẫn còn đau, để anh."

"Ưm... không, em tự làm." Một tay nắm chăn bông một tay đẩy anh. Tiệp Tích Ngôn cởi áo sơmi đưa cho cô "Em nên mặc áo, sẽ tiện hơn. Anh ra ngoài đợi."

Lâm Hải Đương thở phào, sao có thể để anh một lần nữa thấy cơ thể cô? Trong lòng Lâm Hải Đường tràn ngập hạnh phúc và ấm áp. Anh chưa từng cho mượn đồ kể cả bạn bè, nếu ai đó vô tình lấy nhầm đồ của anh mà mặc, chắc chắn Tiệp Tích Ngôn sẽ quăng thẳng vào thùng rác, vậy mà hôm nay lại đưa áo cho cô. Lâm Hải Đường tủm tỉm cười.

Đánh răng rửa mặt xong, dựa theo vách tường, Lâm Hải Đường đi ra ngoài, cô cần phải mặc thêm đồ. Tiệp Tích Ngôn đứng lên lấy bộ quần áo cho là ấm áp đưa cho cô, Lâm Hải Đường nhận lấy quay vào trong, anh đột nhiên ôm cô từ đằng sau, giọng nói trìu mến "Hải Đường...."

Lâm Hải Đường đỏ mặt, tim đập thình thịch, ấp úng trả lời "Vâ...vâng?!"

"Tốt nhất là em đừng thay đồ nữa. Cứ để như vậy cho anh ngắm." lời vừa thốt ra giống như một câu bình thường, anh nói rất rõ, không đứt quãng. Hai tai Lâm Hải Đường đã đỏ càng đỏ hơn, cố đẩy anh ra "Buông em ra...".

Tiệp Tích Ngôn bật cười "Không."

Lâm Hải Đường mím môi, anh sao có thể đùa giỡn quá đáng như thế, "Tích Ngôn, em lạnh."

Tiệp Tích Ngôn nghe vậy mới buông ra, Lâm Hải Đường vội chạy vào phòng tắm. Nhìn điệu bộ gấp gáp của cô khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Cứ như thế một Tiệp Tích Ngôn phúc hắc vừa ra đời..

Cô ngồi cạnh anh ăn trong phòng, cô im lặng, anh trầm tư, lâu lâu mới thốt ra một câu. Lâm Hải Đường thấy như vậy cũng tốt, không ai nói lời nào sẽ không thấy ngượng ngùng. Tiệp Tích Ngôn ăn xong, lấy khăn lau miệng nhìn cô ăn mãi không hết, liền cất tiếng "Anh đút em?"

Lâm Hải Đường xém chút bị sặc, vội lắc đầu "Không cần, anh ăn xong rồi thì đi làm đi."

Tiệp Tích Ngôn khẽ cười, vươn tay xoa đầu cô "Hôm nay ở nhà."

Lâm Hải Đường sững người, anh ở nhà thì cô phải làm sao? Hai tay nắm vạt áo, nhìn thôi cũng biết cô đang lo lắng điều gì. Tiệp Tích Ngôn nói tiếp "Em yên tâm, anh sẽ không chạm vào em ngay đâu. Từ từ nghỉ ngơi."

Lâm Hải Đường xấu hổ cúi mặt, chắc chỉ anh mới có thể nói như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh nói là sẽ không chạm ngay tức là sẽ chạm chạm lại sao???? Tiệp Tích Ngôn vén tóc cô sang một bên, không hiểu vì sao anh lại rất thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, vì anh mà đỏ mặt....

*****

Tiêu Mặc Linh nằm dài trên bàn, chán nản nói "Nhớ Tích Ngôn quá đi mất."

Vân Huệ Huệ ngồi bên cạnh cười tươi "Người ta là thiên tài, nên phải ra trường sớm thôi."

Tiêu Mặc Linh thở dài, anh tại sao lại ra trường sớm như thế, hơn nữa kể từ ngày đó cô vẫn chưa gặp lại Tiệp Tích Ngôn, gọi điện thoại cũng không được. Trong lòng vô cùng lo lắng, sợ rằng anh sẽ bỏ rơi mình nên đang cố gắng hoàn thành sớm chương trình để ra trường. Dễ gì tìm được một người đàn ông vừa tài giỏi, tuấn mỹ lại có gia thế, cô phải biết giữ chặt.

Tiêu Mặc Linh ngán ngẫm, kêu than "Mai tớ phải tới công ty anh ấy."

Vân Huệ Huệ nhíu mày, cũng không nói gì. Lặng im quay lại đọc sách.

****

Tiệp Tích Ngôn đưa cô ra ngoài sân ngồi, vì trời lạnh nên đốt bếp than nhỏ đặt bên cạnh. Lâm Hải Đường ngồi im, hai tay đưa lên nhận hơi ấm từ hơi lửa. Tiệp Tích Ngôn ngồi bên cạnh, mỉm cười, nắm lấy hai bàn tay cô, đầu gục trên mái tóc óng mượt. Tim Lâm Hải Đường rung lên một nhịp, cô rất muốn được anh ôm như thế này, vừa nghi hoặc vừa lo lắng, vô tình thốt lên "Tích Ngôn, em tham lam một chút được không?"

Lời nói ra rồi mới phát giác là sai lầm, Lâm Hải Đường im bặt, Tiệp Tích Ngôn cười hỏi "Được, nói thử xem."

Lâm Hải Đường lắc đầu "Em... đùa thôi."

"Nói đi." Tiệp Tích Ngôn hối thúc, cô từ lúc nào đã trở nên nhút nhát, luôn sợ sệt anh.

"Mỗi năm.... à, không cần lâu như thế.... em... chỉ muốn, mỗi ngày lễ, đều có thể ở bên anh...." Cô luôn mong muốn, dù là ngày lễ nhỏ hay lớn đều có anh bên cạnh, không cần làm gì nhiều chỉ cần anh đồng ý bên cô như thế cũng đủ để cô hạnh phúc.

Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân, mang theo đầy yêu thương dành cho cô, chỉ đáng tiếc Lâm Hải Đường không thể thấy được. "Chỉ thế thôi sao?"

Lâm Hải Đường gật đầu, vẻ mặt u buồn "Sau khi.... sau khi anh kết hôn, thì không cần phải bên em nữa." Lâm Hải Đường hiểu rõ, cô chỉ là một gánh nặng, dù có tự chăm sóc bản thân đôi khi cũng thấy bất tiện. Cô rất muốn trở thành vợ của Tiệp Tích Ngôn, nhưng đó là trước kia, còn bây giờ, Lâm Hải Đường và anh cứ coi như một cặp tình nhân tạm thời. Tự mình nói ra câu đau lòng như vậy, tâm tư Lâm Hải Đường thầm run rẩy, kìm chặt nước mắt, bàn tay được anh bao bọc cũng rút lại.

Tiệp Tích Ngôn nhíu mày, xoay người Lâm Hải Đường đối diện với mình, cô đã trở thành người của anh, còn có ý nghĩ anh sẽ kết hôn với người phụ nữ khác? Dù tình dục là nhu cầu thiết yếu của con người, nhưng đối với cô gái mỏng manh như Lâm Hải Đường, anh tuyệt đối không đùa giỡn càng không phải thương hại. Là chân thành! "Em vừa nói gì?"

Nghe giọng anh có phần tức giận, Lâm Hải Đường đứng dậy, lùi lại vài bước, bỏ đi. Tiệp Tích Ngôn thô lỗ kéo cô lại, khiến tấm thân nhỏ bé ngã vào lồng ngực to rộng, Lâm Hải Đường hoảng sợ không thôi, Tiệp Tích Ngôn nâng mặt cô lên, trực tiếp hôn mạnh đôi môi đỏ tươi, như tìm cách trút giận, nụ hôn của anh rất thô bạo, Lâm Hải Đường chau mày, anh làm cô đau.

Lâm Hải Đường được thả ra, mở miệng thở dốc, thực đau. Tiệp Tích Ngôn vươn ngón tay thon dài, ma sát với đôi môi hơi sưng, biết mình đã làm đau cô, trong lòng vô cùng hối lỗi, nhưng ai bảo cô gái này lại ngu ngốc nói ra mấy câu ngớ ngẩn như thế."Em nghĩ anh là hạng người gì?"

Lâm Hải Đường cúi mặt không lên tiếng, Tiệp Tích Ngôn biết rằng cô vì mặc cảm, sợ sẽ trở thành vật cản đường cho tương lai của anh, sau này, không biết chừng chính anh sẽ cảm thấy người như cô vừa vô dụng lại phiền phức. Tiệp Tích Ngôn dịu dàng cất tiếng "Hải Đường, đừng tự gây tổn thương cho tim mình nữa. Hãy xem anh như điểm tựa, bất cứ lúc nào em cũng có thể dựa vào. Không phải là thương hại, mà vì, anh yêu em."

Lâm Hải Đường trầm mặc, gục đầu vào lồng ngực trước mặt, là cô mặc cảm tự ti, sao cô có thể nghĩ xấu cho anh. Tiệp Tích Ngôn bây giờ rất yêu thương và quan tâm cô, Lâm Hải Đường nghẹn ngào rơi nước mắt. Tiệp Tích Ngôn khẽ cười, vỗ nhẹ lưng cô, mắt của Lâm Hải Đường tuy phẩu thuật ghép giác mạc khả năng thành công chỉ 10% nhưng anh nhất định phải thử, chỉ cần hi vọng mọi chuyện sẽ ổn....

****

Hôm nay Điềm Thẩm Lang đến nhà Tiệp Tích Ngôn chơi, hắn ung dung bước vào, đứng trước cửa, không khỏi kinh ngạc, Tiệp Tích Ngôn đang giúp Lâm Hải Đường lau tóc. Vẻ mặt anh còn ngập tràn thương yêu, ôn nhu.

Tiệp Tích Ngôn cẩn thận sấy khô tóc cho cô, lúc nãy anh có dặn trời lạnh, cô phải tắm nhanh, cũng không được gội đầu, vậy mà cô lại cứng đầu không nghe. Thấy có người xuất hiện, Tiệp Tích Ngôn xoay ra cửa, mặt không chút biểu cảm, rồi quay lại việc đang làm. Điềm Thẩm Lang bị ngó lớn, nhất thời không vui mà rủa vài chữ "Đồ khốn khiếp."

Lâm Hải Đường nghe được, ngẩn người, suy nghĩ một chút, nhận ra giọng nói của Điềm Thẩm Lang, vội đứng dậy, cúi đầu chào hắn rồi nói "Em vào phòng."

Tuy không biết nhiều về con người Điềm Thẩm Lang nhưng hắn là kẻ đa mưu túc trí, lời nói ra độc địa, châm biếm, khinh thường. Đối với cô cũng không ngoại lệ. Hắn hay xem thường cô ở kiếp trước vì cố chấp chạy theo Tiệp Tích Ngôn, còn xém chút bị hắn hãm hại. Điềm Thẩm Lang là một người rất nguy hiểm.

Tiệp Tích Ngôn nắm tay cô, cất tiếng "Anh đưa em lên."

"Không cần."

"Không sao, tụi anh cũng cần vào thư phòng." Tiệp Tích Ngôn đỡ Lâm Hải Đường bước lên cầu thang, quay sang hất mặt với Đường Thẩm Lang, hắn đút hai tay vào túi quần, nhàm chán lướt qua hai người đi lên thư phòng.

Tiệp Tích Ngôn rót ly rượu đưa cho bạn, cất giọng trầm lắng "Có việc gì?"

Điềm Thẩm Lang mỉm cười, nhận lấy ly rượu, ánh mắt thâm trầm nhìn xuyên qua lớp nước màu đỏ nhạt "Tiêu Mặc Linh hôm qua đến công ry tìm cậu." Hắn đột nhiên phì cười "Cô ta cũng ghê gớm lắm đấy, tự nhận mình là người yêu của cậu."

Anh nhíu mày, trầm tư một lúc, nhắc đến Tiêu Mặc Linh khiến anh nhớ lại chuyện tai nạn của Lâm Hải Đường, cũng chính lúc Tiêu Mặc Linh vừa ôm vừa hôn anh nên cô mới quay mặt bỏ đi. Cô ta cũng có thể xem là bạn gái của Tiệp Tích Ngôn, nhưng anh đối với Tiêu Mặc Linh, đơn giản chỉ là chơi đùa, nhưng xem ra, cô ta nhất quyết bám lấy anh.

Thấy anh im lặng, Điềm Thẩm Lang giở trò, điệu bộ thở dài đầy khinh bỉ "Haizz... Tiệp thiếu, xem ra cậu rất có số đào hoa. Tiêu Mặc Linh còn cao tay hơn Lâm Hải Đường, chắc chắn thủ đoạn còn hơn mưu kế cô ta."

Tiệp Tích Ngôn liếc hắn một cái "Cậu nên thay đổi cách nói chuyện đi."

"Haha.... cậu đang bênh vực Lâm Hải Đường?"

"Cô ấy giờ là người của tôi, Điềm Thẩm Lang cậu, nên biết cách cư xử, đừng xúc phạm Hải Đường." Anh hiểu rõ con người Điềm Thẩm Lang, mỗi khi phát ngôn dù là ai đều nửa phần xem thường, châm chọc.

Điềm Thẩm Lang nhìn bộ mặt nghiêm túc của Tiệp Tích Ngôn, não bộ còn đang phân tích câu "Người của tôi" mà anh nói, khóe miệng hắn nhếch lên "Được được, tùy cậu."

Tiệp Tích Ngôn uống cạn ly rượu trên tay, anh nên mau chóng giải quyết rõ ràng với Tiêu Mặc Linh, anh là người không thích dây dưa, càng ghét bị phụ nữ làm phiền... Điềm Thẩm Lang trong lòng đang rất hứng thú với chuyện của Tiệp Tích Ngôn và Lâm Hải Đường, hắn muốn biết, bọn họ sẽ đi đến đâu, còn Lâm Hải Đường có thể chịu đựng được bao lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK