Helen gật mình trước câu hỏi đó và quay lại sau khi đóng cửa phòng ngủ để thấy dì nàng đang đi xuống đại sảnh từ phòng riêng của mình. "Tốt. Cháu sẽ để Goliath ở lại bảo vệ anh ấy. Anh ấy vẫn còn ngủ. Nhưng cháu nghĩ rằng anh ấy sẽ sớm cần một liều thuốc khác của Joan."
Dì Nell nhướng một bên chân mày và trao cho Helen một ánh mắt thích thú khi họ bắt đầu đi xuống cầu thang. “Vậy cháu định cho cậu ta uống thuốc ngủ trong bao lâu?”
Helen nhăn mặt khi cảm giác tội lỗi bao phủ nàng. Kể từ lúc Hethe tự ý từ chối không dùng thêm bất cứ thuốc an thần nào, nàng đã bảo Joan đưa nó cho chàng dùng thay thế cho liều thuốc giảm đau đầu vào buổi sáng đầu tiên đó. Nhưng Helen vẫn tiếp tục để cho chàng dùng thuốc an thần hai ngày trước đó, đổ thuốc vào trong cổ họng của Hethe bất cứ lúc nào mà chàng tỏ ra cho thấy những dấu hiệu của sự kích thích. Nàng đã xoa dịu lương tâm bằng cách tự thuyết phục mình rằng đó chính là sự quan tâm tốt nhất dành cho chàng, rằng vết thương của chàng rõ ràng làm cho chàng lẫn lộn, nếu không chàng đã không nói những điều kinh khủng về việc nàng hạnh phúc khi chàng chết. Nhưng, sự thật là nàng đã hy vọng sẽ dàn xếp ổn thoả vấn đề một người nào đó cố tình giết chàng trước khi chàng tỉnh dậy và có thể bị làm hại lần nữa. Không phải nàng nghĩ rằng Hethe không thể tự chăm sóc mình, nhưng có quá nhiều người ở đây, mà họ có thể ở tấn công từ phía sau, có quá nhiều người đã khổ sở dưới sự cai trị của chàng.
Helen đã dành hầu hết cả hai ngày vừa qua hỏi han một cách tế nhị bất cứ ai và tất cả mọi người, liệu họ có nhìn thấy hoặc lưu ý đến một ai đó ở trên, gần, hoặc đi lên cầu thang trước tai nạn đó. Không một ai đã nhìn thấy bất cứ điều gì, dĩ nhiên. Nàng đã không tiến thêm được bước nào trong việc sắp xếp lại vấn đề này hơn là khi chàng bị làm hại- và với một lương tâm trong sạch, nàng không thể tiếp tục cho Hethe dùng thuốc. Chàng đã ngủ trong suốt hai ngày và các vết thâm tím đã bắt đầu tan. Không nghi ngờ gì nữa vết thương ở đầu của chàng cũng sẽ khỏi ngay bây giờ. Nàng sẽ tìm cách khác để đảm bảo sự an toàn cho chàng.
Thở dài, Helen buồn bã nhìn mọi người đang tụ họp dùng bữa tối khi nàng và dì đi tới chân cầu thang và bắt đầu băng ngang qua đại sảnh về phía chỗ ngồi của họ. Một trong số những người này đã đẩy Hethe xuống cầu thang. Một trong số những người dân của nàng.
Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua những khuôn mặt một lần nữa, nhận ra nhiều người lánh nạn đến từ Holden. Những tá điền và những nông nô mà nàng đã thu nhận vào sau khi bị ngược đãi khủng khiếp. Đa số những người này vẫn còn nghĩ là Hethe đã ra lệnh. Bất cứ một người nào trong số họ có thể đang nuôi dưỡng hận thù và phẫn uất đủ để mong cho chàng chết. Nàng thậm chí còn có thể hiểu được cơn giận của họ. Quá nhiều người đã đau khổ nhiều như vậy. Ai có thể khiển trách họ vì họ muốn báo thù?
Nàng cảm giác một cơn rùng mình chạy dọc suốt sống lưng. Thật bất ngờ, những người mà một số nàng đã nghĩ rằng nàng biết trong nhiều năm qua, một số nàng đã biết trong cả cuộc đời của nàng- đã không còn vô tội như trước đây. Cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đang ở gần, nàng siết chặt hai bàn tay ở hai bên hông. Nàng phải tìm một cách nào đó để không một người dân nào của nàng sẽ cố gắng tìm cách giết Hethe một lần nữa. Họ là ai? Họ là những người đã nổi giận đủ để giết người mà sẽ vẫn giữ im lặng như cũ, và nếu có bất kì một người dân nào của nàng biết một chút gì, họ cũng sẽ giữ kín nó– và nàng cho rằng nàng thật sự không thể khiển trách họ được. Nàng chỉ có thể tự mình bảo vệ kẻ sẽ ám sát Hethe trước khi nàng biết được rằng chàng không phải là người đứng đằng sau thế lực tàn ác ở lâu đài Holden và những vùng đất của nó. Suy nghĩ này khiến Helen ngừng lại.
"Dĩ nhiên," nàng nói thầm, tâm trí nàng đang chạy đua. Nàng không cần phải tìm thấy kẻ có tội. Nàng chỉ cần vung vãi tin tức về việc Hethe không phải là người đứng đằng sau những mệnh lệnh tồi tệ và những hình phạt đầy thương tổn đã xảy ra. Chắc chắn, bất cứ ai tấn công Hethe sẽ nhận thức được rằng chàng đã mắc lỗi và sẽ để chàng được yên.
“Cháu yêu?” Dì nàng nhắc nhở.
“Cháu sẽ ngưng thuốc an thần cho anh ấy bây giờ,” nàng nói, trả lời câu hỏi của dì nàng khi bà hỏi nàng ở cầu thang. “Vết thương của anh ấy sắp lành hẳn rồi.”
Hethe mở mắt một cách chậm chạp, một phản ứng theo bản năng gây ra cái đau như đang nện xuyên qua đầu chàng. Tàn dư của tối hôm qua, chàng nhận thức ra và nhăn mặt. Chàng cần phải biết ơn vì chỉ có một cơn nhức đầu, đó là tất cả những gì mà chàng đang phải chịu đựng. Chàng đã có thể chết dễ dàng. Đó là một cú ngã đau điếng mà chàng từng bị. Một thiên thần chắc hẳn đã làm nhẹ bớt cú rơi của chàng khi chàng lao sầm sập xuống cái cầu thang đó.
Tuy vậy chàng không cảm thấy biết ơn. Ồ, chàng chắc hẳn sẽ vui mừng vì thấy mình còn sống sót trong một ngày hay đại loại như thế, nhưng lúc này cơn đau đầu của chàng khiến cái chết có vẻ như chỉ là một sự nghỉ ngơi thanh thản.
"Mày thực sự đang ở trong một tình huống tồi tệ," chàng tự nói với mình một cách giận dữ và nhắm mắt lại. Chàng nghe một tiếng rên rỉ nhẹ phía chân giường, rồi một lát sau, cái gì đó âm ấm và ẩm ướt quét qua mặt chàng. Mắt Hethe mở bừng ra và chàng thấy mình thở hắt ra trước khuôn mặt có nụ cười ngoác đến mang tai, lưỡi thè dài ra của con chó Goliath.
“Chúa ơi,” chàng than vãn, đẩy con quái vật có hơi thở kinh tởm ra xa, rồi liếc về phía bên giường của Helen để phàn nàn. Chàng nhìn thấy bên giường nàng trống rỗng. Cau mày, chàng chậm chạp ngồi dậy, rên rỉ về sự co cứng dường như trong mỗi một phần thân thể của chàng. Lạy chúa, chàng có cảm giác như thể bị cả một đội quân giẫm đạp lên.
Quắc mắt nhìn, chàng nhăn mặt khi thấy vết thâm tím hầu như đổi màu mỗi inch trên cơ thể mình. Điều này giải thích cho sự đau đớn của chàng. Lắc đầu, chàng cử động một cách chậm chạp và thận trọng trên giường và lắc lư choáng váng. Chàng cảm thấy yếu ớt như một đứa bé. Mẹ kiếp. Bắt đầu hướng về phía trước, chàng dùng sức mạnh đẩy Goliath ra xa khi con chó cắt ngang lối đi của chàng.
“Mày đang làm gì ở đây?” chàng cáu kỉnh nói khi con chó một lần nữa bước lên đằng trước chàng, kỳ thực cứ như là nó cố gắng không cho chàng đứng dậy. “Tao nghĩ mày theo dấu vết cô chủ mày như là một cái bóng, hmmm”
Goliath rên rỉ, rồi đi tới đi lui tới cánh cửa và quay lại. "Rồi mày cũng bị ruồng bỏ, phải không?" Chàng nói cộc lốc. Di chuyển tới chậu tiểu trong phòng để giải tỏa, chàng nói thêm," Vậy thì, tao sẽ cho mày ra ngoài một phút. Chỉ có tao được phép thôi…" Chúa ơi, Hethe nhận ra. Chàng đang nói chuyện với một con chó chết tiệt.
"Xem ra cú đánh vào đầu nặng hơn là mình nghĩ," chàng thì thầm, kết thúc “công việc” của mình và vội vàng kéo quần lên.
Goliath kiên nhẫn chờ bên cánh cửa khi Hethe cuối cùng đã sẵn sàng và run rẩy đi về phía nó. Chàng hoàn toàn nghĩ rằng con vật sẽ nhảy ra ngoài và ba chân bốn cẳng lao xuống dưới nhà để tìm cô chủ của nó ngay khi chàng mở cửa, nhưng con chó không làm thế. Thay vào đó, nó nhanh chóng giữ Hethe lại, đi bộ cùng với chàng từ hành lang tới cầu thang, rồi cũng hộ tống chàng xuống dưới đó nữa. Hethe nhận thấy mình hơi thích con chó này.
Khi chàng đi xuống đại sảnh, Hethe bắt đầu tiến về chiếc bàn chính dành cho chủ nhân, chỉ dừng lại ở nửa đường tại đó khi chàng thấy rõ chỉ có dì nàng ở đó nhưng vợ chàng thì không.
“Cô ấy đâu rồi?” chàng hỏi phu nhân Shambleau.
Goliath nhanh chóng bắt đầu đi đến một trong những cái bàn kê sát tường. Hethe do dự, rồi theo sau con chó. Nó trực tiếp dẫn chàng đến một cái bàn thấp hơn. Ở đó, chàng nhìn thấy vợ mình đang ngồi, nói chuyện huyên thuyên không ngừng. Nàng thật ra không lưu tâm tới những gì nàng đang nói, nàng dường như vừa mới nhận ra Goliath đến, chỉ đưa tay lơ đãng vỗ nhẹ vào đầu nó trong khi nàng tiếp tục trò chuyện với người đàn bà trẻ bên cạnh.
Tò mò, Hethe bước đến gần hơn để nghe. “Oh, tôi, vâng. Là sự thật. Anh ấy không chỉ thị cho Stephen làm bất cứ việc gì hết. Thực tế, anh ấy đã cố gắng đối chất với Stephen về vấn đề này khi chúng tôi ở Holden, nhưng cậu ta đã biến mất. Việc này là một sự thú nhận tội lỗi nếu như tôi đã từng nghe thấy một lời nào như thế. Cô có đồng ý không?” trước khi người đàn bà này đáp lại, Helen nói thêm, “Oh! Và anh ấy đang cố gắng sửa lại vài việc mà người phụ tá thứ hai của anh đã làm. Anh ấy cũng đưa trở về lâu đài càng nhiều người lớn tuổi càng tốt, và anh ấy muốn trả tiền lương hưu cho vài người đã bị thương tật do bị đối xử bất công…”
“Vợ ơi,” Hethe ngắt ngang.
Helen sững người trước giọng nói của chàng. Sau đó bất ngờ ngọ nguậy trên băng ghế há hốc miệng nhìn chàng. “Chồng hả! Anh thức dậy rồi à. Anh cảm thấy thế nào?”
Tự mình lao khỏi cái ghế nàng đang ngồi, vợ chàng vội vã đến bên cạnh chàng nhìn chăm chú vào trán chàng đầy lo âu. Hethe tóm lấy cơ hội này để nắm lấy tay nàng và kéo nàng đến lò sưởi, ra khỏi tầm nghe của những người dân Tiernay. Goliath theo sau vừa chạy vừa nhảy cẫng lên hạnh phúc, hạ cánh xuống mặt đất gần chân của họ khi Hethe dừng lại và quay lại đứng trước mặt nàng, vẫn không buông tay nàng ra. "Em đang làm cái gì thế?"
“Đứng lại, nói chuyện với anh,” nàng kín đáo trả lời.
Đôi mắt chàng hẹp lại nhìn nàng. "Tất cả những lời ba hoa rỗng tuếch mà em đang phun ra với người đàn bà kia là gì vậy? Và cô ta là ai?"
"Ồ, Đó là Gert," Vợ chàng nhanh chóng trả lời. "Và em chỉ… đang nói chuyện." nàng kết thúc ngang.
"Em chỉ đang ngồi lê đôi mách về công việc riêng tư của tôi," Chàng trách cứ. "Và tôi muốn biết tại sao."
Helen cắn môi, ngập ngừng trong một lúc, rồi miễn cưỡng thừa nhận, “Gert đã từng sống ở Holden.”
“Ồ?” Chàng có cảm giác như bụng mình co thắt lại. “Và?”
“Và có một vài rắc rối.”
Hethe quay lại nhìn người phụ nữ, quan sát cô ta kỹ hơn. “Cô ta hình như không mất bất kì cái tay hay chân nào,” Chàng nói với sự nhẹ nhõm trong lòng.
“Oh, không.” Helen cũng liếc nhìn Gert, và thấy cái nhìn của người phụ nữ này hướng về phía họ, nàng tặng cho cô một nụ cười, rồi quay lại Hethe. “Vâng, anh không nhìn thấy đôi tai của cô ấy, dĩ nhiên. Cô ấy đội nón để che phủ nó.”
“Che phủ?” Hethe hỏi bất đắc dĩ.
“Vâng,” Vợ chàng nói như xin lỗi, rõ ràng hối tiếc để phải kể lại một câu chuyện bi kịch khác. "Cô ấy là một thợ giặt ở Holden."
"Và?" Chàng nhắc, biết rằng mình thật sự không muốn nghe chúng.
"Và một gã bảnh choẹ đang tán tỉnh một cô thợi giặt khác bắt đầu tỏ ra quá chú ý tới Gert. Cô gái này bị ghen tị và bị buộc tội ăn trộm vải lanh đem bán trong làng. Stephen đã phải người tới kiểm tra căn nhà của cô ấy và đã tìm thấy bằng chứng. Lúc đó, Gert đã thề cô không lấy bất cứ cái gì. Cô ta kể cho tôi nghe rằng cô nghi ngờ một cô gái khác dựng chuyện này lên để buộc tội cô.”
“Và?” Hethe chán chường nói. “Cô ta bị phạt như thế nào? Stephen đã cắt tai cô ấy?”
“Không. Vâng, không chính xác,” Helen nghiêm nghị nói, sự hối tiếc dâng đầy trong mắt nàng. “Cô ấy cự tuyệt thú nhận tội, vì vậy họ đặt cô trong một cái giàn gông. Cô ấy đứng ở đó nhiều ngày. Sau đó Stephen quả quyết đã nhận lệnh từ anh để đẩy nhanh sự việc này. Cậu ta đóng đinh tai cô ấy vào giàn gông. Cô ấy từ từ được đẩy ra để được thả tự do nhưng mất một phần khá lớn cái tai do kết quả của sự nỗ lực hết mình."
"Ồ, Chúa ơi," Hethe thốt lên đầy kinh hoàng.
"Vâng." Cả hai người đều im lặng trong một phút; Rồi Hethe nhìn chăm chú vào vợ chàng và từ từ lắc đầu. "Tôi không hiểu làm sao mà cậu ta có thể che giấu tính nết quái dị như vậy. Stephen luôn luôn là một người trầm lặng và kín đáo. Đó là lý do tại sao tôi để cậu ta ở lại Holden. Cậu ta không quan tâm đến chiến trận."
Helen vuốt ve cánh tay chàng đầy thông cảm. "Cậu ta cũng có vẻ là một người đàn ông hoàn toàn dẽ thương đối với em. Và em thường là một người rất am hiểu về tính cách," nàng thêm vào, cứ như thể việc này sẽ bù đắp cho thực tế rằng nàng, trong khoảnh khắc, đã không nhìn thấy những gì chàng đã bỏ mất cơ hội trong những năm qua.
"Ngài cần phải ăn cái gì đó, thưa ngài," nàng nói khi nhìn thấy chàng lảo đảo. Nắm lấy cánh tay chàng, nàng giục chàng tiến về phía bàn ăn chính. "Anh sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi ăn."
Hethe biết rằng thức ăn sẽ chẳng giúp được gì trong trường hợp này, nhưng cũng chẳng thấy nhiều thứ có thể giúp. Lắc đầu, chàng bắt đầu tiến về phía bàn ăn chính. Đi được vài bước thì chàng nhận ra Helen không có ở bên cạnh nữa. Cau mày, chàng quay ngoắt lại, nhăn mặt vì cử động đột ngột này gây ra một cơn đau xuyên thẳng qua đầu. Nó không giúp gì khi chàng nhìn thấy, quả thực, vợ chàng đang đi về hướng ngược lại
“Vợ ơi!”
Nàng dừng lại khi nghe chàng gọi và quay lại như dò hỏi. “Vâng?”
“Em tính đi đâu vậy?”
“Oh, Em chỉ định đi…” Giọng nàng như kéo dài ra và nàng vẫy tay ra hiệu mập mờ về phía những bàn ăn khác, rồi từ từ hạ thấp xuống bên hông nàng. Thở dài, nàng quay lại tiến đến với chàng. "Không có gì. Nó có thể đợi được."
Nhìn nàng với vẻ nghi ngờ, Hethe nắm lấy cánh tay của vợ chàng và đi theo nàng tới chỗ ngồi của họ. "Anh ngủ như thế nào?" Nàng lo lắng hỏi khi họ ngồi vào bàn ăn chính.
“Giống như chết vậy,” Hethe thì thầm. Khi nàng như bối rối với lời bình luận này, chàng sửa lại, “rất tốt, cám ơn em.”
“Oh, tốt quá” lời đáp lại của Helen cũng lơ đãng và hình như không vui, nó dường như là do tông giọng, khi người phục vụ đặt dĩa ăn trước mặt mỗi người. Người phục vụ khác theo sau với hai cốc rượu nho. Khi Hethe bắt đầu nâng cốc lên, nàng nhanh chóng chộp lấy nó đẩy ra xa và giữ tay chàng lại trong tay mình.
“Em đang làm gì vậy?” chàng hỏi khi nàng cầm cốc rượu đầy của chàng đưa cho người phục vụ.
“Không được uống” nàng trả lời một cách ngây thơ, dọn cái dĩa ăn của chàng ra và trượt cái dĩa của nàng vào giữa họ.
“Helen?”
Mắt nàng mở to trước giọng ai oán của chàng. “Nó có trong hợp đồng hôn nhân, chồng yêu. Anh đã thêm vào đấy. Chúng ta phải uống cùng một ly và ăn chung một dĩa. Đây là của chúng ta.” Nàng đẩy dĩa của nàng đến gần hơn một chút, khuyến khích và Hethe cau mày giận dữ.
“Bây giờ không cần thiết phải làm việc này. Đó chỉ là cách ngăn cản em không cho anh uống loại rượu dở tệ và ăn thịt có mùi ôi.” Chàng chỉ ra. “Em không cần phải làm như thế nữa.”
Helen nhún vai và lấy một mẩu phó mát từ dĩa của họ, tránh cái nhìn của chàng. "Nó có trong hợp đồng."
"Đúng, Nhưng..." Chàng tạm ngừng, và nàng liếc nhìn chàng hoảng sợ. Chàng nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt nàng, và tâm trí chàng thực hiện những tính toán cần thiết. "Em không lo lắng về thức ăn hỏng; em lo lắng có chất độc!"
"Ai? Anh? Chất độc? Đừng ngớ ngẩn nữa."
Chàng liếc nhìn nàng. “Em đã nói gì với người phụ nữ đó?” Khi nàng nhún vai và tránh ánh mắt của chàng lần nữa, Chàng nghĩ lại về những việc mà chàng đã nghe được, rồi đặt mạnh cái cốc vừa mới nâng lên xuống bàn. “Em vẫn còn bị buộc phải nói với họ rằng tôi không phải là một kẻ tàn ác!” Và chàng sẽ bị nguyền rủa trong bao lâu nữa bởi quyết định lựa chọn phụ tá thứ hai một cách sai lầm? Chàng không phải là một người đàn ông đáng kinh sợ đến như vậy. Và nó đang làm chàng mệt mỏi khi bị coi là như vậy. Và có những kẻ đang cố gắng giết chàng bởi vì…
"Em vừa mới nghĩ rằng thật là tốt khi phổ cập tin tức anh không phải là người phải chiụ trách nhiệm về những sự trừng phạt do Stephen gây ra."
Chỉ một giây sau chàng đùng đùng nổi giận; sau đó thở dài một hơi và ép bản thân mình thư giãn. Nàng đang cố gắng để giúp đỡ chàng. Chợt thấy một chuyển động qua khóe mắt, Hethe liếc nhanh qua vai mình để thấy Joan đang đi đến.
“Xin chào, thưa Ngài. Ngài ổn chứ ạ?” Bà già hỏi, đôi mắt bà quan sát chàng thân thiết.
Hethe càu nhàu đáp lại. “Như là địa ngục, thật vậy. Cái đầu của tôi như đang bị búa của một gã thợ rèn nện vào.”
“Đầu của Ngài?” Helen hỏi, rồi nhìn Joan. “Đầu anh ấy đáng lẽ giờ phải khá hơn rồi chứ? Đã qua hai ngày rồi.”
“Chắc có lẻ do thuốc,” bà thầy thuốc đáp. “Dùng thuốc vài ngày có thể là nguyên nhân gây ra chứng nhức đầu.”
“Oh.” Helen hơi có phần nhẹ nhõm trong lòng một chút, rồi chợt thấy vẻ bị sốc của chồng nàng. Nàng bật ra một tiếng “Oh!” khác, lần này thì có vẻ hơi tội lỗi một chút.
“Em nói đã hai ngày sao?”
“Oh, vâng anh yêu,” Helen thốt ra.
“Và thuốc gì? Tôi không dùng bất kì loại thuốc nào.” Chàng nhìn Joan, người đang chăm chú nhìn Helen .
“Dì đã bảo cháu không nên bỏ thuốc an thần vào thức uống của cậu ấy theo cách đó,” phu nhân Shambleau thì thầm, kéo cái nhìn của Hethe về phiá bà ta trước khi nó chiếu vào vợ chàng đầy vẻ buộc tội.
“Em cho tôi dùng thuốc mà không cho tôi biết sao?” Chàng gầm lên.
Helen giật nhẹ mình. Hai tay nàng lo lắng mân mê cái đĩa ăn của họ khi lối vào đại sảnh vắng ngắt.
“Anh cần phải nghỉ ngơi và bình phục”, nàng nói nhỏ nhẹ, đỏ bừng tất cả những bộ phận bên dưới mắt nàng.
“Tôi đã nói với em tôi không muốn dùng thêm bất kì thứ thuốc chết tiệt nào nữa! Quá dài… cho hai ngày!” Chàng tự trả lời câu hỏi của mình khi nhớ ra những gì mà Helen vừa mới nói trước đây. “Em đã cho tôi dùng thuốc trong suốt hai ngày phải không?”
“Bây giờ, anh yêu,” vợ anh áy náy đáp lại. “Em chỉ…”
“Tôi không muốn nghe nữa!” Hethe ngắt lời, đứng lên.
“Anh đi đâu?” nàng hỏi
Chàng nghe nàng hổn hển nói đầy hoảng hốt khi chàng quay đi; sau đó, dừng lại, chàng quay nhanh lại và chụp lấy cái đùi gà ở mép dĩa ăn của nàng. “Để hít thở không khí trong lành. Tôi cần phải suy nghĩ. Một mình,” chàng thêm vào lạnh lùng khi nàng bắt đầu đứng lên. Chàng cần được ở một mình.
Helen từ từ ngồi thụp xuống băng ghế và buồn rầu nhìn theo khi chồng nàng đi khỏi. Ít nhất, sự giận dữ của chàng hình như tiếp thêm sinh lực cho chàng, bước chân vững chắc và mạnh khỏe, chàng không còn lảo đảo khi bước đi nữa.
“Cháu biết đấy, dì tin rằng cháu nói đúng.” Dì Nell nói từ phía sau nàng. “Cậu ta không phản ứng lại với việc cháu cho cậu ta uống thuốc ngủ như dì mong chờ. Có lẽ cậu ấy thật sự không ra những lệnh trừng phạt đó.”
“Cháu đã nói với dì là anh ấy không làm,” Helen ngắt lời.
“Phải, nhưng…” Dì Nell ngừng lại, ánh mắt bà ta di chuyển ngang qua cô cháu gái. Tò mò quay theo, Helen bị sốc khi nhìn thấy Maggie. Nàng đã không nhìn thấy bà hai ngày trước đây, khi con gái bà đau bụng sắp sinh vào buổi sáng hôm Hethe ngã xuống cầu thang. Bà lão quản lý mấy cô hầu phòng này đã đi xuống làng giúp đỡ con bà vượt qua cơn khó khăn, đầu tiên là sinh nở rồi sau đó là quản lý quán rượu cho đến khi con gái bà và đứa bé bình phục.
“Chào, Maggie,” Helen bắt đầu, “Có chuyện gì không ổn ư?”
“Không, không,” bà lão nhanh chóng quả quyết với nàng, rồi cau mày. “Vâng, tôi không chắc lắm. Như cô biết đấy, tôi đang giúp đỡ con tôi ở quán rượu hai hôm vừa qua…”
“Vâng, tôi biết. Điều này thật tốt.Chúng ta có thể tiếp tục cho đến lúc con gái của bà có thể tự ý quản lý công việc của cô ấy lần nữa."
"Vâng. Cám ơn cô, nhưng…" Bà do dự, rồi thốt ra "Stephen ở trong quán rượu tối qua khi lãnh chúa của cậu ta ngã nhào một cú như trời giáng đó."
"Cái gì?" Helen sững người cảnh giác.
"Vâng. Tôi sẽ không nói với cô, nhưng việc này cứ làm tôi áy náy mãi. Rồi, hôm nay khi tôi được biết Ngài Hethe không phải bị rơi xuống cầu thang mà đã bị đánh mạnh vào đầu và ngã xuống đó, vâng…"
“Bà biết về chuyện này như thế nào…” Helen quay nhanh nhìn về dì nàng với vẻ cáo buộc. Nell là người duy nhất mà nàng đã nói.
“Vâng,” Dì nàng nói với vẻ hối tiếc, “Dì xuống thăm đứa bé và câu chuyện cứ thế trượt ra ngoài."
"Dù sao đi nữa," Maggie tiếp tục "Tôi vừa mới nghĩ dù sao cô cũng nên biết rằng cậu Stephen ở đâu đó quanh đây. Tôi cần phải quay trở lại bây giờ. Thật là bận rộn khi tôi bỏ đi, nhưng…" Bà nhún vai và quay đi.
Helen cau mày nhìn theo dáng bà đi khuất. Stephen đã ở quán rượu tối hôm Hethe xảy ra tai nạn. Có phải cậu ta cũng đã ở Tiernay lúc ban ngày? Nàng phải nói và cảnh báo chồng nàng.
Hethe dựa người vào bức tường thành lâu đài, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Phần lớn là để thư giãn, cơn nhức đầu khi chàng thức dậy đã qua đi khi chàng hít thở bầu không khí trong lành. Vài phút nữa thôi nó sẽ hoàn toàn biến mất. Nó chắc được gây ra bởi thuốc an thần, như Joan đã gợi ý.
Hethe nhăn mặt khi nhớ sự phản bội của vợ mình. Cô nàng đáng nguyền rủa này đã cho chàng uống thuốc loại thuốc đầy độc tố đó, lén lút bỏ nó vào trong thức uống của chàng mặc dù nàng biết chàng không muốn. Chàng dời chỗ, nhăn mặt vì sự căng cứng khó chịu của vai và hông. Thậm chí sau hai ngày, chàng còn thấy đau khủng khiếp hơn, và trong một lúc chàng biết ơn vì chàng đã không tỉnh dậy. Chàng tự cười chế giễu mình. Vậy thì, chàng đang giận dữ hay biết ơn? Cả hai đều có một chút, chàng cho là thế. Cô nàng này quá thông minh với những toan tính của mình. Chàng khá thích nàng về việc đó, nhưng đồng thời cũng nhận thấy nó bực bội như là địa ngục.
Tiếng bước chân là cảnh báo duy nhất mà chàng nghe được. Cứng người lại, Hethe bắt đầu quay người lại khi chàng bị đánh. Bị lóa mắt bởi những tia sáng trắng đau nhói vụt xuyên qua đầu, chàng nghiêng ngả dưới chính sức mạnh của cú đấm, rồi cảm thấy mình bị nhấc lên và đẩy mạnh. Không khí lao vùn vụt qua chàng. Chàng đang rơi, bay ngang trong không khí. Chàng nghe một tiếng thét, rồi tiếng nước bắn tung tóe khi đâm sầm xuống và chìm vào bóng tối.
*****
Helen đang ở nửa đường băng ngang qua đại sảnh khi cánh cửa lâu đài loảng xoảng mở ra. Dừng lại, nàng quay sang tò mò, mắt nàng mở to khi nhìn thấy William và người phụ tá của nàng Boswell đi loạng choạng vào trong với Hethe ướt đẫm, người rũ xuống được giữ ở tư thế đứng thẳng giữa họ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” nàng la lên, phóng nhanh tới trước. Boswell trả lời. “Ngài ấy ngã nhào ra khỏi bức tường thành rơi xuống hào nước,” Người phụ tá của nàng nói không kịp thở, nâng cánh tay Hethe lên choàng qua vai mình để giúp giữ cho Ngài Holden bất tỉnh thẳng người. “Tôi nghe cái gì đó như là một tiếng kêu và nhìn lên kịp lúc thấy ngài ấy rơi trong không khí và rớt xuống hào.”
“Hả?” Helen kêu lên trong nỗi hoài nghi.
“Vâng. Tôi vừa từ làng quay trở về thì nhìn thấy việc này.” Boswell nói thêm. “Phải chạy tới và kéo ngài ấy lên. Ngài ấy đã nuốt một ít nước trước khi tôi có thể với được ngài ấy, như thế đấy.”
“Cô có muốn chúng tôi đưa ngài ấy lên lầu không?” William mỉa mai hỏi, và Helen nhận ra nàng đang chặn lối đi của họ. Lập tức nàng bước ra khỏi lối đi của họ, rồi theo sau khi họ kéo lê chàng tiến về phía trước.
Nàng im lặng, tâm trí nàng đầy suy nghĩ khi họ đến bên phòng ngủ, William và Boswell chuyển chồng nàng lên giường. Sau đó nàng quay về lại thực tế.
“Không!” Nàng kêu thét lên khi họ bước tới đặt chàng nằm trên giường. Cả hai người đàn ông như hóa đá và quay lại nhìn nàng thăm dò. “Anh ấy… ở đây, hãy để anh ấy lên ghế cho đến khi chúng tôi lau rửa anh ấy sạch sẽ.”
Nàng liếc nhìn chung quanh, cảm thấy bớt căng thẳng khi nhìn thấy dì nàng và người hầu theo sau. “Ducky, chuẩn bị nước tắm mang lên đây, nhanh lên.”
“Vâng, thưa tiểu thư.” Cô hầu gái lao đi thật nhanh .
“Hai cậu nghĩ hai cậu sẽ đi đâu?” Dì nàng yêu cầu khi William và Boswell bắt đầu đi về phía cánh cửa. “Chúng tôi vẫn cần sự giúp đỡ để tắm cho cậu ấy.”
“Bà muốn chúng tôi tắm cho Ngài ấy sao?” Boswell hỏi ngạc nhiên và Helen bắt gặp cái cách dì nàng tròn xoe mắt.
“Không, cậu không cần phải tắm cho anh ấy đâu,” Helen nói một cách nhẫn nại. Nàng bắt đầu kéo cái áo chẽn ướt đẫm qua khỏi bụng chàng. “Nhưng chúng tôi sẽ cần sự giúp đỡ của các cậu để đưa anh ấy vào và ra khỏi bồn tắm. Thật ra, các cậu có thể giúp tôi cởi quần áo cho anh ấy trong lúc chúng ta chờ nước.”
“Tôi có thể tự cởi quần áo.”
Helen nhìn xuống thình lình khi nghe giọng nói khàn khàn của chồng nàng. “Chồng ơi, anh tỉnh dậy rồi.”
Chàng nhấc đầu lên chậm chạp, để lộ ra đôi mắt mở sửng sốt một chút. “Phải. Một cách đáng tiếc. Tôi có cảm giác như là địa ngục. Và tôi cảm thấy tồi tệ hơn.”
“Phải, anh chắc phải thấy thế rồi,” Helen đồng ý, rồi cười xin lỗi khi chàng nhăn mặt với nàng. “Chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào anh lại kết thúc trong hào nước?” Chàng nhấc một tay lên trán, cau mày khó chịu để tập trung. “Một người nào đó đã đánh vào tôi. Đầu tiên hắn đập vào đầu tôi.”
“Một lần nữa?” Helen kêu lên hoảng hốt. Dạo gần đây, đã bao nhiêu vết thương trên đầu chồng nàng phải chịu rồi? Có phải là 3 không? Và người đàn ông này vẫn sống. Chàng rõ ràng có cái đầu cứng như bức tường thành này.
“Phải. Một lần nữa. Và tất cả là lỗi của em,” Hethe cáu kỉnh nói, thu hút sự chú ý của Helen và khiến nàng bật ra một tiếng thở dốc giận dữ.
“Của em?”
“Phải. Nếu đầu tôi không bị lờ đờ một chút vì đống thuốc an thần của em. Tôi có thể nghe tiếng gã ta đi đến.”
Helen nhìn chằm chằm vào chàng với lời kết tội, rồi đôi mắt nàng hẹp lại trong cơn giận dữ điên cuồng. “Vâng, thật là tốt vì Ngài là một kẻ cứng đầu như thế.” Dì Nell thở hổn hển trong nỗi kinh hoàng, và cả William cùng Boswell dời chỗ một cách không thoải mái khi sự im lặng bao phủ khắp phòng. Đáp lại, Hethe nói vô cùng bình tĩnh, “Và vào lúc này câu đó có ý gì?”
“Không có gì.” Helen ngọt ngào nói. “Không có gì hết. Mặc dù em muốn chỉ ra rằng anh hoàn toàn bình an vô sự trong khi anh ngủ. Tuy nhiên, kể từ lúc anh tiếp tục thư giãn và bình phục xong ở đây, nơi đây thì an toàn, có lẽ anh cần phải mang cái mũ sắt, anh có định đi lang thang bất kỳ nơi nào nữa hay không. Nó sẽ xuất hiện khi anh cần nó ."
“Em-” Hethe bắt đầu nổi giận, nhưng dì Nell cứu nguy cho Helen khỏi phải nghe những lời của chàng bằng một câu hỏi nhanh, “Ngài có thấy ai đã đánh Ngài không?”
Hethe ngừng lại và liếc nhìn bà. Chàng định lắc đầu, nhăn mặt trong đau đớn, rồi nói, “Không,” thay thế.
Cơn giận dữ của nàng tan ra khi nhìn thấy sự đau đớn của chàng, Helen giải phóng hơi thở đầy cảm xúc bằng một tiếng thở dài và vươn tay ra chạm vào má chàng. “Anh có còn đau ở đâu ngoài đầu không?”
Hethe ngập ngừng, rồi hình như quyết định chộp lấy lời đề nghị hòa bình mà nàng đã ướm thử. Chàng miễn cưỡng thừa nhận. “Ngực và cổ họng của tôi.”
“Ngực và cổ họng chắc phải bị vì bị sặc nước trong hào,” nàng giải thích. Nhìn tóc chàng ẩm ướt bện vào nhau, nàng phẫn nộ thấy cái gì động đậy trong đó. Nàng không chắc chắn, nhưng tốt hơn là tắm cho chàng trước khi kiểm tra bất kỳ vết thương ở đầu nào nữa.
"Ý của em là tôi đã nuốt thứ nước bẩn thỉu đó hả?" Hethe hỏi với sự rùng rợn.
Helen gần như cười với giọng nói của chàng, nhưng xoay xở nén lại. "Em sợ như thế." Nàng liếc nhìn quanh khi người hầu của nàng trở lại vào trong phòng, dẫn theo một nhóm người người hầu mang theo một bồn tắm và những cái xô nước. "Ducky, em có thể sai một cô hầu mang lên đây ít rượu không?”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Dì Nell cắt ngang cô ta, nói, “không, Dì sẽ đi lấy nó. Helen có thể cần sự giúp đỡ của em để tắm cho Ngài Hethe.” Bà bỏ đi trước khi có bất kì ai phản đối. Không có điều gì giống như vậy.
Helen quay lại với Hethe. “Có lẽ chúng ta sẽ cởi quần áo anh ra và đưa vào bồn tắm.”
Boswell và William ngay thức thì tiến lên về phía trước, và Hethe quắc mắt nhìn từ người đàn ông này sang người kia. “Tôi nói tôi có thể tự mình cởi nó.”
“Vâng,”
William nhẹ nhàng đồng ý. “Chúng tôi chỉ ở quanh quẩn đâu đây trong trường hợp Ngài cần đến một cánh tay mạnh mẽ để đưa ngài ra ngoài bồn. Tốt nhất là một trong hai người chúng tôi hơn là Ngài cũng làm bẩn quần áo của phu nhân Helen.”
Hethe có vẻ chú ý lúc đó khi cả hai người đàn ông đó đều ướt sũng và dơ bẩn như chàng vậy. Chàng quay lại tò mò nhìn vào William. "Cậu kéo tôi ra khỏi đó phải không?"
"Boswell là người đầu tiên ở đó và đã làm hầu hết mọi việc. Tôi chỉ giúp đỡ."
“Oh.” Hethe liếc nhìn người đàn ông này và gật đầu nghiêm nghị. “Cám ơn, ông Boswell.”
Người phụ tá của Helen nhún vai không thoải mái, nhưng xoay xở để nói “Thưa lãnh chúa.” khi nàng húc khuỷu tay vào Boswell.
“Bây giờ chúng ta nên đưa anh vào bồn tắm?” Helen ngắt lời. Những người hầu đã xong việc và đi thành hàng ra ngoài.
Lẩm bẩm, Hethe thúc mình đứng lên và gần như ngã úp mặt xuống. Boswell và William mỗi người túm lấy một cánh tay để giữ chặt lấy chàng, rồi bắt đầu giúp chàng cởi y phục, mặc cho chàng phản đối, mà cơn đau càng tăng dần theo mỗi phút trôi qua. Khá rõ ràng chàng càng ngày càng trở nên yếu ớt hơn, và Helen nhận ra người đàn ông này lờ đi sự quả quyết rằng chàng có thể tự xoay xở ở một mình.
Một người hầu mang rượu đến theo yêu cầu đúng lúc họ giúp đưa Hethe vào bồn tắm. Cô hầu này đưa nó cho Helen, báo cho nàng biết dì nàng đã thu xếp nước tắm để sẵn sàng cho cả Boswell và William, vì vậy họ cũng cần phải tắm rửa sạch sẽ. Cám ơn cô ấy, Helen chờ cho đến khi Hethe ngồi yên trong nước, rồi tuyên bố những thông tin về sự tắm rửa.
Khi hai người đàn ông đi ra, Helen trao cho Hethe cốc rượu. Chàng quá yếu, chàng gần như đánh rơi cái cốc xuống nước, nhưng chàng từ chối không cho phép nàng tới "đút cho tôi như một đứa trẻ sơ sinh."
Giữ cái cốc trong hai bàn tay, chàng nuốt rượu xuống, rồi đưa trả lại cái cốc. Helen đặt cốc trên sàn nhà, sau đó cùng với sự hổ trợ của Ducky bắt đầu tắm rửa cho chàng. Đầu tiên họ gội đầu, nhăn mặt vì một ít chất nhầy nhụa và bùn chảy ra. Mọi thứ và bất cứ thứ gì rơi vào trong hào xung quanh lâu đài, từ xác thú vật cho đến những cái chậu chứa nước tiểu. Cả hai phụ nữ đều làm hết sức, họ nghĩ không phải quá khó khăn để làm việc này khi họ gội sạch đầu cho chàng. Ngay sau khi tóc của Hethe được sạch sẽ, Helen quan sát đầu chàng cho tới khi nàng tìm ra vị trí mà chàng đã bị đánh vào. Lớp da bị tét và một cục u khác to như cái trứng ngỗng đang hình thành trên da đầu. Chàng đang có cả một bộ sưu tập các cục sưng.
“'Thật là may anh ấy là một kẻ cứng đầu”. Nàng lạnh nhạt nghĩ, hài lòng nhìn thấy chàng đang chìm vào giấc ngủ.
Thật nhẹ nhàng và yên lặng để cố giữ không làm náo động chàng, Helen và Ducky tiếp tục tắm rửa cho đến khi chàng trông mạnh khỏe và hồng hào một lần nữa. Hay khi trông chàng mạnh khỏe và hồng hào như họ mong muốn, đang quan sát một vài cú đánh vào đầu chàng vừa qua. “Ducky, có lẽ tốt nhất là em đi tìm những người đàn ông khi nãy để giúp chúng ta mang anh vào giường,” Helen chỉ thị, nhưng ngay lập tức Hethe động đậy, đôi mắt chàng nhấp nháy mở ra.
“Không, tôi có thể tự xoay xở,” chàng nói bướng bỉnh.
Helen tròn xoe mắt với tính kiêu ngạo ngu ngốc của người đàn ông này nhưng có một chút gì đó nàng có thể hiểu được. Nhún vai trước cái nhìn dò hỏi của Ducky, Helen, người đang quỳ bên bồn tắm, từ từ đứng thẳng và chìa cánh tay ra cho chàng.
Lờ nó đi, Hethe chống hai tay vào hai thành bồn tắm và tự nâng mình đứng lên. Quá nhiều để gây sửng sốt cho Helen, chàng đã đứng lên được. Vừa vặn. Nhưng khi chàng bắt đầu đong đưa như cây non trước gió, thì cả Helen và Ducky lao tới trước để giữ chàng mỗi người một bên. Lo sợ chàng không thể đứng vững quá lâu, họ lau khô chàng sau và giúp chàng ra khỏi bồn tắm đi tới giường. Chàng ngã quỵ xuống giường với một tiếng thở dài nhỏ, đôi mắt chàng khép lại ngay.
"Đảm bảo rằng Ngài William và Boswell không đang chờ ở đâu đó quanh đây để giúp đỡ. Anh ấy lên giường rồi," Helen nói với Ducky. Khi nàng bắt đầu lau khô chồng của nàng, nàng nghe tiếng cửa đóng sau khi cô hầu gái đi khỏi. Kết thúc một vài phút sau đó, nàng bỏ chiếc khăn qua một bên và kéo chăn đắp lên người chàng, dịu dàng vén mớ tóc chàng ra khỏi trán. Nàng có ý định nói với chàng về Stephen, nhưng có lẻ phải chờ đến ngày hôm sau. Mặc dù có nhiều việc nàng phải trông nom mà không thể chờ đợi được.
Đứng lên, nàng nhẹ nhàng tiến về phía cửa, từ tốn mở nó và lướt nhanh ra ngoài lặng lẽ nhất mà có thể.