- Thiền sư Pháp Diễn -
Quay về nhà ở Thượng Hải. Việc đầu tiên là kiểm tra điện thoại ghi âm và email. Vẫn không thấy bóng dáng của Muju. Nhưng tôi không cảm thấy cô độc và bất an như cái đận vừa mới về Thượng Hải. Dù chỉ có một mình, cũng âần phải luôn mỉm cười. Trái đất không thể ngừng quay chỉ vì bạn cô đơn một mình.
Mấy ngày tiếp đó, tôi chủ động dọn dẹp căn hộ mà từ khi về tôi chưa hề động tay. Gạt tàn thuốc, lọ thuốc ngủ, khăn giấy, đĩa rếch, tạp chí cũ, vớ và giầy dép lung tung khắp nơi, tỏa ra một mùi chẳng dễ chịu tí nào. Không ngờ có nhiều thứ đáng vứt đi như vậy.
Đối với tôi, những chuyện như việc dọn dẹp phòng, tắm rửa, nằm trong tiệm spa để tẩy da chết và hấp tóc, đường giao thông đang tắc bỗng giải tỏa, người thân thiết đột nhiên mất tích, nghỉ việc, chia tay với bạn trai... đều có mối quan hệ tương thông ở một tầng thứ nào đó. Trước đây, bạn không nghĩ chúng thích hợp đến như vậy, nhưng sau này, bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Trong hai tuần ngắn ngủi tôi vừa vắng mặt, Thượng Hải đã thay đổi. Chiếc cầu thứ tư bắc qua sông òoàng Phố - được mệnh danh là cây cầu có kết cấu thép lớn nhất thế giới - đã hoàn thành, chẳng mấy chốc sẽ đưa vào sử dụng. Thượng Hải vừa đăng ký thành công Thế vận hội 2010. Công trình xây dựng trên khu phố nhà tôi không xa cũng đã bắt đầu đào đất khởi công. Ban đêm cũng nghe rõ tiếng máy xúc ầm ầm. Một số chính sách mới vừa được ban bố vì mức độ tiêu thụ xe hơi trong dân chúng không ngừng gia tăng mạnh mẽ. Độ tuổi được phép lái xe được nới rộng từ năm mươi tuổi lên tới bảy mươi tuổi. Sạp hoa quả trước nhà tôi đột nhiên bày bán một loại quýt nhỏ như trứng chim, có tên "quýt đường". Đây là một loại quả trồng mới, ngọt vô cùng.
Và Hỉ Nhĩ đã có một anh bạn trai người Australia giàu có, "cái ấy" lại to, tên là Adam. Anh ta là giám đốc khu vực châu Á của công ty IT nổi tiếng khắp toàn thế giới, làm việc như điên và chơi cũng như điên. Khắp người anh ta toàn hàng hiệu, đi lang thang tất cả các câu lạc bộ ăn chơi nhất, không say không về. Phần lớn thời gian, anh ta không ở Thượng Hải, nhưng dù có ở chăng nữa cũng không nhiều bạn bè. Điều này khiến Hỉ Nhĩ sinh ra ảo tưởng rằng anh ta vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật của cô.
Tôi không đánh giá cao mối quan hệ này. Hỉ Nhĩ cứ huyên thuyên suốt trong điện thoại, ca ngợi những cái tốt của anh ta. Tôi vừa thu dọn vừa nghe câu chuyện tình yêu mới của cô. Họ quen nhau trong nhà hàng của cô, cả hai đều bị tình yêu sét đánh... Anh ta tốt ra sao... Anh ta muốn gặp cô hàng ngày ra sao. Chà, anh ta tốt như vậy đấy...
Sau đó, không nhịn nổi, tôi ngắt lời cô, "Cậu nói tới nửa ngày mà mình vẫn chưa nghe ra rốt cuộc anh ta có gì tốt?".
"Thôi, chẳng bao giờ cậu thích bạn trai mình", cô buông xuôi.
"Đừng có nói ngốc nghếch như thế. Tất nhiên là mình mong cậu có được một người đàn ông thực sự yêu thương cậu. Và cậu cũng yêu anh ta. Anh ta yêu cậu, yêu tới đầu bạc răng long. Nếu vậy, mình sẽ thấy cuộc sống rất có hy vọng".
"Mình thực sự thích anh ấy", Hỉ Nhĩ cãi.
"Nếu cậu vui vẻ, mình cũng thấy vui vẻ", tôi nói.
"Anh ấy là người có chất lượng tốt nhất trong đám bạn trai mà mình từng có. Bất luận ửo mọi mặt, từ thể lực, trí tuệ tới tiền bạc".
"...", tôi chỉ nghe, không nói.
"Mình đáng được có một người đàn ông thành công, giàu có và "cái ấy" to chứ!". Hỉ Nhĩ nói, "Hằng ngày mình mất thời gian chăm sóc da còn gấp ba lần so với những phụ nữ bình thường khác. Mình tốn tiền mua quần áo có thể đủ mua một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Lẽ nào mình không đáng được có một người đàn ông như vậy sao?"
Do anh bạn trai của cô không ở Thượng Hải, tôi bị Hỉ Nhĩ kéo đi tham dự một đám cưới của người mà tôi không quen. Cô dâu là khách quen của nhà hàng Hỉ Nhĩ, tiêu pha rất rộng rãi. Cô cũng không phải là vị khách đầu tiên mời cô chủ "yêu cơ dao bén" nổi tiếng ở Thượng Hải tới tham dự hôn lễ. Thực tế là Hỉ Nhĩ đã từng dự rất nhiều đám cưới của khách hàng. Trong một đêm, cô đột nhiên biến thành một kẻ tích cực dự đám cưới.
Tôi cũng giống cô thích có cơ hội mặc đầm dạ hội lộng lẫy óng ánh. Tôi cũng mê tín giống cô rằng tham gia hôn lễ của người khác có thể đem lại vận may cho mình. Tôi cũng tuyệt vọng giống cô muốn gả phắt mình đi. Nhưng Hỉ Nhĩ quả thực đã tham gia quá nhiều đám cưới, thậm chí bất kỳ lúc nào cô cũng có thể biết được đám cưới nào sắp được tổ chức tại đâu.
Tôi đến nhà Hỉ Nhĩ trước, khi cô đang hớn hở bận rộn trong tiếng nhạc réo rắt của Maria Callas, "Chào người đẹp!". Mặt cô đang dán đầy mặt nạ tự làm, chào tôi, rồi cẩn thận nhìn tôi một lượt. "Trời ạ, núi Phổ Đà tác động đến cậu thật đấy. Sao dột nhiên cậu lại có phong cách của một ni cô thế nhỉ?".
Tôi cười, bước tới trước gương, tự ngắm mình. Tôi trang điểm rất mỏng, đeo một cặp kính gọng đen rất hiếm khi dùng và mặc một chiếc đầm trắng vải cát sơ mia.
Nhìn lại Hỉ Nhĩ. Cô như một bông hoa trên sân khấu xuất thân sang trọng, mặt dính đầy lớp mặt nạ dưỡng tự tạo làm bằng hỗn hợp bột trân châu, sữa chua, bột hoa trà và sinh tố chanh. Tóc được buộc túm lên cao bằng một sợi lụa đỏ. Trên người mặc chiếc váy ngủ bằng lụa do anh thợ riêng thiết kế. Chân đi đôi giầy cao gót thanh mảnh màu đỏ hiệu Gucci. Tay trái cầm bộ đầm màu vàng nhạt do thợ may rập khuôn kiểu của Vera Wang, tay phải là bộ đầm màu xanh và guốc cùng màu may theo hàng hiệu D&G.
Cô đang ngần ngừ chưa quyết nên mặc bộ nào. Tôi giúp cô chọn chiếc váy đầm màu vàng nhạt kiểu của Vera Wang. Đó là chiếc đầm hở ngực, thắt một con bướm nhỏ ở eo mà Sarah Jessica Parker đã từng mặc và chụp hình bìa tạp chí. Vera Wang và Sarah Jessica Parker đều là những người mà Hỉ Nhĩ ngưỡng mộ. Cô ướm chiếc đầm lên người, bĩu môi mỉm cười làm lớp mặt nạ dầy trên mặt cô hơi nhăn lại.
Anh thợ may Tô Bắc của cô có thể may bất kỳ bộ đồ nào, kể cả việc copy y hệt mẫu của các đồ hiệu. Và thứ mặt nạ do cô tự phát minh làm từ hỗn hợp bột trân châu, sữa chua, bột hoa trà và sinh tố chanh. Hai thứ này đều là vũ khí bí mật mà Hỉ Nhĩ đắc ý nhất, luôn đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Ở Thượng Hải, Hỉ Nhĩ và tôi đều dùng chung một thợ tạo mẫu tóc, một thày dạy yoga, một thày giáo tennis, một nhà quản lý du lịch nhưng không dùng chung thợ may. Thợ may của HỈ Nhĩ vô cùng thông minh. Vứt cho anh ta bất kỳ cuốn tạp chí thời trang nào, anh đều có thể làm lại được y hệt bộ trang phục mốt nhất mà người mẫu đó đang mặc. Nhưng cô thợ may của tôi chỉ thạo làm áo dài Thượng Hải. Những chiếc áo xường xám với những kiểu dáng cúc và mẫu hoa phức tạp từng khiến nhiều người kinh ngạc đều do tay cô làm.
Trong các chiêu thức làm đẹp, Hỉ Nhĩ cũng là người tài hoa nhất mà tôi từng gặp. Cô cho tôi biết nếu mặt có trứng cá, nên dùng bã trà xanh đã uống đắp lên mặt, sẽ khỏi rất nhanh. Dùng cơm vừa chín đắp lên mũi có thể lột sạch được mụn đầu đen. Trong tiết trời mùa đông kho hạn nên thoa một lượt kem dưỡng lên vớ dài để tránh trường hợp vớ lụa và váy khi chạm nhau bị điện giật. Các chiêu thức khác còn bao gồm cả một loại kem xạ hương mang từ Tây Tạng về bôi trước khi làm tình có tác dụng tránh thai (tất nhiên là bản thân cô không cần thứ này)...
Cô vui sướng vì chúng.
Tôi nhìn đồng hồ, nhắc nhở Hỉ Nhĩ nên tranh thủ thời gian. Cô vừa đi về phía buồn tắm, vừa nói: "Chúng ta có thể đến muộn mười lăm phút rất thời thượng".
"Tùy cậu", tôi bước vào căn bếp của cô, lôi ra nửa hộp sửa chua để làm mặt nạ còn sót lại, rồi quay lại phòng khách, ngồi trên sa lông ăn dần.
Tiếp đó là cảnh hôn lễ được tổ chức tại khách sạn được gọi là sáu sao không cần phải nhắc nữa. Ngay cả đồ ăn cũng không ngon, dầu mỡ tới phát ngấy. Có lẽ do giá dầu gần đây giảm mạnh chăng? Nhưng Hỉ Nhĩ nói bao tử của tôi cũng bị thần thánh bảo hộ nên không thể ăn nổi đồ ăn của người thường.
Hỉ Nhĩ hầu như quen hết mọi người trong hôn lễ. Cô bị họ vây quanh, nói chuyện không ngừng. Theo yêu cầu của tôi, cô giới thiệu tôi tên là Sophie, là bạn của cô, chỉ vậy mà thôi. Tôi cũng vui vẻ ngồi im ở một góc.
Hỉ Nhĩ lặng lẽ chỉ cho tôi vài người đám khách. Một cặp chị em song sinh trên người toàn đồ hiệu nhưng vốn xuất thân nghèo khó. Cô em được gả cho một triệu phúc Malaysia gốc Hoa. Cô chị cũng ở cùng nhà. Có lần em rể say rượu hoặc giả say đi nhầm sang phòng ngủ cô chị. Ngoài ra còn có một cô đi giày đế bằng, tóc tai để rất nghiêm chỉnh, nom như trợ giảng đại học. Nghe nói cô ta là gái gọi cao cấp. Lại nghe nói cô ta chỉ thu ngoại tệ. Còn một người đàn ông trung niên nom rất phong độ là thương gia buôn vũ khí đến từ Đài Loan.
Điều này khiến tôi nhớ tới New York.
Nhưng tôi không muốn nhớ tới chúng. Tôi vừa trở về từ núi Phổ Đà. Nhưng trở về chỉ có thể xác. Những thứ khác vẫn chưa quay về. Tôi cần có thời gian.
Tôi thấy đầu đau nhức, liền chào Hỉ Nhĩ về nhà trước.
Vài ngày sau, bà chị họ Chu Sha dắt theo thằng con trai Tiểu Trùng Trùng mới một tuổi hai tháng tới nhà hàng Nhật Bản mới mở ăn tối với tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt trức tiếp cu cậu bằng xương bằng thịt. Tôi có phần khiếp hãi đón thằng bé từ tay Chu Sha, cẩn thận ôm nó vào lòng. Cảm giác nặng trịch và mềm mềm thật kỳ diệu. Tôi lập tức thích thằng bé, gần như không muốn trả lại nó cho mẹ nó, mãi đến khi nó bắt đầu đạp cái chân ngắn ngủn mũm mĩm vào bụng tôi và kêu toáng lên.
"Thực ra nó rất thích các cô xinh đẹp bế. Không thích đàn ông đụng tới mình. Ngay cả bố nó, nó cũng rất miễn cưỡng", Chu Sha nói, đôi mắt ánh lên tình cảm thán phục đối với con trai.
Chung tôi thử nói về những chuyện khác, song vẫn luôn bị chú ý bởi thằng bé xinh đẹp không ngớt ngọ nguậy trong lòng cô. Phần lớn thời gian chúng tôi đều nói chuyện về cu cậu và nói một ít về bố nó.
Chu Sha cho biết chị đã ly thân với bố đứa trẻ. Chị và con trai nằm một giường. Chồng nằm phòng khách. Buổi sáng chị đi làm ở công ty, bảo mẫu chăm sóc nó. Còn bố nó giấu mình trong xưởng vẽ, vẽ những bức tranh trừu tượng. Khi nào thấy vô vị lắm, bố nó mới chịu bước ra khỏi xưởng, chơi đùa với con một lúc.
"Có lần, anh ta để hai chân của thằng nhỏ lên một bàn tay của anh ta, cứ cho bám như vậy. Đi lại quanh phòng như làm xiếc...", Chu Sha phác ra một động tác tay miêu tả, "Anh ta thực sự điên mất rồi".
Dù cho D có biểu hiễn tình yêu của mình với con trai nhưng anh vẫn bị cho rằng trên thực tế anh không thích con mình lắm. Anh đang ghen tị với đứa trẻ đã cướp mất sự chú ý vốn thuộc về anh ấy.
"Có lẽ chị phải đối tốt với anh ấy hơn một chút", tôi nói. Trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh D bốn năm về trước mới hai mươi mốt tuổi, tóc buộc và thích vẽ tranh hoạt hình. Thời đó, anh là đứa trẻ nghịc ngợm ngọt ngào mà rất nhiều phụ nữ từng trải ở Thượng Hải muốn kéo lên giường.
Chu Sha im lặng không nói.
Những lúc trầm lặng trông chị đẹp nhất. Nói theo cách của Eric khi dính sét ái tình của chị ở New York là, "Đẹp y hệt tượng Phật Trung Quốc". Các nét trên gương mặt chị và phong thái đều rất thanh nhã dịu dàng đậm chất cổ điển Trung Quốc. Nếu chị sinh cách đây một trăm năm sẽ không bị càng ngày càng cứng đơ hơn bởi phong cách nghề nghiệp của chị. Ở công ty, chị luôn là người đưa ra các mệnh lệnh. Còn ở nhà, chị gợi cảm nhưng lạnh lùng. Nếu sinh sớm một trăm năm, chị sẽ mặc đồ tơ lụa mềm mại ngồi trước cửa sổ thêu hoa lá, thắp lư hương trầm chờ chồng trở về lúc hoàng hôn. Tất nhiên một trăm năm trước, chân chị phải là gót sen ba tấc. Về điểm này không phải ai cũng thích lắm.
Tiểu Trùng Trùng con trai chị rất hiếm khi tự trò chuyện một mình. Chu Sha nhét vào miệng cu cậu một miếng bánh kem trứng gà. Trên bàn bầy đầy chai sữa. Chu Sha không nuôi con bằng sữa mẹ. Nhực chị rất nhỏ, không có sữa nuôi con.
"Sau khi có con, cuộc sống thay đổi hoàn toàn. Nếu chưa chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, tốt nhất đừng sinh", Chu Sha dạy bảo tôi bằng giọng từng trải.
Tôi thầm nghĩ: trước mặt đúng là một thí dụ thực tế về việc một thằng nhóc đã phá tan một cuộc hôn nhân. Một ngày, chị hôn con tới một trăm lần, nhưng bố đứa trẻ không có được may mắn như vậy.
"Eric muốn tới Thượng Hải, chị có biết không?", tôi thay đổi chủ đề.
Chu Sha thở dài, nhưng nom cũng không thấy phiền lắm, "Em có tin được những chuyện kiểu vậy không? Tại sao luôn là đám đàn ông trẻ hơn? Chị đâu phải là hiệu trưởng trường nam sinh".
"Thì chính vì trẻ mới có chuyện dính sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên. Mới có chuyện vượt đại dương tới Thượng Hải thăm chị. Những chuyện tốt như vậy không biết lúc nào em mới được hưởng đây?", tôi cũng thở dài, nghĩ tới Muju.
Tiểu Trùng Trùng đột nhiên cười khanh khách. Cu cậu đòi nhảy ra khỏi đầu gối mẹ, chìa một tay ra phía tôi. Tôi ôm lấy nó, thơm một cái rõ kêu.
Tối đó về nhà, bật hết tất cả đèn trong phòng. Bật một đĩa CD Tanto Tempo của thiên hậu nhạc Jazz Bebel Gilberto đã rất lâu không nghe. Vứt hết rác rưởi vào túi rác, rồi ngồi trên tấm sô pha màu xanh đen, không biết phải làm gì tiếp.
Tôi không muốn ngủ. Đầu óc quá tỉnh táo, không thấy buồn ngủ chút nào. Chỉ thấy ánh đèn sáng lóa xọc vào nỗi cô đơn tĩnh mịch sâu thẳm nhất trong ý thức. Giọng ca mượt mà của Bebel khiến tôi rất muôn tìm người cùng chia sẽ những đêm như đêm nay.
Tôi cũng khe khẽ hát theo nhạc một lúc, kinh ngạc nhận thấy không có một cái bóng nào dưới ánh đèn sáng rực rỡ khắp phòng. Tôi vẫn ngồi một mình trên ghế, nhưng cũng không có cả cái bóng của chính tôi.
Không ai đọc thầm tên tôi. Không ai vuốt ve đầu gối tôi.
Tôi vẫn khe khẽ hát theo nhạc, đi vào buồn tắm, vặn nước đầy bồn, đổ rất nhiều sữa tắm thơm nồng nàn, rồi chui tọt vào trọng.
Nằm trong làn nước ấm, kì cọ người bằng một tấm bọt xốp màu phần hồng. Trong CD đang vang lên ca khúc thứ tám có tên "Lonely". Bebel không ngừng hát: "Lonely lonely lonely...". Từng sợi lông tơ trên da thịt tôi cũng ngân nga theo "Lonely lonely lonely lonely". Con cá đang dẫy dụa trong lưới. Hoa hồng đang bị dập tả tơi. Người đàn bà trần trụi trong hoan lạc đang đi về phía hủy diệt. Rốt cuộc cũng chỉ có một hai thứ không thay đổi. Trong im lặng, những giọt nước lấp lánh bám trên trần nhà vì hơi nước bốc lên bỗng rơi xuống, phát ra những tiếng lộp độp khe khẽ.
Tôi nhỏm dậy khỏi buồng tắm, kéo một tấm khăn bông to quấn quanh người, mệt mỏi lê về buồn ngủ.
Điện thoại réo vang. Tôi nhấc ống nghe, nghe thấy một giọng tiếng Anh hoan hỉ: "Trước đây chúng ta gặp nhau rồi phải không?", anh ta mở đầu như vậy.
Tôi sững người, giọng nói quá quen thuộc, cách nói cũng quen thuộc.
"Tốt quá, quả nhiêm em ở Thượng Hải", anh ta lại cười, "Anh đã nói rồi mà, thế nào cũng gặp lại".
Đầu tôi bỗng hơi váng vất. Mỗi lần anh xuất hiện đều khiến tôi không kịp định thần. Có lẽ trên người anh ta chứa một chất tích điện đặc biệt. Những làn sóng và tần số anh phát ra đều có tính hủy diệt và quyến rũ. Nhưng anh luôn xuất hiện đúng vào thời gian và địa điểm mà bạn không thể ngờ tới, y hệt một vật thể bay không xác định.
"Nick!", tôi hét lên không kiềm chế, "Anh đang ở Thượng Hải sao?".
_________________