• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc dù sau đó Lương Thành đã giải thích với thái độ hèn mọn rằng anh ta không hề muốn làm như vậy, lúc đó anh ta uống rượu xong thì thần chí không rõ, bị người ta lợi dụng, trong lòng hối hận không thôi; nhưng Diệp Hàm lại vô cùng tỉnh táo, cô lập tức đề nghị chia tay.

Thế là mối tình oanh oanh liệt liệt này còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc, còn ngắn ngủi hơn cả pháo hoa nở rộ ở trên bầu trời.

Về sau Lương Thành ra nước ngoài du học, Lâm Duyệt Giai thì bảo lưu tạm thời, chuyện này cũng kết thúc ở đây.

Diệp Hàm nhớ lại cảm xúc của bản thân lúc đó: Thật ra lúc biết tin, trong lòng cô vô cùng bình tĩnh, không hề tức giận khi bị phản bội, cũng không hề cảm thấy thất vọng, thậm chí dưới đáy lòng còn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Có lẽ cô đã bắt đầu hối hận từ lúc đồng ý hẹn hò với Lương Thành rồi.

May mắn thay Lâm Duyệt Giai đã giáng cho cô một đòn trực diện, thế nên cô mới không chìm đắm quá sâu vào trong loại cảm xúc gọi là ‘cảm động’ này.

“! Nghe nói sau khi Lương Thành ra nước ngoài du học, Lâm Duyệt Giai cũng ra nước ngoài để gặp anh ta rất nhiều lần, dù không thường xuyên nhưng hai người vẫn giữ liên hệ.


Lần này trở về lại tình cờ bị bạn của tớ nhìn thấy, hai người cãi nhau rất to ở trong nhà hàng, ả họ Lâm còn khóc sưng cả mắt.

”Giọng điệu của Trình Mộng Đình chứa đầy sự khinh thường và tức giận:“Tớ cũng phục cô ta thật, hóa ra lựa chọn bảo lưu kết quả học tập là vì muốn theo đuổi tên cặn bã kia——”Chuyện này đúng là đã thay đổi tam quan của cô ấy.

Ngoại trừ sự ghê tởm ra, thì chính là không tài nào hiểu nổi.

Tạm thời bỏ qua sự thiếu đạo đức khi giành bạn trai của người khác, nhưng lại vì một tên đàn ông cặn bã mà từ bỏ việc học! Cho dù não có vấn đề thì cũng không đến mức như này chứ?! Trình Mộng Đình trút giận xong mới nhớ tới chính sự:“À! Chuyện đó, Hàm Hàm à, cậu đừng tức giận, loại người như vậy không đáng để cậu tức giận đâu.

”Cô ấy cũng đã do dự rất lâu, mới quyết định nói cho Diệp Hàm chuyện này.

Chủ yếu là do Trình Mộng Đình muốn bạn thân của mình chuẩn bị tâm lý trước, tránh việc nhỡ may gặp nhau lại cảm thấy khó chịu.


“Không đâu.

”Diệp Hàm chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ, cô mỉm cười nhìn chậu cây vừa được chăm bón lại, nói với vẻ thản nhiên:“Tớ không rảnh.

”“Ha, tớ phục cậu điểm này nhất đấy!”Trình Mộng Đình bị cô chọc cười, cảm thấy hai chữ ‘không rảnh’ này rất có phong cách của Diệp Hàm, tâm trạng của cô ấy cũng tốt lên rất nhiều.

*Cúp điện thoại, Diệp Hàm hiếm khi rơi vào hồi ức.

Có lẽ là do ấn tượng với người khác khá nhạt nhẽo, thế nên cô cũng không có cảm giác gì với những người được xưng là trai đẹp đó.

Chẳng hạn như Lương Thành, rất nhiều nữ sinh nói rằng anh ta trông rất giống mấy vị minh tinh, ngôi sao đang nổi, nhưng khi Diệp Hàm cẩn thận hồi tưởng lại, phát hiện ra bản thân thậm chí còn không nhớ rõ dáng vẻ của đối phương như thế nào.

Loại cảm giác này giống như đang nhìn một bức ảnh xưa cũ đang dần dần phai nhạt ở trong ký ức, cứ cảm thấy như đã trôi qua mấy chục năm, mờ mờ ảo ảo, hoàn toàn không thể thấy rõ.

Nhưng nếu nói về ấn tượng khắc sâu ——Trong đầu Diệp Hàm đột nhiên hiện ra khuôn mặt anh tuấn của một người đàn ông.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK