• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thức dậy đầu Hethe đau như búa bổ, đó là một trạng thái mà chàng vừa mới quen thuộc- thật không may, chàng nghĩ khi cẩn thận quay đầu lại để nhìn chăm chú vào cô vợ đang ngủ của chàng. Vợ chàng đã không ngủ và không có ở đó, chàng bực tức. Nàng đã không nghỉ ngơi? Cau có giận dữ, chàng liếc nhìn về phía cửa sổ. Rèm cửa đã được kéo kín làm căn phòng tối mù mù trừ ánh sáng từ ngọn lửa nhỏ ở lò sưởi. Hethe không thể đoán được bây giờ là mấy giờ. Có thể là nửa đêm hoặc ban ngày. Thở ra mệt nhọc, chàng cẩn thận ngồi dậy rồi di chuyển ra ngồi trên mép giường. Ở đó chàng tạm dừng lại để chống hai khuỷu tay lên hai đầu gối và siết chặt đầu trong cả hai bàn tay mình. Chàng cảm thấy như địa ngục. Chúa lòng lành, tỉnh dậy một ngày mà không có nhức đầu là nghe như thể thiên đường vậy. Chàng chưa bao giờ tỉnh dậy mỗi buổi sáng cô đơn với một cái đầu đau như thế này, không phải cho đến khi chàng đã qua đêm tân hôn. Nếu đây là cái giá của một cái giường êm ấm, cùng với một cô vợ…Vậy thì, chàng cho rằng nó đáng giá.

Khẽ cười với những ý nghĩ đó, chàng nhìn quanh tìm quần áo, nhận ra những thứ mà chàng đã mặc ngày hôm trước, không nghi ngờ nó đã được cởi ra để đem đi giặt. Lẩm bẩm khó chịu, chàng đi về cái tủ bên cạnh giường và khom người mở nó ra. Chàng còn chưa cúi xuống được nửa chừng thì đầu chàng đã cảm thấy như thể nó sắp sửa nổ tung và vị đắng nghét trào lên trong cuống họng. Đứng thẳng lên, chàng nhanh nhẹn ấn hai tay vào hai bên thái dương, cố gắng giữ nó với nhau cho đến khi cơn đau giảm đi. Chàng buột ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm khi cơn đau rốt cuộc rồi cũng tan biến đi.

Di chuyển thận trọng, chàng chậm chạp quỳ xuống phía trước cái tủ, và giữ đầu ở tư thế thẳng đứng khi chàng mở nó ra và lục lọi khắp tủ. Tìm một cái quần và áo chẽn sạch, chàng cẩn thận đứng lên và ngồi trên giường để mặc chúng.

Còn hơn cả đáng khinh, chàng yếu ớt và mệt mỏi bởi cái nhiệm vụ này. Hethe quyết định rằng chàng thật đáng thương. Chỉ đơn giản là đáng thương. Chàng thật sự nghĩ nhanh đến việc nằm lại xuống giường một chút cho đến khi cảm thấy khá hơn, nhưng, nhớ lại một cách chính xác nơi mà vợ chàng cảm thấy chàng nên thuộc về, an toàn và thoải mái ở trên giường như một đứa trẻ không có khả năng tự vệ, chàng mau chóng loại ý nghĩ này ra khỏi đầu. Chàng không phải là một đứa trẻ không có khả năng tự vệ hay một ông lão yếu ớt. Đã đủ tồi tệ về việc người dân ở Tiernay này nghĩ chàng là loại người tàn ác nào đó, chàng sẽ xứmg đáng bị nguyền rủa nếu chàng thêm vào tính thiếu nghị lực và hèn nhát cho bảng liệt kê của họ về những tội lỗi của chàng. Chàng là một chiến binh. Mạnh khỏe, có năng lực và có đủ khả năng để tự chăm sóc mình. Và chàng kiên quyết chứng tỏ điều này với họ… thậm chí nếu như việc này sẽ giết chết chàng.

Nhăn mặt với suy nghĩ này, Hethe ép mình rời khỏi giường, nơi chàng ngồi để đi giày và từ từ tiến đến bên cửa sổ. Chàng muốn biết bây giờ là mấy giờ trước khi chàng tự hỏi có nên xuống dưới nhà không, và một cái nhìn ra bên ngoài cửa sổ sẽ trả lời cho câu hỏi đó.

Chàng kéo rèm cửa sổ, thở hổn hển khi cơn đau vụt xuyên qua đầu, rồi để rèm cửa rơi xuống che kín lại lần nữa. Đó là ánh sáng ban ngày. Ánh nắng ban ngày chói chang. Ánh sáng chiếu vào trong mắt và đầu chàng như cây kim. Phải, dù sao đi nữa điều đó đã trả lời cho câu hỏi của chàng. Xét đoán qua mặt trời thì đại sảnh sẽ đầy người cùng đang ăn trưa. Chàng sẽ đi xuống dưới đó và tham gia cùng họ, chứng minh cho ai đó hay tất cả mọi người rằng chàng vẫn khỏe mạnh và cường tráng.

Quên đi cái yếu ớt làm cho chân chàng run rẩy với mỗi bước đi, Hethe đi đến cánh cửa, kéo nó mở ra, giật mình lùi lại nhanh khi một thân hình ngã vào trong phòng ngay dưới chân chàng.

Chớp mắt làm ngơ cơn đau vụt xuyên qua đầu vì chuyển động bất ngờ đó, Hethe nhìn cậu chiến binh trẻ đang dựa người vào cánh cửa. Cậu chàng đứng bật dậy, mặt mũi đỏ lự.

“Chào buổi sáng, thưa Ngài,” chàng binh sĩ nói nhanh và với giọng lớn quá mức cần thiết.

Nhăn mặt vì khó chịu, Hethe cau có với chàng trai. "Cậu đang làm cái gì vậy?"

"Bảo vệ Ngài, thưa Ngài," Cậu bé trả lời tức thời, cũng khá là hãnh diện.

“Bảo vệ tôi?” Hethe gần như gầm lên. Chàng chưa bao giờ cần đến một người bảo vệ nào trong cuộc đời mình. Không, kể từ khi chàng được phong tước hiệu hiệp sĩ. Thực ra vợ chàng bố trí một người bảo vệ cho chàng dường như chỉ để chứng minh cho việc bây giờ nàng thấy chàng yếu ớt như thế nào. Sau khi chàng ngã xuống cầu thang, nàng chỉ để lại duy nhất con chó với chàng, còn giờ đây nàng cho canh gác giữ chàng khỏi bị nguy hiểm. Con chó đó ở chỗ quái nào rồi, dù sao đi nữa, chàng cáu kỉnh một cách lạ lùng. Chàng không hài lòng chút nào khi nhận ra mình bị bỏ rơi bởi cả vợ và con chó ngu ngốc của nàng và để lại sự trông nom này cho một cậu bé còn thò lò mũi xanh. Chàng đã bị hạ thấp đến mức này?

“Chính xác cậu đang bảo vệ tôi khỏi ai vậy?” chàng nói với giọng dữ tợn.

Cậu nhóc chiến binh đổi từ chân này sang chân kia, trông có vẻ ngập ngừng. “Phu nhân cảm thấy vì có kẻ nào đó muốn giết ngài…”

“Cô ấy đâu?”

“Ai cơ?”

“Vợ tôi,” Hethe ngắt lời, mất hết kiên nhẫn. “Cô ấy đâu?”

“Ồ, Cô ấy đã xuống nhà để nói chuyện với phu nhân Shambleau.”

Gầm lên, Hethe bước ngang qua cậu nhóc và bắt đầu đi xuống cầu thang, dừng lại quay ra sau và quắc mắt nhìn giận dữ khi cậu chiến binh này bắt đầu đi theo sau.

Mắt của Hethe mở to khi nhìn thấy đội quân bảo vệ chàng đã được nhân lên. Bây giờ có hai người ở đó.

“Cậu là đồ chết tiệt nào?” Chàng hỏi anh chàng mới xuất hiện.

“Garth, thưa ngài”

“Không, Ý tôi là… Cậu từ đâu đến?”

“Tôi ở cuối hành lang. Tôi ở đó và dự phòng cho Robert ở đây trong trường hợp có rắc rối.” Cậu ta giải thích.

Hethe tái nhợt đi với lời giải thích. Không những một người bảo vệ mà đến hai người ? Chúa ơi! “Tôi không cần bảo vệ,” Chàng ngắt lời.

“Vâng, thưa Ngài. Ý tôi là, không, thưa ngài,” cả hai người cùng đồng ý.

Mắt Hethe hẹp lại với giọng nói ra vẻ kẻ cả của họ.

“Tôi nói tôi không cần bảo vệ. Cậu được giải thoát. Đi mà làm việc khác đi.”

Hai chàng trai do dự, rồi trao đổi cái nhìn với nhau.

“Cậu nghĩ thế nào?” cậu nhóc đang dựa vào cánh cửa hỏi.

Người kia lắc đầu, rồi giục bạn mình đi xa vài bước. Có lẽ, cậu ta nghĩ cậu ta ở ngoài tầm nghe, nhưng cậu ta đã sai. Hethe nghe hết mọi lời mà cậu ta nói.

“Tôi đang nghĩ,” người bảo vệ bắt đầu, “rằng Ngài ấy bị va chạm vào đầu khá nặng trong lúc ngã và tôi nghĩ Phu nhân bảo tôi bảo vệ Ngài ấy. Bởi thế, chúng ta phải bảo vệ Ngài ấy thôi.”

“Phải, nhưng ngài ấy là lãnh chúa. Chẳng phải chúng ta phải nghe lời ngài ấy sao?” Cậu nhóc trẻ tuổi hỏi, giọng cậu ta thậm chí còn lớn hơn giọng của người kia, thêm vào cơn thịnh nộ đang tích tụ trong người Hethe.

“Vâng, bây giờ, chắc chắn tâm trí Ngài ấy không ổn định. Vì thế, chúng ta phải tuân lệnh phu nhân Helen, và tôi nghĩ, chắc chắn tâm trí Ngài ấy không ổn định… nếu không Ngài ấy đã phải đánh giá cao việc được bảo vệ. Ngài ấy là kẻ bị ghét bỏ ở đây. Có nhiều hơn một kẻ muốn cắt cổ ngài ấy.”

Hethe đã nghe đủ. Chàng giận dữ đến nỗi gần như muốn bóp cổ cậu ta. Còn tệ hơn, đó là một cơn giận dữ điên cuồng và mãnh liệt được buông thả tự do. Chàng không thể nổi giận với vợ chàng về việc quan tâm đủ để bố trí người bảo vệ. Chàng không thể khiển trách những người đàn ông này vì họ đang làm nhiệm vụ của mình. Thậm chí chàng cũng không thể khiển trách người dân ở đây vì đã ghét chàng vì những việc họ nghĩ là chàng đã làm. Chàng phải chịu trách nhiệm về tất cả những việc đó. Stephen là người của chàng và đã từng là bạn chàng.

Quay gót, chàng sải bước xuống đại sảnh nhanh như chớp, cơn tức giận như đang nhấn chìm chàng và làm cơn nhức đầu của chàng tăng thêm. Lúc này đây, chàng lờ tịt những người đàn ông khi họ theo sát phía sau chàng. Chàng đã thấy người bảo vệ thứ ba ở đầu cầu thang.

Người đàn ông này rõ ràng được bố trí ở đây để hỗ trợ cho hai người kia. Hethe nhìn trừng trừng vào anh ta, rồi bắt đầu xuống cầu thang, nhận biết mà không cần kiểm tra giờ đây chàng đã có tất cả ba cái đuôi đang bám sát.

Chàng rõ ràng đã đoán sai thời gian, chàng nhận ra khi đi hết cầu thang và bắt đầu băng qua đại sảnh không môt bóng người. Helen không có ở đó. Thật không may, không có cả dì nàng, nếu không Hethe có thể hỏi bà vợ chàng đâu. Tiếp theo, chàng thử tìm trong nhà bếp tiếp, thật sự không mong rằng nàng có ở đó, nhưng vẫn hy vọng người hầu của nàng có thể nói với chàng một vài thói quen của nàng. Không may, Ducky cũng không có ở đó, những việc này làm Hethe tức giận, nhưng không nhiều bằng thực tế là chàng thấy mình đang đi qua những người bảo vệ khi chàng quay lại để rời khỏi nhà bếp. Nhìn về phía ba người, chàng dẫn đầu ra khỏi lâu đài và dừng lại ở bậc tam cấp để quan sát sân trong. Họ va vào nhau loảng xoảng khi dừng lại đằng sau chàng.

Phát hiện ra Helen đang đi bộ ngang qua khu vườn với Goliath bên cạnh, Hethe mau lẹ bước xuống bậc tam cấp. Nhóm người hộ tống chàng đi sát theo sau. Chàng có thể nghe tiếng lạo xạo của những bước chân họ khi chàng vội vã băng ngang sân trong, và thấy những tiếng động đó cực kỳ khó chịu. Nó đã không những không giúp ích cho cơn nhức đầu mà chàng đang phải chịu đựng mà còn có vẻ khuyếch đại những âm thanh này trong đầu chàng. Chàng đi nhanh hơn, bọn họ cũng đi nhanh hơn. Chàng bắt đầu chạy chậm và có thể nghe thấy tiếng họ đang chạy sát theo sau. Chàng thở không ra hơi và mất hết kiên nhẫn vào cái lúc chàng chạy đến chỗ của vợ mình.

“Chồng ơi!” nàng kêu lên ngạc nhiên khi chàng chộp lấy cánh tay nàng và kéo nàng đối mặt với chàng. Điều bất ngờ đó để lộ sự lo âu khi nàng đánh giá đúng gương mặt đỏ bừng của chàng. "Anh có chắc anh không cần phải lên lầu không? Thật sự, quá sớm. Anh cần phải nghỉ ngơi để vết thương lành lại. Đó là lý do tại sao em cho anh dùng thuốc an thần…"

“Em," Hethe ngắt ngang dữ tợn. "Tôi thấy rõ là em đã tự mình quản lý Tiernay trong nhiều năm và đã từng ban bố các mệnh lệnh, nhưng cầu xin em đừng cho bọn họ bám theo tôi."

Đôi mắt nàng mở to với cái nhìn bị tổn thương, và Hethe ngay lập tức cảm thấy rất hối tiếc với những lời cáu kỉnh. Nhưng rồi có những âm thanh lạo xạo khi những người bảo vệ chàng đi tới và nhanh chóng dừng lại phía sau chàng, chàng cảm thấy mình nghiến chặt hai hàm răng.

“Bảo họ tránh xa ra,” Chàng ra lệnh qua quai hàm nghiến chặt. Sự bối rối đã thay thế cho cái nhìn đau đớn vì bị xúc phạm của nàng.

“Ai?”

“Ai? Bọn họ, Đó là ai!” Chàng chỉ mạnh thình lình ngón tay cái qua vai mình về phía ba người đàn ông.

“Nhưng họ bảo vệ cho anh, Hethe. Có kẻ nào đó đang tìm cách giết anh.” Nàng đang nói với giọng vừa phải có ý dỗ dành chàng, nhưng lại gây ra phản ứng ngược lại. Cơn thịnh nộ đã hình thành trong Hethe bắt đầu lớn dần, nổi bọt và sôi ùng ục trước bằng chứng về việc nàng thấy chàng yếu ớt như thế nào.

"Tôi có thể tự lo liệu cho mình." Chàng ngắt lời.

"Em biết anh có thể làm được," Nàng dịu dàng nói “Nhưng anh không cần phải làm như vậy nữa. Anh có vợ và một gia đình, và mọi người ở Tiernay để…"

“Giết tôi ?” Hethe lạnh lùng ngắt ngang. Chàng nhận ra mình dịu đi khi nghe nàng nói bây giờ chàng không cần phải làm những việc này một mình nữa, rằng chàng đã có vợ và một gia đình. Điều này mang lại một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng đang trào dâng trong người chàng… cho đến khi nàng nói thêm về một phần những người dân ở đây Tiernay. Họ ghét chàng và chàng biết điều đó. Sự ấm áp bị rút cạn ra khỏi người chàng được thay thế bằng sự giận dữ đùng đùng.

Vợ chàng nhăn mặt khi bị cắt ngang, rồi nhẹ nhàng nói. "Lẽ ra em nên nói với anh điều này sớm hơn, nhưng em cho rằng, anh đã bị thương. Tuy nhiên, có vẻ như anh nghĩ rằng anh đã đứng lên được và đi chỗ này chỗ kia bây giờ, anh nên biết rằng điều đó là Stephen, người…”

“Stephen?” Chàng gầm lên cắt ngang. “Em không thể đổ lỗi những cuộc tấn công này cho Stephen. Chúng thậm chí còn không bắt đầu cho đến khi chúng ta đến Tiernay. Một trong những người dân của em đã đẩy tôi ngã xuống cầu thang, một trong những người dân của em người đã ném tôi qua tường.”

Helen sững người, mắt nàng hẹp lại thành khe nhỏ, và nàng lạnh lùng hỏi, “Có phải nó hợp lý hơn không khi đó là một trong những người dân của anh, người mà đang sống ở đây để được che chở ?"

Hethe có cảm giác như thể nàng đấm vào mặt chàng. Đầu chàng thật sự ngả ra sau, chuyển động bất thình lình này khiến cơn đau như bổ xuyên qua óc chàng. Chàng vẫn còn đang choáng váng vì lời nói trên thì nàng bổ sung thêm, “Bên cạnh đó, Stephen bị phát hiện ở trong quán rượu trong làng vào đêm anh ngã xuống cầu thang. Sau cùng, chả có vẻ gì là giống người của em làm cả.”

Hethe có cảm giác cơn thịnh nộ bùng nổ trong người chàng. Đau đớn, thất vọng và một cảm giác thất bại, tất cả đang quay cuồng trong người chàng một cách bất ngờ, chàng siết chặt bàn taylại, nắm chặt các ngón để giữ cho nắm đấm khỏi vung ra. Chàng muốn đánh ai đó. Bất cứ ai. Và tiếp tục đánh họ, và…

Lắc đầu như một con chó đang cố gắng giũ sạch nước, chàng bất ngờ quay người và bắt đầu đi khỏi, băng ngang qua sân trong.

“Anh đi đâu vậy?” Helen kêu lên hoảng hốt. Nàng vội vã theo sau lưng chàng, những người bảo vệ tích cực nối gót nàng.

“Tôi không biết, đi bất cứ nơi đâu nhưng không ở đây.” Lời chàng sắc lẻm và lạnh lùng.

“Anh đang bỏ chạy một lần nữa” nàng gào lên mất tinh thần.

Chàng cứng người, rồi cuốn đi theo cơn giận dữ của nàng. “Tôi chưa bao giờ chạy trốn bất cứ điều gì trong cuộc đời tôi!”

“Vâng, nhưng chưa bao giờ ở lại để đối mặt với nó, chưa bao giờ! Anh đã nói với em rằng chính anh đã mãi mãi đeo đuổi những trận đánh để chạy trốn. Không nghi ngờ gì nữa, vì đánh trận thì dễ hơn là đối phó với thực tế." Giọng nói của Helen sắc lẻm, đầy giận dữ. Thực tế là chàng chỉ đơn giản bỏ đi như một con dao đâm vào tim nàng, và nàng đang phản ứng lại như một con thú bị thương, cắn xé và gầm gừ với chàng.

“Phải, ít nhất trong chiến trường em biết kẻ thù của em là ai. Em không phải lo lắng về một ai đó đang lén lút phía sau mình để cắt họng em!” Chàng quay đi, rồi bất ngờ quay ngược lại, ánh mắt chàng lạnh lùng bắn vào ba người bảo vệ. “Nếu ba người này biết điều gì là tốt cho họ, họ sẽ dừng đi theo tôi.” Giọng nói đe dọa của chàng không thể nhầm lẫn vào đâu được. Chàng quay lại và tiếp tục băng ngang sân trong.

Những người đàn ông do dự, cái nhìn như dò hỏi của họ hướng về phía nàng. Nàng nhẹ lắc đầu. Gật đầu rõ ràng đầy nhẹ nhõm, họ quay đi thật nhanh theo hướng ngược lại, để nàng lại một mình dõi theo dáng chồng nàng đi bộ vào chuồng ngựa. Nàng đã bất ngờ và nhanh chóng trở nên rất buồn bã khi chàng đi ra một lát sau đó, dẫn theo con ngựa của mình.

Trèo lên, Hethe "Hammer," Ngài Holden, quay ngựa hướng về phía cổng và phi đi. Chỉ như thế, Helen yếu ớt nghĩ. Lên ngựa và bỏ đi. Mang theo tất cả hy vọng của nàng về một cuộc hôn nhân hạnh phúc với chàng.

*****

Chàng cưỡi ngựa được một lúc trước khi cơn giận dữ qua đi đủ cho để bắt đầu suy nghĩ một cách mạch lạc súc tích. Cuộc cãi vã giữa chàng và vợ cứ lẩn quẩn trong đầu. Phần làm chàng lo lắng, băn khoăn nhiều nhất là sự mất tinh thần của vợ chàng, “Anh đang bỏ chạy một lần nữa?”

Chàng cau có khi nhớ lại cuộc cãi vã. Chàng không chạy trốn. Chạy trốn là hèn nhát, và Hethe không phải là người hèn nhát. Thực ra chàng chạy trốn ra chiến trường để chứng minh rằng chàng không hèn nhát. Hethe nhăn mặt khi nghĩ lại những lời của mình. Sự thật là chàng chạy trốn ra chiến trường? Điều này nghe có vẻ không hay lắm. Dĩ nhiên là chàng không chạy trốn ra chiến trường, phải không?

Well, chắc chắn là mày cũng không ở lại, một phần não chàng chỉ ra một cách lôgic. Chàng nhăn mặt. Phải, nhưng có một sự khác nhau giữa ra đi và bỏ chạy, chàng lý luận. Nhưng chàng không thể xoay xở để tự lừa mình.

Chúa ơi, chàng đã bỏ chạy. Đã bỏ chạy trong một thời gian dài. Nhận thức này dày vò chàng. Hethe luôn luôn tự hào với chính mình về dũng khí của chàng. Lòng can đảm của chàng trên chiến trường thực sự là tất cả những gì mà chàng có thể tự hào. Chính xác Hethe không phải là một lãnh chúa, một người chồng hay một đứa con trai xuất sắc. Và thậm chí chàng còn không nhận ra được sự thiếu sót trong nhiệm vụ của một lãnh chúa của mình cho tới dạo gần đây. Bây giờ biết rằng lòng can đảm của chàng trong trận đánh chỉ đơn giản là kết quả của sự lẩn tránh về một cái gì đó dường như lấy đi tất cả những gì mà chàng đã làm được. Chàng đang lẩn tránh cái gì? Sự khó chịu ư?

Không, không thể là nó, chàng nghĩ. Những trận chiến cực kỳ khó chịu, tuy thế chàng chưa bao giờ chạy trốn nó. Vậy thì là nỗi sợ hãi ư? Hethe xem xét nó thật nghiêm túc, nhưng dường như nó không đúng. Chàng đã không chạy trốn Tiernay bởi vì chàng sợ vợ, hoặc bởi vì chàng sợ hãi bất cứ người nào đó đang tìm cách giết chàng. Chàng đã ý thức được lời đe dọa này và cảm thấy tự tin rằng chàng có thể đề phòng nó… bây giờ chàng chắc chắn rằng sợ hãi không phải là lỗi lầm ở đây.

"Vậy thì, tại sao mình không quay lại đó giải quyết lại mọi việc?" chàng lẩm bẩm một mình đầy thất vọng. Với một tiếng thở dài, chàng buộc mình bình tĩnh và suy nghĩ cho rõ ràng. Câu trả lời hầu như chắc chắc được đưa ra trong lần đầu tiên khi chàng bỏ ra trận. Bây giờ chàng nghĩ về lúc đó, cho phép những kí ức này ảnh hưởng sâu sắc đến chàng. Chàng đã có một cuộc tranh luận với cha. Đúng, chàng nghĩ gọi nó là một cuộc tranh luận thì hơi lầm lạc một chút. Nó phần lớn là cha đã quát tháo, gầm thét và chỉ trích chàng.

Chỉ cần nhớ lại nó cũng làm cho cơn giận dữ trước đây tập hợp lại bên trong Hethe, và thình lình chàng biết câu trả lời. Chàng đã lẩn tránh sự giận dữ của chính mình. Ngày hôm đó chàng đứng đấy, càng ngày càng trở nên giận dữ điên cuồng khi cha gào thét vào chàng. Hai nắm tay chàng siết chặt lại, những âm thanh lùng bùng vang lên trong tai, và máu chàng dường như sục sôi. Chàng đã muốn tấn công cha. Chàng đã muốn xé tan ông ra thành từng mảnh một. Đó là một cơn thịnh nộ chết người.Và việc này làm chàng kinh hãi. Chàng đã rời Holden từ khi đó và xông ra chiến trường, nơi mà chàng có thể giải toả cơm giận dữ chết người đó. Và chàng đã làm như thế mỗi khi cơn giận dữ lại xuất hiện– khá nhiều lần mỗi khi chàng trở về Holden trong lúc cha vẫn còn sống.

Tiếp theo là vấn đề với Nerissa. Nhưng cô không là nguyên nhân làm chàng nổi giận. Cô xinh đẹp, ngây thơ và dịu dàng. Cái chết của cô đã tác động xấu đến chàng, sự kiện này đã biến cơn thịnh nộ của chàng đối với cha thành cơn thịnh nộ đối với chính bản thân mình. Chàng đã thờ ơ với cô. Cái chết của cô là kết quả của sự thất bại của chàng vì đã không cẩn trọng trong đêm tân hôn. Chàng có thể nhớ lại rõ ràng tâm trạng thất bại và cơn giận dữ điên cuồng mãnh liệt của mình với cái chết của cô. Chàng đã muốn làm đau người nào đó như chính chàng đã bị làm đau. Chàng đã quay đầu hướng thẳng ngay tới những trận đánh.

Chàng nghĩ rằng bây giờ chàng cũng đang làm việc đó. Tâm trạng thất bại và cơn giận dữ của chàng vẫn đang ám ảnh như là tội lỗi của chàng qua những gì đã xảy ra ở Holden những năm trước đây. Hơn nữa chàng nắm vận mện của những người dân của chàng trong tay, và chàng đã lơ là không bảo vệ họ. Hethe đã rời Tiernay với ý định cưỡi ngựa cho đến khi anh tìm thấy người của nhà vua, người nào đó tham gia vào trận đánh mà trong đó chàng có thể đánh mạnh vào một vài cái đầu. Người nào, thình lình chàng nhận ra, là việc chàng bỏ mặc những người dân ở Holden khiến họ bị tổn thương do hành động tàn ác hung bạo của Stephen.

Tệ hơn, nhìn lại, sự thật là không lần nào chàng chạy trốn tới chiến trường mà làm cho chàng cảm thấy tốt hơn. Thật ra, cảm xúc mãnh liệt và sự giận dữ vẫn như nhau trong suốt những năm qua, lạnh nhạt, hình phạt khổ sai này chỉ đông cứng trong ngực chàng và nó chỉ bùng lên thành ngọn lửa mỗi khi có cơ hội. Chàng đã không tìm thấy được sự an bình bằng việc lẩn tránh, bởi vì chàng không thể tự giải thoát mình. Cơn thịnh nộ của chàng được tạo ra bởi cha chàng nhưng nó đã thiêu đốt chàng trong suốt những năm qua. Giờ là lúc để cho ngọn lửa này lụi tàn đi.

Mình nên quay lại và trở về nhà với vợ, chàng nghĩ thế, và hình ảnh gương mặt nàng tươi cười vui vẻ hiện lên trong tâm trí chàng. Miệng chàng dễ dàng nhoẻn cười, chàng thật sự cảm thấy nhẹ nhàng khi nghĩ tới nàng. Sau đó chàng nhớ lại nàng đã tổn thương và giận dữ thế nào vào những giây phút cuối trước khi chàng bỏ đi, Hethe cảm thấy một nỗi đau đớn trong tim vì phản ứng này. Chàng không cố ý làm nàng tổn thương. Chàng cũng không mong làm tổn thương nàng để làm chàng đau đớn. Nhưng việc này đã xảy ra.

Điều kỳ lạ là làm cho nàng trở nên hạnh phúc cũng là làm cho chàng trở nên hạnh phúc. Chàng cưỡi ngựa chậm lại khi những suy nghĩ này trôi qua tâm trí, và chỉ một lần này thôi chàng biết chính xác chàng nghĩ gì.

Chàng yêu nàng.

Ý nghĩ này không làm chàng ngạc nhiên. Chàng đã yêu và say mê nàng từ khi họ gặp nhau lần đầu tiên.

Tình yêu không phải là một bước nhảy lớn, kể từ đó và nàng rõ ràng là một người phụ nữ xứng đáng với tấm chân tình như thế. Nhưng liệu chàng có xứng đáng với tình yêu của nàng hay không? Câu hỏi này gây ra một nỗi đau đớn nhỏ trong tim chàng. Rồi chàng nhớ lại họ đã ân ái với nhau như thế nào, tiếng cười của họ, niềm hãnh diện cùng với sắc đẹp của nàng-và sự quan tâm chăm sóc của nàng. Nàng đã tỏ ra cho chàng thấy nhiều hơn kể từ đêm họ hoàn thành cuộc hôn nhân hơn là cha đã cho chàng trong tất cả những năm cuộc đời chàng. Nhưng giờ đây nàng là một người phụ nữ đặc biệt.

Họ đã chuyện trò vào buổi chiều trước đêm tân hôn. Sau lần đầu tiên ân ái với nhau, họ chuyển đến ngồi trên ghế cạnh lò sưởi, dùng bữa và uống rượu mà người hầu đã để lại đằng sau. Helen quấn mình trong chiếc khăn, còn Hethe thì trần truồng và họ đã dùng bữa trong im lặng ngượng ngùng kỳ lạ lần đầu tiên. Sau đó men rượu đã làm nàng ăn nói ba hoa. Hethe thì bắt đầu hỏi những vấn đề của nàng và làm cho nàng bộc bạch.

Chàng tìm hiểu về thời thơ ấu của nàng, về việc mẹ nàng mất ra sao, dì nàng đã giữ vai trò nuôi nấng Helen như thế nào. Nàng kể cho chàng nghe về cái chết của cha mẹ nàng và gánh nặng trách nhiệm mà nó trở thành của nàng vào lúc cha nàng chết. Nàng gánh lấy trách nhiệm này một cách rất nghiêm túc. Và chàng cảm thấy xấu hổ khi nghe những lời nàng nói. Nàng đã giữ lòng yêu thương và chịu trách nhiệm một cách tường tận đối với những người dân của nàng. Nàng biết tên của họ, công việc của họ, nỗi phiền muộn và niềm vui sướng của họ, ưu điểm và khuyết điểm của họ. Tiểu thư Helen của Tiernay đúng là đáng khâm phục.

Hethe suy nghĩ lại với hai tư duy. Một tập trung vào những điểm giống nhau giữa chàng và vợ. Trong khi chưa bao giờ nàng nói như thế, nhưng chàng nghe thấy trong những câu chuyện của nàng, cái cách mà cha nàng ít quan tâm chăm sóc nàng, lạnh lùng và thờ ơ như chàng đã biết. Không, không giống như cha của chàng, người mà khi bị buồn bực, lo lắng đã gào thét với Hethe tất cả, để chỉ trích phê bình. Cả hai bà mẹ của họ đều đã chết lúc họ còn nhỏ tuổi, và lúc đó bà dì goá bụa của Helen bước vào cuộc đời nàng và lấp đầy cảm giác mất mát đó, còn Hethe thì được biết William và Stephen.

Ngoài ra, cả chàng và Helen đều là nỗi thất vọng đối với những người cha của họ–với Hethe là do gặp khó khăn trong việc đọc và viết, và do đó có quá nhiều bài học cho chàng, còn với Helen là do nàng không phải là đứa con trai mà cha nàng đã hy vọng có.

Phải, có quá nhiều điểm giống nhau trong hoàn cảnh của họ, nhưng cũng có nhiều điểm khác nhau. Những câu chuyện mà nàng kể đã chỉ ra như thế, cứ mỗi khi gặp rắc rối hay xung đột, nàng xắn tay áo lên và đương đầu với nó. Như khi nàng có mặt vào lúc Templetun đến với sắc lệnh của nhà vua về cuộc hôn nhân này. Mặc dù nghĩ Hethe là một kẻ hung bạo tàn ác, kẻ có thể làm tổn hại ngay đến cả nàng, nàng vẫn không bỏ chạy tìm sự an toàn ở một nữ tu viện và ẩn nấp đằng sau những lời thề nguyện. Nàng đã quyết định chịu đựng và đấu tranh, nghĩ ra một kế hoạch và thực hiện nó. Những hành động này đúng là trái ngược với những gì mà Hethe đã luôn làm. Chàng đã luôn quay lưng và bỏ chạy, bỏ lại mọi trách nhiệm của mình cho Stephen gánh vác và rút lui để những cảm xúc được an toàn trong cuộc xung đột dữ dội này. Chàng đã có thể nhận ra điều đó mặc dù bây giờ không phải là lúc.

Chàng sẽ không bỏ chạy một lần nữa, chàng quyết định ngay lập tức. Giờ là lúc chàng chấm dứt việc phản ứng như một đứa trẻ và bắt đầu cư xử như một người đàn ông. Thời gian để đối mặt với trách nhiệm của chàng đã đến, không có vấn đề nào mà chàng cảm thấy không đủ sức để đối phó. Chàng không thể làm gì tệ hơn là lẩn tránh. Phải. Chàng sẽ quay trở lại Tiernay và giải quyết vấn đề ở đó. Chàng sẽ làm vậy, chàng quyết định, làm hết sức mình để vợ chàng đáp trả tình yêu của chàng. Thật kì lạ, việc quyết định đối mặt với mọi việc, để đương đầu với nỗi sợ hãi lo lắng của chàng, đã cho chàng một kết quả đáng ngạc nhiên. Nó cũng dường như loại bỏ hết đám than hồng cuối cùng của cơn giận dữ đang thiếu đốt ngực chàng.

Hethe ghì cương ngựa để dừng lại và bắt đầu giục nó quay lại thì một cơn đau ập đến. Hít một hơi đầy kinh ngạc, chàng nhanh chóng nhìn xuống ngực mình và thấy một mũi tên nhô ra ở đó đúng lúc chàng bắt đầu rơi xuống ngựa.

Mọi thứ trở nên tê cứng lại, chàng nhận ra hai tay và cơ thể chàng từ chối tuân theo sự điều khiển của mình. Thậm chí chàng còn gần như không cảm giác về chúng khi chàng ngã huỵch xuống mặt đất, dù cho chàng đã nghe tiếng ồn ào và tiếng thở phì phò hốt hoảng của con ngựa chàng cưỡi trước khi nó phóng ra ngoài để chàng nằm lại một mình trên con đường.

Chàng ngã nghiêng sóng soài, má chàng ép xuống đất tạo thành một góc cho phép chàng nhìn thấy máu đang rỉ ra ngoài. Nhìn chằm chằm, chàng thấy mặt đất hăm hở thấm đẫm máu chàng và một ý nghĩ mơ hồ xa xăm rằng còn hơn cả sự xấu hổ. Bây giờ chàng sẽ không bao giờ có thể nói với Helen rằng chàng yêu nàng.

*****

“Thưa tiểu thư!”

Hethe chớp mở mắt và buộc nàng nhỏm dậy khỏi giường. Nàng đã lên lầu để đi nằm sau khi Hethe bỏ đi. Không phải ngay lập tức– nàng đã cố gắng để hành động như thể không có chuyện gì xảy ra và bắt tay vào công việc của mình, và sau một lúc nhận ra mình đã nỗ lực quá nhiều. Nàng đã đi lên lầu và nằm nghỉ, cặp mắt ráo hoảnh, trong một lúc thật lâu, trước khi cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ.

“Thưa tiểu thư!” Tiếng thét lần thứ hai vừa mới vang lên trước khi cánh cửa mở tung ra để Ducky vào phòng. Nét mặt hoảng hốt lo lắng của cô làm Helen bật dậy ngay lập tức.

“Chuyện gì vậy?” nàng hỏi, vội vã gặp cô hầu gái.

“Lãnh chúa! Bị thương! Lần nữa!” cô hầu gái kéo dài những từ cuối, có phần nào nghi ngờ khiếp sợ, và Helen cảm thấy ngực mình như bị siết chặt đau đớn.

“Không phải vết thương khác ở đầu chứ?” nàng hỏi trong cơn tuyệt vọng. Ducky không có cơ hội để trả lời.

William và Boswell đi loạng choạng vào trong phòng ngay lúc đó, mang theo Hethe ở giữa họ. Helen đưa mắt nhìn về mũi tên nhô ra trước ngực chồng nàng và có cảm giác như máu trên mặt nàng chảy hết. Vết thương ở đầu có vẻ đở nguy hiểm hơn. Ít nhất nàng biết gã đàn ông này đầu đủ ngu ngốc để có thể sống sót. Nhưng ở đây? Nàng nhìn phần than trên đẫm máu của chàng và lắc lư một cách yếu ớt trên chân nàng.

“Đặt ngài ấy lên giường,” Joan ra lệnh, hối hả bước vào phòng với dì Nell. “Đúng thế, đừng dịch chuyển ngài ấy nhiều quá.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Helen đau đớn hỏi, đi đến bên cạnh giường. Nàng chỉ vừa đủ ý thức được rằng nàng đang níu chặt Ducky và cũng đang bị nắm chặt bởi cô hầu gái này khi nàng bước lên phía trước.

“Một gã nào đó vừa mới cưỡi ngựa đến trước cổng và đặt ngài ấy xuống,” Boswel trả lời, lắc đầu.

“Ai?”

Người phụ tá nhăn mặt. “Một gã tóc đỏ. Không dừng lại cho biết tên, chỉ đặt ngài ấy xuống, rồi cưỡi ngựa đi.”

“Tóc đỏ,” Helen thì thầm.

“Đó là Stephen,” William nói dứt khoát.

Helen nhắm mắt, và sau đó, để cho mối quan tâm của nàng về ai đã làm chuyện này và làm như thế nào trôi đi, Nàng chuyển sự quan tâm đến những việc nàng có thể làm để giúp đỡ Joan làm cho chồng nàng khá hơn. Sự yếu ớt mà đã kẹp chặt nàng từ lúc họ mang Hethe về đã bất ngờ biến mất, thay thế bằng những ý định cụ thể. Nàng vừa mới nhận ra khi những người đàn ông bước ra khỏi phòng.

Trong nửa giờ sauđó, những người phụ nữ làm việc điên cuồng, cởi chiếc áo chẽn ướt đẫm máu ra khỏi người chàng, lau sạch máu từ vết thương, lấy mũi tên ra, rồi lau rửa và khâu lại vết thương. Helen nâng Hethe lên trong khi Joan rót một chất lỏng có công dụng làm khỏe hơn xuống cổ họng chàng; sau khi làm tất cả những gì họ có thể, thầy thuốc và những người phụ nữ khác rời đi.

Helen đi đến cái ghế bên cạnh giường và ngồi xuống quan sát chồng mình. Nàng theo dõi chàng suốt cả ngày và đêm hôm đó, chỉ nhận ra khi dì nàng và Ducky vào kiểm tra. Sợ phải rời chàng, nàng vẫy tay từ chối mọi lời đề nghị thế chỗ của nàng, ngay cả những người để cho nàng có thể ngủ hoặc ăn. Nàng thỉnh thoảng ngủ gật vào ban đêm, chỉ thức giấc vì giật mình và đưa tay sờ vào trán của Hethe. Da chàng mát rượi và khô mỗi khi nàng kiểm tra, và Helen cảm ơn Chúa rốt rít vì ít nhất chàng đã không sốt.

Khi dì nàng đến gặp nàng vào sáng sớm, Helen nở một nụ cười thờ ơ với bà, rồi nhanh chóng quay lại nhìn chồng nàng. Gần như nàng lo sợ chàng ngừng thở, hay đột ngột sốt cao hơn sau tất cả mọi việc như thế, có lẽ nàng không thể rời mắt khỏi chàng.

“Cậu ấy có động đậy chút nào không?” Nell hỏi sau khi họ ngồi im lặng trong nhiều phút.

Helen lắc đầu và cố gắng không nghĩ tới những điều xấu. Mối quan tâm chắc chắn của nàng cho tới bây giờ chỉ là nhiễm trùng, hay sốt. Một cơn sốt có thể qua khỏi không vấn đề gì nếu vết thương không có thật. Giờ đây nàng bắt đầu lo lắng rằng giấc ngủ sâu quá lâu của chàng là một dấu hiệu xấu.

“Cậu ta chắc chắn cần được nghỉ ngơi,” dì nàng thì thầm nhẹ nhàng.

“Vâng,” Helen đồng ý, “Có ai ra ngoài tìm Stephen không?”

“Dì tin chắc Ngài William đã phái ai đó ra ngoài hôm qua, ngay sau khi mang Hethe lên đây.”

“Ngài William ở đâu?”

“Trong đại sảnh. Cậu ta không rời chỗ đó từ khi đi xuống dưới. Cậu ta chỉ ngồi ở bàn ăn, mòn mỏi và chỉ hỏi liệu có bất kỳ thay đổi nào mỗi lần Ducky hay dì lên đây kiểm tra."

Helen gật đầu. "Cháu cầu xin Chúa trời cho họ tìm thấy Stephen. Cháu không thể chấp nhận một sự cố khác như việc này."

“Cháu tin chắc Stephen đã làm việc này ư, ngay lúc này?”

Helen nhìn dì nàng ngạc nhiên. “Dĩ nhiên, William nhận ra cậu ta mà.”

“Phải. William nhìn thấy Stephen mang Hethe về đây và để cậu ấy lại ở cổng chính, nhưng cậu ta đã không nhìn thấy người đàn ông bắn mũi tên vào Hethe.”

“Vâng, aye, nhưng…”

“Không lẽ Stephen đã bắn Hethe rồi lại mang cậu ấy về đây để cứu chữa.”

Helen ngồi thẳng dậy, bối rối. Sự thật này không màng nhiều ý nghĩa. “Dì đang nghĩ rằng đó không phải là Stephen?”

“Dì chỉ nghĩ liệu có khó không nếu ai đó tóc đỏ hoe đi bộ ngang qua sân trong, vào trong lâu đài, và gần như giết chồng cháu, rồi đi bộ ra ngoài qua sân trong một lần nữa mà không ai chú ý. Hai lần. Và rồi mang Hethen về để được cứu giúp.”

Helen cân nhắc nhanh chóng. “Có lẽ những người lính của cháu đang bảo vệ Stephen.”

“Helen,” dì nàng nói kiên quyết. “Họ có thể không thích hay không hiểu nhiều về Hethe, nhưng họ yêu quý, kính trọng và trung thành với cháu. Họ sẽ không nói dối. Ngoài ra, sự đánh giá của họ về Helen bắt đầu thay đổi. Có những lời đang lan truyền về việc cậu ta không biết chuyện gì đang xảy ra, và đa số mọi người bằng lòng vì còn nghi ngờ nên chưa buộc tội cậu ấy được."

"Nhưng nếu đó không phải là Stephen, thì là ai? Và tại sao cậu ta lại phải lẩn trốn?”

“Maggie chỉ nói cậu ấy ở quán rượu vào buổi tối hôm kia. Có lẽ cậu ta không trốn tránh.”

“Thế thì tại sao cậu ta không trở về Holden trong khi chúng cháu ở đó? Và tại sao cậu ta không ở lại khi mang Helen về đây?”

Dì Nell im lặng trong một lúc, rồi đáp, “Dì nhận thấy có khá nhiều máu trên lưng áo chẽn của Hethe.”

Helen nhớ lại chiếc áo, và nàng gật đầu.

“Nhưng mũi tên đã không xuyên vào lưng cậu ấy,” Dì Nell nhắc nhở nàng.

Đôi mắt Helen mở to. “Dì nghĩ Stephen cũng bị thương.”

“Hethe có thể ngồi trên ngựa phía trước cậu ấy, lưng cậu ta tựa vào ngực của Stephen.”

“Vết thương ở ngực,” Helen thì thầm, rồi đứng dậy ngay lập tức.

“Cháu định đi đâu?”

“Cháu phải giải quyết việc này. Cháu phải tìm cho ra cậu ta.”

“Không, Helen” dì nàng kêu lên hốt hoảng. “Cử ngài William hoặc…”

“Không. William đang rất tức giận với Stephen, cậu ta có thể giết Stephen mà không tìm hiểu sự thật.”

“Nhưng…”

“Dì, cậu ấy có thể bị thương. Cậu ấy chắc cần sự giúp đỡ. Và chúng ta chịu ơn cậu ấy về việc giúp đỡ cho Hethe.”

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của dì, nàng nói thêm vào. “Cháu sẽ cẩn thận. Cháu sẽ mang Goliath. Theo dõi Helen giúp cháu. Đừng để ai đến gần anh ấy trừ William. Cháu sẽ quay trở lại nhanh nhất có thể.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK