– Woody Allen, theo Tình yêu và cái chết –
Bạn nhìn thấy càng nhiều, hiểu càng ít.
– Lão Tử -
Tháng năm ở New York, cỏ mọc cao và chim sơn ca bay rợp trời.
Anh đào trên đường phố đang nở nốt đợt cuối cùng. Chốc chốc một trận gió ấm áp lại cuốn những cánh hoa anh đào nhỏ li ti màu phấn hồng òa vào khung cửa sổ mở toang, rơi xuống chén trà bạc hà của tôi.
Tôi ngồi viết nhật ký trên một cuốn sổ bọc da đỏ trong một tiệm cà phê Pháp nhỏ xinh trên khu Upper West Side. Mới mấy tháng sống ở New York, cuốn nhật ký đã dày cộp. Tôi vui mừng vì vẫn duy trì được thói quen viết nhật ký bao lâu nay. Dù đi bất cứ đất nước nào, thành phố nào, dù cuộc sống của tôi có huy hoàng rực rỡ như pháo hoa hay thối như một đống phân chó, tôi vẫn ghi lại.
Sống chung cùng Muju có lúc vui vẻ, nhưng cũng có lúc cãi vã. Thực ra khi hai người gần gũi nhau tới mức hầu như không còn khoảng cách, những nhược điểm trước đây không thấy bao giờ lại lộ ra, không tài nào tránh được.
Hãy xem nhật ký của tôi ghi lại những gì.
Ngày x tháng x. Sáng sớm vừa tỉnh giấc, ánh nắng rất đẹp, ngửi thấy mùi thơm của trứng chiên. Cứ ngỡ vẫn đang nằm mơ. Không phải, đúng là Muju đang làm đồ ăn sáng, rất bất thường… Anh đặt một miếng xúc xích vào đĩa của tôi, nhưng hình như không phải là biểu lộ của tình yêu, mà như ngầm nhắc nhở, “Em phải làm việc này mới đúng”.
Đàn ông trẻ như anh ở Nhật vẫn rất tôn trọng cách nhìn nhận về giá trị của nam nữ như sau: (1) phụ nữ không được dậy muộn hơn đàn ông. (2) phụ nữ không được để đàn ông vào bếp. (3) phụ nữ không được nói năng to tiếng và thô lỗ như đàn ông, tuyệt đối không được chửi bậy. (4) phụ nữ không được trần truồng đi lại trong phòng quá năm phút, dù cho quan hệ hai người đã rất thân mật. Tiêu chuẩn gợi tình của anh là: nếu tình dục quá dễ dàng sẽ không còn gợi tình. Phụ nữ ăn mặc quá hở hang sẽ không còn gợi cảm. Phụ nữ tự chủ động cởi quần áo trước mặt đàn ông cũng không gợi tình. Nhưng người phụ nữ tóc tai rối bời vào buổi sáng, mắt còn quần thâm, vào bếp làm bữa sáng lại vô cùng gợi tình.
Ngày x tháng x. Lại một ngày bận rộn nhưng cảm thấy như chưa làm được gì… Không uống rượu, không hút thuốc, không uống bất kỳ loại thuốc nào khiến đầu óc mụ mẫm. Quả thực khiến người ta có cảm giác thành công. Tập yoga và thiền đạo mất nửa tiếng, nói chuyện quốc tế đường dài một tiếng đồng hồ với Hỉ Nhĩ.
Ở Thượng Hải cô ấy không tìm được đàn ông, lẽ ra phải đến New York mới đúng. Ở đây chẳng ai biết được trước đây cô đã từng là đàn ông. Đối với đám đàn ông Mỹ tự phụ và ngu ngốc, cô quá đẹp, quá quý giá. Có lúc mình không nhịn nổi cơn tức giận đối với một gã đàn ông nào đó (chẳng hạn khi cãi nhau với Muju, khi bực bội gã kế toán hoặc vị luật sư của mình), những lúc hận đến mức không thể xé tan họ ra thành từng mảnh nhỏ, mình lại tưởng tượng cảnh đem Hỉ Nhĩ ra giới thiệu. Để anh ta phải yêu cô ấy nhưng vĩnh viễn không biết được sự thật. Nhưng tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tương, mình không bao giờ bán rẻ bạn.
Buổi tối, Muju đi làm về, sắc mặt rất khó coi, nom người rất mệt mỏi. Mấy ngày nay, anh đang phiền muộn về số tiền đầu tư làm bộ phim tài liệu đã vượt quá so với dự tính. Sau khi sống chung, dần dần cảm thấy nụ cười luôn nở trên môi không đồng nghĩa với việc mọi thứ đều tốt đẹp. Thật ra, anh cũng là một người bình thường, cũng có vô số điều phiền muộn. Chỉ có điều sự giáo dục chín chắn của anh luôn có thể phủ lấp và nỗ lực hóa giải bớt những khó khăn đó.
… Nhưng dù sao đi nữa, rõ ràng anh cũng không thích thói quen quăng đồ lung tung của mình. Hôm nay thực ra mình đã cố tình dành một tiếng rưỡi đồng hồ để dọn dẹp trước khi anh về. Nhưng khi vừa vào phòng khách, anh lại nói với mình bằng một giọng ấm áp nhưng kiên định: “Coco, em lại quên thu dọn đồ trên sa long và trên bàn cà phê rồi”.
Mình sững sờ tròn mắt nhìn, suýt nữa muốn tống luôn mình vào bồn cầu giật nước cuốn phăng luôn đi cho rảnh.
Ngày x tháng x. Trời ơi, rốt cuộc cũng hiểu được mình sinh ra không thể làm người hầu được. Mình không biết giặt quần áo, dĩ nhiên càng không thể nhìn rõ dòng chữ “bị phai” trên chai nước giặt.
… Thế là đi tong hai cái gối thêu hoa, hai cái khăn tắm màu sắc rực rỡ, cái quần lót đen của anh và hai đôi tất của mình. Lần trước còn làm mất của anh một cái tất. Lần này còn thảm hại hơn… Nhất định nhìn thấy anh phải nói câu “Xin lỗi” ngay, rồi sẽ hứa mua lại cho anh quần lót, khăn tắm và vỏ gối mới ở Bloomingdale…
Ngày x tháng x. “Em đúng là một công chúa”, anh nói. Nhưng không hề có ý tán dương, mình thấy trong đó sự mệt mỏi và mất kiên nhẫn. Còn nhớ lúc chưa dọn tới, đêm nào từ nhà anh về, mình đều nhờ anh tiễn mình xuống phố, mãi cho đến khi mình lên tắc xi. Có một đêm quá khuya, anh không tiễn mình xuống và kêu xe hộ vì quá mệt, mình vừa về nhà đã lập tực gọi điện tới cãi nhau với anh, mãi cho đến khi anh phải nói xin lỗi tới năm lần. Hẳn chuyện này làm anh mệt mỏi, nhất định anh nghĩ: chả thà tiễn cô ta xuống lầu cho xong, chí ít cũng còn hay hơn là cãi nhau.
Giờ đây khi sống bên nhau, anh luôn gọi mình là “công chúa”.
Trong cuộc nói chuyện thành khẩn và thẳng thắng hôm nay, anh nói diện mạo bề ngoài và cách ăn bận của mình rất nữ tính (đàn ông luôn bị tôi hớp hồn trước), nhưng vừa mở miệng, lại phát hiện thấy tôi quá mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả phụ nữ Mỹ (tại sao lại đem mình ra so với phụ nữ Mỹ nhỉ??).
“Chỉ vì tiếng Anh của em”, mình đã vội vã giải thích, “Tiếng Anh của em không đủ giỏi, không đủ mức thuần thục, luôn luôn dùng từ sai, ngữ pháp sai”.
“Em đem lại cho anh cảm giác rất mạnh mẽ. Có lúc thậm chí dường như còn ở bên ngoài đẩy anh, tống cho anh một thông điệp rằng: đừng có quản lý tôi. Tự tôi hoàn toàn có thể xử lý được”, anh nói và ngửa tay ra.
Mình không thích cách biểu hiện đó của anh tẹo nào. “Anh biết đấy, thực ra em vẫn là một đứa con nít”.
Mình lặng lẽ ngắm nhìn ngón tay của mình. Trong tích tắc như thực sự biến thành một đứa con nít khổ sở.