• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lưu Quân trầm mặc một hồi, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm Đỗ Kỷ: “Cậu biết Mạnh Quảng.

Chính cậu là người để Mạnh Quảng hạ bệ nhà họ Lưu chúng tôi đúng không?”
Lưu Quân này quả thực là một một người từng trải, đã lăn lộn ở xã hội nhiều năm.
Ông ta thực sự đã đoán đúng, Đỗ Kỷ là kẻ chủ mưu đăng sau hậu trường.
"Haha, Chủ tịch Lưu, ngài cũng đừng đoán mò."
Trong lòng Đỗ Kỷ rất khâm phục Lưu Quân nhưng ngoài miệng lại cười nói: “Tôi chỉ là một người làm công ăn lương, lương một tháng một ngàn năm trăm tệ, ngài cho rằng siêu tài phiệt như Mạnh Quảng sẽ kết bạn với một kẻ nghèo khổ như tôi sao? "
Đỗ Kỷ nói có lý.

Ba người họ Dương và đồng nghiệp của Đỗ Kỷ đều nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lưu Quân đột nhiên vang lên.

Trong điện thoại, nữ thư ký hoảng sợ hét lên: Không tốt rồi, sếp, người của Cục điều tra kinh tế đến kiểm tra tài khoản.

Tất cả tài khoản ngân hàng của chúng ta đã bị phong tỏa, chuỗi vốn của chúng ta đã bị cắt đứt!"
Giọng của cô ta lớn đến mức có rất nhiều người xung quanh Lưu Quân đều nghe thấy.
Sắc mặt Lưu Quân tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.
Ông ta đột ngột cúp điện thoại của nữ thư ký và bấm số của vài người bạn.
Từ một người bạn ông ta biết được số điện thoại của Mạnh Quảng, ngay lập tức gọi cho cậu ta.
Mạnh Quảng nhận điện thoại.

Lưu Quân bắt đầu cầu xin Mạnh Quảng thương xót.
"Cậu chủ Mạnh, cầu xin cậu hãy thả cho gia đình tôi một con đường sống."
"Nếu cậu tiếp tục trừng phạt tôi thì cả nhà tôi sẽ phải lên sân thượng, nhảy lầu mất!"
Trông ông ta thật khốn khổ, giống như một kẻ ăn xin, không giống một phú hào có tài sản ròng hàng trăm triệu!
Mạnh Quảng chỉ nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau đó, Lưu Quân vứt điện thoại di động đi, đầu gối mềm nhữn, quỳ xuống trước mặt Đỗ Kỷ, dập đầu liên tục.
Bang bang bang bang!
Lưu Quân quỳ lạy rất mạnh mẽ.

Chỉ trong chốc lát, máu bắt đầu xuất hiện trên trán ông ta.
Gia đình ba người của Dương Nhạc, Lưu Tử Hào và nhiều người khác đang vây xem đều sửng sốt.

Họ nằm mơ cũng không ngờ rằng, một người đàn ông giàu có với tài sản ròng hàng trăm triệu như Lưu Quân, lại đột nhiên quỳ lạy Đỗ Kỷ, một tên nghèo kiết xác.
"Cha, người làm cái gì vậy? Vì sao phải quỳ lạy Đỗ Kỷ? Cậu ta chỉ là một kẻ nghèo hèn mà thôi!"
Lưu Tử Hào muốn ngăn cản Lưu Quân.
"Tao không chỉ phải lạy Đỗ Kỷ, mày cũng phải quỳ lạy Đỗ Kỷ, thừa nhận lỗi lầm của mình.

Trán mà không thấy máu thì chúng ta không thể dừng lại!"
Nghe Lưu Quân nói như vậy, Lưu Tử Hào và những người khác càng thêm bối rối.
"Cha, là bởi vì nhà họ Lưu của chúng ta sắp phá sản, mới đả kích người rất lớn, cho nên mới phát điên nói nhảm à?"
“Tao không bị điên."
Lưu Quân hạ giọng vừa lạy vừa nói: “Mạnh Quảng bảo chúng ta phải quỳ lạy Đỗ Kỷ, không nhìn thấy máu thì không thể dừng lại.

Nếu làm được, cậu ta sẽ để lại cho chúng ta ba trăm vạn.

Nếu không làm được thì cậu ta sẽ để chúng ta trở thành kẻ ăn xin không xu dính túi!

Lưu Tử Hào sợ hãi.

Anh ta không bao giờ nghĩ đến người thực sự có mối quan hệ thân thiết với Mạnh Quảng không phải là gia đình ba người của Dương Chí Kiên, mà là Đỗ Kỷ, một tên nghèo kiết xác!
Mẹ kiếp, không ngờ Đỗ Kỷ lại có một người bạn tuyệt vời như vậy!
Vậy thì tại sao Đỗ Kỷ lại cải trang thành một tên nghèo kiết xác và làm việc ẩn dật trong bệnh viện nhà họ Dương chứ?
Chẳng lẽ Đỗ Kỷ đang theo đuổi Dương Nhạc?
Mặc dù hiện nay giả vờ nghèo để tán gái không phải là hiếm nhưng cách tán gái phổ biến nhất hiện nay chính là tiêu tiền chứ?
Lúc này, Lưu Quân tiếp tục thấp giọng nói: "Đừng tiết lộ quan hệ giữa Đỗ Kỷ và Mạnh Quảng.

Nếu không, Mạnh Quảng nhất định sẽ tìm người khiến chúng ta biến mất khỏi thế giới này đấy".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK