• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Chuyện này là không thể nào!"
Lưu Tử Hào khinh thường nói: "Đỗ Kỷ chỉ là một tên nghèo hèn! Đồng hồ cổ là vật có giá trị duy nhất mà ông ngoại cậu ta để lại! Một kẻ nghèo như cậu ta tuyệt đối không thể nào quen biết một người giàu có và quyền lực siêu cấp như Mạnh Quảng được."
"Vậy tại sao Mạnh Quảng lại muốn đối phó với nhà họ Lưu chúng ta? Chẳng lẽ Mạnh Quảng muốn giúp đỡ nhà họ Dương, báo thù nhà họ Lưu chúng ta sao?"
"Mẹ kiếp, không ngờ Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân lại có mối quan hệ thân thiết với Mạnh Quảng như vậy!"
Lưu Tử Hào tức giận nói: “Hai lão gia hỏa này ẩn sâu quá.”
"Đừng nói nhảm nữa mà nhanh chóng chuẩn bị một món quà hậu hĩnh!"
Lưu Quân nói với con trai: “Chúng ta cùng đi xin lỗi nhà họ Dương.

Khi gặp ông Dương và những người khác, mày phải
chứng tỏ mình sẽ quyết tâm sửa chữa lỗi làm.

Nếu cần thiết, hai cha con chúng ta phải diễn khổ nhục kế cho bọn họ xem”
Nửa giờ sau, hai cha con nhà họ Lưu mang theo quà cáp đến Bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình.
"Chủ tịch Lưu, cậu Lưu, các người đến làm gì?"
"Anh Dương à, chúng tôi tới đây xin lỗi nhà họ Dương của anhl"
"Xin lỗi?"

Dương Chí Kiên choáng váng.
Tăng Hiểu Vân choáng váng.
Dương Nhạc cũng bối rối.
Trước khi Lưu Quân nói từ "xin lỗi", gia đình ba người của Dương Chí Kiên còn cho rằng hai cha con nhà họ Lưu đến đây để diễu võ dương oai.
Rốt cuộc, Tập đoàn Lưu thị đã cắt nguồn cung cấp thuốc cho Bệnh viện nhà họ Dương.
Huyết mạch kinh tế của nhà họ Dương nằm trong tay nhà họ Lưu.
Nếu nhà họ Lưu không chịu bán thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương thì nhà họ Dương sẽ không cầm cự được bao lâu rồi cũng phá sản.
Không ngờ hai cha con họ Lưu lại đến để xin lỗi!
Điều này khiến gia đình ba người của Dương Chí Kiên cảm thấy có chút bối rối.
Chỉ có Đỗ Kỷ khoanh tay đứng ở bên cạnh hiểu rõ mọi chuyện.
Ngay khi hai cha con nhà họ Lưu xuất hiện, Đỗ Kỷ đã đoán được mục đích chuyến thăm của họ.
Tiếp theo chắc chắn sẽ có trò hay để xem.
Vợ anh cũng như cha mẹ vợ chắc hẳn sẽ không ngừng ngạc nhiên, vui mừng đến lật trời đi.
"Đồ khốn kiếp này, mày còn không nhanh quỳ xuống đây, nhận lỗi với chú Dương đi!"
Lưu Quân quay đầu lại mắng Lưu Tử Hào.
Hai chân Lưu Tử Hào mềm nhữn, quỳ xuống trước mặt Dương Chí Kiên: "Chú Dương, cháu biết sai rồi, chỉ cần chú bớt giận, chú đánh cháu mắng cháu thế nào cũng được!"

Quỳ rất dứt khoát đấy.

Đám quần chúng vây xem ăn dưa đều bị chết lặng.
Gia đình ba người của Dương Chí Kiên cũng vô cùng kinh ngạc, luống cuống chân tay.
Lưu Tử Hào là ai?
Anh ta là con trai duy nhất của Lưu Quân.
Giá trị tài sản ròng của Lưu Quân là bảy đến tám trăm triệu vạn.
Và giá trị tài sản ròng của Dương Chí Kiên chỉ dưới một ngàn vạn.
Ngoài ra, bệnh viện nhà họ Dương chỉ là bệnh viện nhỏ, nhà họ Lưu lại đứng tên một số nhà máy dược phẩm lớn.

Nếu nhà họ Lưu từ chối bán thuốc cho nhà họ Dương thì bệnh viện nhỏ của nhà họ Dương sẽ phá sản trong thời gian ngắn.

Nói một cách logic thì nhà họ Lưu đã chèn ép huyết mạch kinh tế của nhà họ Dương, nhà họ Dương nên cầu xin nhà họ Lưu tha lỗi mới đúng.

Nhưng hiện tại, cục diện hoàn toàn đảo ngược, Lưu Tử Hào lại thật sự quỳ xuống trước mặt ông Dương, thừa nhận sai lầm của mình!
"Cuối cùng vì sao mà ông ta lại ép một người luôn kiêu ngạo như Lưu Tử Hào phải quỳ xuống trước mặt mình thừa nhận sai lầm chứ?"
Trong lòng Dương Chí Kiên không hiểu, ngoài miệng lại sợ hãi nói: "Cậu Lưu, mau đứng dậy đi, cậu quỳ trước mặt tôi, tôi không chịu nổi đâu."
Lưu Tử Hào đang định đứng dậy thì Lưu Quân đột nhiên trừng mắt nhìn Lưu Tử Hào.

Lúc này, Lưu Tử Hào không dám đứng lên, chỉ có thể tiếp tục quỳ liếm..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK