Nghỉ giữa giờ mười phút, Chu Tương Tương vẫn vùi đầu tính toán làm bài tập như trước, Hạ Hoan Hoan cầm lấy di động xem mấy tour du lịch, vừa xem vừa hỏi Chu Tương Tương, “Tương Tương, nghỉ hè cậu có ra ngoài du lịch không?”
Chu Tương Tương ngây cả người. Du lịch? Từ trước đến giờ thật sự chưa từng nghĩ tới.
Cô lắc lắc đầu, “Chắc là không đi.”
Hạ Hoan Hoan sáp đến gần, đem ảnh chụp trên di động cho Chu Tương Tương xem, nói: “Cậu xem, nghỉ hè tớ định đi Thái Lan, hòn đảo nhỏ này thật quá đẹp.”
Ngón tay cô di chuyển trên màn hình điện thoại di động, Chu Tương Tương chăm chú nhìn, trước mắt lần lượt lướt qua từng cảnh đẹp, ánh mặt trời, bãi cát, nước biển, các du khách mặc áo hoa, dường như cách màn hình cũng có thể thấy ánh mặt trời và ngửi được hương vị của biển.
“Thật là đẹp.” Chu Tương Tương không khỏi cảm thán.
“Đúng vậy, mùa hè năm nay tớ định đi chơi, bằng không chờ sang năm lên năm cuối, việc học quá bận rộn lại không có thời gian.”
Chu Tương Tương nghe rất hâm mộ, nói: “Tớ cũng muốn đi.”
“Đi đi!”
Chu Tương Tương cười cười, lắc đầu, “Sắp thi đại học, tớ nên học tập thôi.”
“Chao ôi, thành tích của cậu đã tốt như thế, Thanh Hoa Bắc Đại gì đó đều ok mà. Lại nói, việc học của chúng ta áp lực lớn như thế, chính là phải rút thời gian ra, đi du lịch để thả lỏng tâm tình.”
Hạ Hoan Hoan lẩm nhẩm, Chu Tương Tương nghe chỉ mỉm cười, tiếp tục vùi đầu tính toán bài tập.
Quạt trần trên đỉnh đầu vang lên vù vù, không khí nóng bức, chuồn chuồn bay rất thấp, có lẽ sắp mưa lớn.
Sắp vào giờ học, bụng Chu Tương Tương đột nhiên đau lên, vội lấy khăn giấy vừa chạy ra ngoài.
“Ơ? Cậu đi đâu vậy? Sắp vào học rồi!”
“Đau bụng!” Chu Tương Tương nhanh chóng chạy ra phòng học.
Bởi vì sắp đến giờ học, nhà vệ sinh không có mấy người, Chu Tương Tương không cần xếp hàng, trực tiếp có chỗ ngay.
Lúc ra khỏi phòng, tiếng chuông chuẩn bị vào học vừa mới vang lên, cô vội vàng sửa sang lại quần áo, đang chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên, từ bên ngoài đi vào mấy nữ sinh.
Bọn họ vòng hai tay trước ngực, hất cằm, ánh mắt bất thiện liếc nhìn Chu Tương Tương.
Mấy nữ sinh đi hai hàng, đem Chu Tương Tương từng bước từng bước bức lui trở lại vào nhà vệ sinh.
Chu Tương Tương lập tức cảm thấy không ổn, vô thức siết chặt ngón tay, “Các cậu… Muốn làm gì?”
Bộ dáng khí thế hung hăng, tựa như muốn đánh cô vậy.
“Chúng tôi muốn làm gì hử? Em gái à, mẹ cậu chưa từng dạy cậu sao, không được tùy tiện đoạt bạn trai của người khác sao?” Một nữ sinh thân thể cao lớn đột nhiên cười lạnh, cô ta rất cao, so với Chu Tương Tương còn cao hơn một cái đầu, khí thế bức người.
Đúng vào lúc này, mấy người bên cạnh đột nhiên lui ra, từ chính giữa tạo ra một lối đi.
Đường Hân Trúc từ phía sau đi vào, ánh mắt lạnh lùng quan sát Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương nhận ra cô ta, tối hôm qua mới gặp qua.
Cô nhìn cô ta, đối mặt với mình, “Cậu muốn làm gì…”
Lời còn chưa dứt, trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng “chát” giòn vang. Chu Tương Tương chỉ cảm thấy má phải đau rát, trong nháy mắt đó, trước mắt đều tối đen.
Thân thể cô loạng choạng, lấy lại tinh thần, trong lòng một cơn tức giận xông tới, khó có thể tin nhìn Đường Hân Trúc, “Cậu có bệnh à?!”
Cô muốn đánh trả lại, nhưng đối phương nhiều người như thế, cô sẽ chịu thiệt thòi.
Môi gắt gao cắn chặt, hai mắt đỏ lên.
Đường Hân Trúc liếc nhìn cô, lạnh giọng cảnh cáo, “Về sau cách Phó Tranh xa một chút! Nếu không, lần sau, cũng không phải chỉ là một cái tát đơn giản như vậy !”
Một đám người hùng hổ xông đến, lại khí thế hung hăng mà đi.
Nhà vệ sinh chỉ còn lại một mình Chu Tương Tương, cô cố nén nước mắt cuối cùng vẫn khắc chế không được trào ra.