Sáng sớm hôm sau, Phó Tranh liền đưa Chu Tương Tương đến bệnh viện kiểm tra.
Kiểm tra kết quả, xác nhận là mang thai, đã gần hai tháng. Kết quả lúc đi ra, một chút xíu may mắn trong lòng Chu Tương Tương cũng biến mất.
Trải qua một loạt kiểm tra, sắp đến buổi trưa, Chu Tương Tương mới được Phó Tranh đỡ ra khỏi bệnh viện.
Phó Tranh phải gọi là vô cùng cẩn thận, giống như đang đỡ lão phật gia, "Chậm một chút chậm một chút, bậc thang kìa vợ, cẩn thận cẩn thận... Coi chừng giẫm lên cục đá... Chờ một chút, chờ người này đi qua rồi chúng ta đi... Ôi trời, có cần anh cõng em không, à không đúng, bây giờ em đang có thai, phải bế mới đúng."
Phó Tranh nói lải nhải cả ngày, khom lưng chuẩn bị bế Chu Tương Tương lên.
Anh vừa chuẩn bị bế, đột nhiên phát hiện có cái gì đó là lạ, lập tức ngừng lại.
Ách...
"Vợ... Vợ... Sao em lại trừng anh?"
"Anh hỏi sao em lại trừng anh? Phó Tranh anh có biết từ buổi sáng anh đã bắt đầu lải nhải, càu nhàu đến bây giờ, anh không phiền à?"
Buổi sáng ra cửa, trong thang máy có tới ba bốn người, Phó Tranh vòng hai tay ra, che chở cả người cô, rất sợ người khác đụng phải cô.
Nhưng vấn đề là, trong thang máy chỉ có ba bốn người, vị trí đều rất rộng rãi, ai sẽ đụng phải cô chứ? Quá khoa trương, cho nên đã bị người ta khinh bỉ mấy lần.
Cái này cũng coi như bỏ qua, vừa rồi ở trên kia kiểm tra, Phó Tranh cứ quấn lấy bác sĩ hỏi những việc cần chú ý trong thời gian mang thai, một vấn đề hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, rất sợ sai sót dù chỉ là một ít. Càng hỏi về sau, bác sĩ cũng không còn gì để nói, cười gượng với cô hai tiếng, "Chồng của cô rất lo lắng cho cô."
Lúc đó thật sự rất mất mặt, cô hận không thể cất Phó Tranh vào trong túi giấu đi.
Vất vả lắm mới làm xong toàn bộ kiểm tra, các chỉ số cũng rất bình thường, cô vốn cho rằng cuối cùng có thể thở phào một cái, rốt cuộc vẫn là do cô đánh giá thấp trình độ lải nhải của người họ Phó nào đó, từ lầu hai xuống, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, cô đã nghe Phó Tranh nói "Cẩn thận, cẩn thận!" ít nhất mấy chục lần.
Lúc này Chu Tương Tương nghĩ, nếu như trong thời gian mang thai cô thật sự xảy ra vấn đề gì, như vậy khẳng định là do bị Phó Tranh chọc tức!
Lải nhải lải nhải! Còn lải nhải hơn cả mẹ của cô!
Phó Tranh bị vợ trợn mắt, vừa kêu lên, trong lòng còn cảm thấy có chút ủy khuất, "Không phải là do anh sợ em không cẩn thận bị té à..."
Chu Tương Tương mặt lạnh trừng mắt nhìn anh, lập tức đưa tay chỉ về phía trước.
Phó Tranh hơi giật mình, "Sao vậy vợ?"
Chu Tương Tương: "Lui ra đằng sau."
Phó Tranh: "..."
Chu Tương Tương: "Bắt đầu từ bây giờ, mời anh cách em ít nhất ba mét."
Phó Tranh vội vàng lắc đầu, "Đừng mà vợ, bây giờ em đang trong thời kì đặc thù, anh tuyệt đối sẽ không rời em nửa bước!"
"Anh còn nói!!"
Chu Tương Tương vừa tức giận, Phó Tranh lập tức sợ hãi, mím môi, lui ra phía sau một chút.
"Lùi nữa, lùi đủ ba bước."
"Tương Tương..."
"Nhanh lên, nếu không đêm nay tiếp tục ngủ sofa!"
"..." Phó Tranh vừa nghe vợ lại mang ghế sofa ra uy hiếp anh, trong lòng lại buồn rầu, nhận mệnh lùi lại hai bước.
Chu Tương Tương liếc anh một cái, trong lòng hơi chút hài lòng.
Sau đó, chính mình từ trên bậc thang bước xuống.
Phó Tranh thấy cô bước xuống, phản xạ có điều kiện kêu, "Chậm một chút chậm một chút, vợ chậm một chút!"
Chu Tương Tương quét qua một ánh mắt, Phó Tranh lập tức: "..."
Chu Tương Tương xuống bậc thang, sải bước liền đi lên phía trước.
Phó Tranh thấy cô đi nhanh, toàn thân bị hù dọa đổ mồ hôi lạnh, theo sát phía sau, "Tương Tương, em chậm một chút đi, cẩn thận té."
Phó Tranh một tay cầm lấy tay Chu Tương Tương, làm cho cô dừng lại.
Chu Tương Tương nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Phó Tranh, trong giọng nói có phần bất đắc dĩ, "Phó Tranh, anh đừng có căng thẳng như vậy, mới hai tháng mà thôi."
Phó Tranh nghiêm trang, vội nói: "Vừa rồi em không nghe bác sĩ nói à, ba tháng đầu là nguy hiểm nhất!"
Chu Tương Tương: "..."
Bỏ đi, đột nhiên cô cảm thấy bây giờ mà nói chuyện với Phó Tranh, chính là tìm khó chịu cho bản thân.
Im lặng là vàng, im lặng là vàng!!
Khi về nhà, ở siêu thị bên ngoài tiểu khu Phó Tranh mua rất nhiều trái cây cho Chu Tương Tương, đều là anh ở trên mạng tra được, trái cây tốt cho phụ nữ có thai, đương nhiên, cũng cân nhắc đến sở thích của Chu Tương Tương.
Về đến nhà, cẩn thận từng li từng tí đỡ Chu Tương Tương đến ghế sofa, còn tri kỷ nhét gối dựa sau eo cho cô, sau đó còn mở TV giúp cô.
TV có mạng, Phó Tranh trực tiếp mở Nhóc Maruko mà Chu Tương Tương thích xem nhất.
Phục vụ phải gọi là cực kỳ chu đáo.
Chu Tương Tương nhìn anh, bĩu môi nói câu, "Cho nên bây giờ em là mẹ vinh nhờ con?"
Phó Tranh ngẩn ra, lập tức vội hỏi: "Nói cái gì đâu không, không phải anh là sợ con ở trong bụng lăn qua lăn lại làm đau em sao. Hôm qua anh có lên mạng tìm, đều nói phụ nữ mang thai rất vất vả."
Anh nói, đột nhiên ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, hai tay nắm chặt tay Chu Tương Tương, ánh mắt thâm tình nhìn cô, "Tương Tương, anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Mặc dù con quan trọng, nhưng trong lòng anh, em vĩnh viễn là quan trọng, em đừng suy nghĩ lung tung."
Chu Tương Tương cụp mắt xuống, "Em biết rồi."
Tại sao cô lại không biết Phó Tranh đang lo lắng cho cô chứ. Chỉ là... Có hơi lo lắng quá mức?
Chu Tương Tương khẽ thở dài thật sâu. Trong lúc vợ mình mang thai những người đàn ông khác cũng căng thẳng như vậy sao?
Chu Tương Tương chợt nhớ tới trong thời gian trước Tống Nhiễm vừa sinh con, lấy điện thoại di động ra gửi WeChat cô nàng, "Chị dâu họ, lúc trước chị mang thai, anh họ có phải rất căng thẳng không?"
Tống Nhiễm đã kết hôn với Lục Mộ Trầm, Chu Tương Tương và Phó Tranh cũng kêu cô nàng một tiếng "Chị dâu họ".
Tống Nhiễm rất nhanh đã trả lời WeChat, lại còn gửi một tin nhắn thoại rất dài.
Chu Tương Tương nhanh chóng nhấn nghe, từ đầu bên kia giọng Tống Nhiễm truyền đến, "Lúc ấy chị mang thai, anh ấy đâu chỉ căng thẳng, chị nói cho em nghe, chuyện này mà nói, chị cũng có thể nói đến ba ngày ba đêm! Từ lúc chị vừa kiểm tra mang thai xong, bắt đầu quản chị một ngày 24 tiếng đồng hồ! Em không nghe nhầm đâu, là quản. Lúc đó chị không phải chỉ chơi game thôi sao, anh ấy nói máy tính có bức xạ cao, cho nên tịch thu máy tính của chị, tịch thu thôi thì không nói, lại còn bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Thu máy tính thôi thì bỏ đi, chị còn có di động mà, vì vậy chị lại lén tải cái game đó về, em đoán xem như thế nào, ha ha, di động cũng tịch thu không cho chị dùng. Em nói xem, nếu không có di động, vậy người ta liên lạc làm sao? Thật sự, chị cũng không muốn nói chuyện này, tên khốn Lục Mộ Trầm kia vậy mà lại đưa cho chị điện thoại dành cho người già! Điện thoại dành cho người gia một trăm đồng không có một chức năng gì cả! Dù gì chị cũng lăn lộn trong giới giải trí, đi hoạt động lấy cái điện thoại đó ra, thiếu chút nữa là bị người ta cười chết!"
Không hổ là ảnh hậu, âm thanh cảm xúc lại dạt dào như vậy, Chu Tương Tương nghe thấy cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng Tống Nhiễm đứng ở trước mặt một đám người thời thượng lấy ra điện thoại dành cho người lớn tuổi... Ách, thật sự rất mất mặt.
So sánh với Tống Nhiễm, Chu Tương Tương lập tức cảm thấy mình coi như còn may mắn, Phó Tranh mặc dù có chút căng thẳng quá mức, nhưng cũng chưa đến mức tịch thu di động của cô.
Vì vậy Chu Tương Tương gửi cho Tống Nhiễm một loạt "Biểu cảm" đồng tình.
Tống Nhiễm: "Mà nè, sao đột nhiên em lại hỏi cái này? Không lẽ em cũng mang thai rồi?"
Chuyện này Chu Tương Tương vẫn chưa nói với người khác, bị hỏi tới, không hiểu sao lại có hơi thẹn thùng, vì vậy gửi qua một biểu cảm "Thẹn thùng đỏ mặt",
"Nè! Mau sinh mau sinh! Sinh một bé gái cho Bì Bì nhà bọn chị chơi! Bây giờ Bì Bì chỉ có một mình, cô đơn muốn chết."
Chu Tương Tương: "..." Chơi... Ừm, vẫn là hợp với tính tình của Tống Nhiễm.
Lúc Phó Tranh rửa trái cây sạch sẽ xong bưng ra, thì thấy Chu Tương Tương nằm lệch nghiêng trên ghế sofa, trong tay ôm di động, cười rất vui vẻ.
Ánh mắt Phó Tranh dừng trên điện thoại trong tay của Chu Tương Tương, mí mắt đột nhiên giật giật, lập tức bước nhanh đi đến trước mặt cô, Chu Tương Tương còn chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên di động đã bị lấy đi.
Chu Tương Tương ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Phó Tranh, "Anh... Anh làm gì thế?"
Phó Tranh: "Bức xạ cao, từ giờ trở đi, đến khi đứa bé sinh ra, tạm thời chúng ta bỏ di động."
Chu Tương Tương: "..."
Bảo một người sống trong thời đại công nghệ thông tin bỏ di động? Đây quả thực, quá tàn nhẫn!
Phó Tranh thấy Chu Tương Tương không vui, đi sang ngồi, dịu dàng xoa mặt Chu Tương Tương, cười an ủi cô, "Vợ ngoan nào, chỉ tám tháng thôi mà."
Tám tháng... Ha ha.
Chu Tương Tương lấy tay Phó Tranh ra, "Được rồi, chỉ tám tháng thôi mà. Vậy tám tháng này, anh cũng đừng chạm vào em."
Phó Tranh ngẩn người, trong lòng nhất thời vọt lên một dự cảm xấu, "Cái... Có ý gì?"
Chu Tương Tương liếc anh, "Ý trên mặt chữ."
"Đừng mà vợ." Phó Tranh lập tức sốt ruột, vội vàng kéo tay Chu Tương Tương, "Vợ, anh đã hỏi bác sĩ rồi, thời điểm mang thai 5-8 tháng, cũng có thể... Ừm, cái đó đó."
Chu Tương Tương hừ hừ, vẻ mặt đắc ý cười cười, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Phó Tranh: "..."
Nhìn bộ dạng như ăn phải mướp đắng của Phó Tranh, đột nhiên tâm trạng của Chu Tương Tương tốt lên rất nhiều.
Ái chà, ngoài cửa sổ bầu trời cũng sáng hơn rồi.
...
Sau khi Chu Tương Tương mang thai, Phó Tranh cố ý giảm bớt lượng công tác, ngày ngày ở nhà chăm sóc cho cô.
Ngoại trừ có một vài xã giao không từ chối được, nhưng trên cơ bản nếu như Phó Tranh về muộn cũng sẽ nói cho Chu Tương Tương hoặc gọi điện thoại báo cáo hành trình, cho nên Chu Tương Tương rất yên tâm với Phó Tranh.
Thời điểm Chu Tương Tương mang thai bốn tháng, đã là một ngày trước khi tốt nghiệp, việc ở trường học rất nhiều, nhưng mấy chị em trong phòng ngủ lo lắng cho thân thể của cô, trên cơ bản nếu có thể làm thì đều thay cô xử lý giúp, cho nên trong khoảng thời gian tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, thì Chu Tương Tương vẫn rảnh rỗi như cũ.
Nhưng đôi khi rảnh rỗi quá cũng không phải chuyện tốt.
Vào thời điểm tất cả các bạn cùng lứa tuổi đều đang bôn ba cố gắng vì tương lai, thì cô lại một mình ở trong nhà dưỡng thai.
Mỗi lần nhìn những hình bóng bận rộn trong sân trường, trong lòng Chu Tương Tương có một loại khó chịu không nói nên lời.
Loại khó chịu này, đè nén ở trong lòng, cuối cùng vào một đêm khuya Phó Tranh về muộn cũng bộc phát.