Editor: poo_chan
Phương Tam Sơn cuối cùng cũng ý thức được đây có thể là do gia giáo gia đình con dâu cho phép, cũng lười tốn nhiều miệng lưỡi, nói thẳng: “Thông gia, cách làm của các ngươi và Từ Đình Đình, ta không đồng tình.
Nhà ta năm nay cả ba đứa đều đăng ký thi đại học, bọn họ cũng phải xem sách, lần trước các ngươi làm mất bảy quyển sách của Tiểu An, con bé không có biện pháp, chỉ có thể mượn sách của bạn bè chép tay, chép đến tay đều run cả lên.
Mấy ngày nay, con cái phải chịu tội ta đều để trong mắt.
Hiện tại các ngươi lại muốn mượn, không cho mượn chính là không xem Đình Đình như người một nhà, Được, vậy không làm người một nhà, ta cũng cảm thấy không gánh nổi trọng trách người một nhà này.
Để Đình Đình và Lập Tân ly hôn đi!”
Phương Tam Sơn nói những lời này với người ở đây giống như sấm sét giữa ngày quang, không nói người khác, kể cả Phương Lập An cũng bị ba cô làm cho kinh ngạc.
Đây chính là thập niên 70, chuyện ly hôn không phải như cơm bữa ở thế kỳ 21, thì ra ba cô đã bất tri bất giác trở nên hiện đại như vậy sao?
Cơ mà, trừ Phương Tam Sơn và Phương Lập An, những người khác ở đây đều không đồng ý.
Hứa Xảo Mai cảm thấy chẳng qua là chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, ầm ĩ chút, cần gì phải ly hôn? Nhưng trước mặt thông gia nhiều người như vậy, bà không đồng tình cũng không biểu hiện ra ngoài.
Phương Lập Tân có cảm tình với Từ Đình Đình, tuy rằng gần nhất những hành vi của Từ Đình Đình làm hắn mê mang, nhưng hắn cũng không nghĩ tới chuyện ly hôn, bảo cô từ nay về sau không được làm như vậy nữa không phải được rồi sao? Ai mà không một lần phạm sai lầm?
Phương Lập Bình cũng rất mâu thuẫn, một mặt cô thấy ba vì Tiểu An hết giận làm rất tốt, một mặt lại nghĩ tới câu đồng ngôn “huỷ một toà miếu, không ai huỷ một cọc hôn”,
Phương Lập Nghiệp vẫn là nhãi con chưa hiểu chuyện, cái gì cũng không hiểu, yên lặng làm người tàng hình.
Cha mẹ, em trai Từ Đình Đình và bản thân cô đương nhiên đều không đồng ý, sao có thể ly hôn, vì cái gì ly hôn, ly hôn cô cũng không còn là thiếu nữ trinh trắng, làm người thế nào.
Người Từ gia lập tức luống cuống, Trương Thuý Lan lôi kéo Từ Đình Đình nhận sai xin lỗi Phương Tam Sơn.
Phương Tam Sơn một chút cũng không dao động, hắn nhìn Phương Lập Tân nói: “Con có người vợ như vậy, ba cũng không trông mong trông cậy được gì ở con.
Hiện tại cho con hai lựa chọn, một, ly hôn, nơi này vẫn là nhà con, con vẫn là con trai ta, hai, con đi cùng Đình Đình, đoạn tuyệt quan hệ với nhà này, quan hệ cha con, quan hệ mẹ con, quan hệ anh em, chặt đứt toàn bộ.
Ba và mẹ con sau này cũng không cần con dưỡng lão, không bao giờ gặp lại.”
Người đàn ông bá khí trước mắt thật là ba cô sao? Phương Lập An quả thật bị khí thế hai mét tám của ba làm cho chấn động đến hôn mê.
Phương Lập Tân cũng cảm thấy mình muốn hôn mê, hắn lớn đến từng này chưa bao giờ thấy ba nghiêm túc như vậy, trực giác nói cho hắn ba đang không nói giỡn.
Hắn phải làm gì bây giờ?
Hứa Xảo Mai và Phương Tam Sơn chung chăn gối vài thập niên, tự nhiên rõ ràng giờ phút này Phương Tam Sơn nghiêm túc, nếu con trai không ly hôn, hắn thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với con trai.
Người ở đây dường như đều nhìn ra, Phương Tam Sơn nghiêm túc.
Trương Thuý Lan hai con mắt quay tròn chuyển đi chuyển lại, vừa thấy là biết lại đang tính kế cái gì.
Trương Thuý Lan xác thật đang tính kế, Phương Lập Tân nếu như đoạn tuyệt quan hệ với Phương gia, về sau cũng chỉ có thể trông cậy Từ gia nhà bọn họ, Phương Tam Sơn cũng nói về sau không cần hắn dưỡng lão, vậy về sau tiền lương của hắn và con gái… Nói cái gì đều không thể để hai đứa ly hôn, lập tức túm áo Phương Lập Tân khóc nháo lên: “Con rể, con gái ta chưa làm chuyện gì sai, làm sao con có thể ly hôn với con bé, con không thể không có lương tâm như vậy!”
Phương Tam Sơn quát to: “Câm miệng! Làm ồn cái gì, nghe ta nói xong!”
Không gian tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.
“Nếu Lập Tân lựa chọn ly hôn, lễ hỏi lúc trước chúng ta không lấy về, xe đạp và máy may đều tính trong đó, các ngươi lấy.
Mặt khác, công tác của Lập Tân ở xưởng dệt bông cũng không cần, đều để lại cho các ngươi.
Nếu không ly hôn, tiền lễ hỏi các ngươi cầm, xe đạp và máy may để lại.
Mặt khác tất cả những gì là đồ vật trong nhà này và tiền, các ngươi đều không được đụng vào, dù sao ta và mẹ ngươi cũng không cần ngươi dưỡng lão.”
Phương Lập Tân bị ba hắn một bộ dáng “Chúng ta về sau không cần ngươi dưỡng lão” làm cho khóc, đây không phải là đào rỗng tâm hắn sao?
Việc này vốn dĩ do Từ Đình Đình làm to chuyện, sao hắn có thể vì giảo gia tinh này vứt bỏ ba mẹ? Nếu cô ấy mấy ngày này làm tốt, chắc chắn hắn không hạ quyết tâm được, nhưng xem cô đem chuyện trong nhà nháo gà chó không yên còn không tự biết, hắn dường như hiểu được sao ba hắn lại dùng đoạn tuyệt quan hệ buộc hắn quyết định.
Con người một khi có lựa chọn, giống như được tiếp thêm dũng khí, Phương Lập Tân hít một hơi thật sâu nói với Từ Đình Đình: “Chúng ta ly hôn đi! Lễ hỏi lúc trước và của hồi môn, em đều cầm về, tiền tích cóp của chúng ta cũng cho em, kể cả công tác, chúng ta tìm lãnh đạo trong xưởng làm chứng, ly hôn cho em.
Anh từ bỏ hết.”
Từ Đình Đình theo bản năng muốn cự tuyệt, vừa định mở miệng đã bị Trương Thuý Lan lôi kéo sang một bên, không cho cô nói chuyện.
Trương Thuý Lan đã sớm bị đả động khi Phương Tam Sơn đưa ra điều kiện xe đạp và máy may, đừng nói là cả một phần công tác, nhà bọn họ sẽ có thêm một công nhân! Bà hận không thể cho hai đứa ly hôn ngay lập tức.
Phương Tam Sơn tuy rằng chán ghét lòng tham không đáy của Trương Thuý Lan, nhưng vì những ngày yên bình sau này, vẫn rắc mồi nói: “Sáng mai đi xưởng dệt bông khai chứng minh ly hôn, đến lúc đó ta sẽ đưa xe đạp và máy may qua, xin phép lãnh đạo trong xưởng làm chứng, ly hôn xong, đồ vật đều cho các ngươi.
Chuyện công tác cũng như vậy mà làm.”
Trương Thuý Lan giả bộ bị tức giận đến không nói nên lời: “Được! Ly hôn thì ly hôn! 8 giờ sáng ngày mai, xưởng dệt bông, ai không đến là đồ chó!” Nói xong, bảo Từ Đình Đình thu dọn hết đồ vật, mang về toàn bộ, sợ người Phương gia đổi ý.
Tiền đi người Từ gia, mọi người đều nhẹ nhàng không ít.
Phương Tam Sơn nói với Phương Lập Tân: “Con đừng trách ba nhẫn tâm, con cũng thấy rồi, người nhà bọn họ ai cũng ngang ngược vô lý, Từ Đình Đình làm loạn chính là học được từ mẹ nó.
Ba cứ nghĩ đến sau này cháu trai cháu gái học đòi mấy bộ dạng đó, đều hận không thể bỏ cả con.” Ánh mắt ông đảo qua mấy đứa nhỏ khác nói, “Các con đều phải nhớ kỹ, nữ nhân gả sai huỷ cả đời, nam nhân cưới sai huỷ ba đời.
Ba không trông cậy các con phải tìm đối tượng ưu tú cỡ nào, nhưng hiểu chuyện một chút, hiểu đạo lý, tránh xa thị phi.
Càn quấy giống Từ Đình Đình không cần mang về cho ba mẹ xem, về sau có đối tượng đều phải dùng tâm quan sát, đừng có để cả nhà bất hoà.”
Rồi ông nói với Phương Lập Tân: “Lập Tân, công tác không còn con cũng không cần gấp gáp, thi tốt đại học, chỗ nào không hiểu hỏi Tiểu Bình với Tiểu An, năm nay thi không đậu, năm sau thi lại.
Ba biết tình huống của con, tuy rằng ham chơi, không yêu học tập, nhưng khi còn nhỏ cơ sở con đã học đến vững chắc, con chỉ cần nỗ lực nhiều hơn, cơ hội vẫn có.”
Sau đó công đạo con gái lớn: “Lập Bình, ngày mai con đưa mẹ đi xưởng máy móc tìm Triệu trưởng khoa khoa nhân sự, thời gian này để mẹ nhận công tác của con, con và anh cả hai đứa cứ ở nhà chuyên tâm ôn thi.”
Cuối cùng mới đến con gái út: “Lập An, ba biết con trong lòng hiểu rõ, thi đại học đối với con mà nói không thành vấn đề.
Từ nhỏ con đã nhìn chằm chằm anh cả và chị hai học tập, ít nhiều cũng nhờ có con, nếu không hai đứa nó cũng không có cơ sở tốt như vậy.
Khoảng thời gian này, con cũng nhìn nhiều hai đứa nó, bọn họ có gì không hiểu, con cứ mạnh dạn chỉ bảo.
Nhưng học tập của bản thân cũng không được thả lỏng, hiểu không?”
“Con hiểu ạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Phương Lập An bị biểu hiện của ba đêm nay chinh phục hoàn toàn, người đàn ông quyết đoán có tầm nhìn như vậy thế mà là ba cô.
Tưởng tượng đến cải cách sắp sửa mở ra, ba cô không chừng có thể trong giây lát biến thành bá đạo tổng tài.
Vốn đang nghĩ đời này chỉ có thể dựa vào bản thân mình làm phú nhất đại, trăm triệu không nghĩ tới cô còn có mệnh làm phú nhị đại…
Phương Lập Bình nhìn các loại biểu tình phong phú trên mặt Phương Lập An, đặc biệt là đôi mắt mở to loé sáng, liền biết em ba chắc chắn lại đang ảo tưởng cái gì, cũng không làm phiền, lôi kéo anh cả đi học tập.
- -------------------------------------------
Aaaaaaaaaa, ngầu bá cháy!!!!.
Danh Sách Chương: