Hôm nay mặt mũi coi như mất hết, vốn tưởng rằng sẽ được như ước nguyện, vậy mà bây giờ trước mặt lại lộn xộn như vậy, nàng ta không thể giải thích gì với phụ thân được nữa.
Lan Thương quay người nhìn nàng ta, cười cười xin lỗi nàng ta: "Thật không phải với Việt Khê tiểu thư."
"Âu Dương đại nhân...!Ngày ấy ở đầu hẻm, lúc ngài say rượu đã gọi tên Việt Khê...!Trong lòng ngài thật sự không có Việt Khê sao?" Triệu Việt Khê dứt lời, nhìn sang Thanh Phong: "Là nàng ta đã dùng thủ đoạn bỉ ổi bức bách ngài phải không?"
"..." Thanh Phong vốn dĩ không muốn tranh giành với nàng ta, lại bị chửi bới như vậy, giật mình ngẩng đầu nhìn Triệu Việt Khê.
Vừa định mở miệng, lại nghe thấy phía sau có một giọng nữ ôn nhu vang lên: "Chuyện này không thể nói như vậy, nam nữ yêu nhau là do người ta tình nguyện, đều đã không còn là trẻ con nữa rồi, tam tiểu thư lại càng không có chỗ dựa, làm sao có thể bức ép một hán tử cường hãn như Âu Dương đại nhân?" Là Mục phu nhân.
Bà ta mặt mang nụ cười mỉm, được tiểu nha đầu đỡ đi tới, đi đến trước mặt ba người thì dừng lại, mắt khẽ đảo qua Cảnh Kha: "Hoàng Thương xuất phát từ hảo tâm mới an bài buổi cung yến hôm nay, vốn là vì nam nữ thiếu niên yêu nhau, đay là chuyện bình thường, không thể làm loạn đến quá mức khó coi."
Mục phu nhân là ai? Là đệ nhất danh vọng tam đại làm quan triều đình Mục gia đương gia phu nhân, là ái thê của Mục lão tướng quân, là mẫu thân của đại tướng quân Mục Yến Khê, bà ta nói chuyện, những người đang ngồi ngoại trừ Hoàng Thượng và Mục lão tướng quân, không một ai dám tranh luận.
Vì thế tình thế rơi vào tĩnh lặng.
Lan Thương nhìn Thanh Phong, nàng đang cúi đầu đứng đó, tóc mái trên trán theo làn gió khẽ bay.
Hắn tiền về phía trước một bước, đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói với nàng: "Tam tiểu thư, nàng và ta đều là những người chịu thiệt thòi.
Lan Thương ở kinh thành phiêu bạt vô định, là khoảng thời gian đó ở trong sân nhà tam tiểu thư đã khiến cho Lan Thương cảm thấy có nơi để dựa vào.
Tam tiểu thư thành toàn cho Lan Thương nhé?"
Thanh Phong nghe thấy hắn nhắc đến khoảng thời gian đó, đôi mắt đỏ hoe.
Nàng không muốn khóc ở trước mặt người khác, chỉ dám hít một hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Lan Thương nhìn thấy ủy khuất trong mắt nàng đều tan biến hết, khiến cho Lan Thương trong chốc lát không biết nên nói gì, chỉ đành cầu cứu nhìn về phía Mục phu nhân.
"Tam tiểu thư." Mục phu nhân giữ chặt tay Thanh Phong, tiến đến bên tai nàng nói: "Đây có lẽ là cơ hội thành thân duy nhất trong đời con." Giọng nói của Mục phu nhân rất nhỏ, song lại chạm đến tận đáy lòng Thanh Phong.
Thanh Phong ngẩng đầu, chậm rãi đem hoa từ phía sau lấy ra.
"Phụ hoàng." Cảnh Kha vẫn luôn quan sát đột nhiên mở miệng, quỳ gối trước mắt Văn Hoa đế: "Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng ban Tống Thanh Phong cho nhi thần."
"?" Văn Hoa đế nhìn đại nhi tử của ông ta, lúc này hắn ta đang cau mày, không phải đang đùa giỡn.
Ông ta lại nhìn Thư Nguyệt bình tĩnh đứng đó, không nhìn ra điểm khác thường.
"Nhi thần chưa bao giờ mở miệng xin phụ hoàng bất cứ thứ gì, lần này chỉ xin một mình Tống Thanh Phong thôi."
Cảnh Kha nói rất đúng, hắn là đại Hoàng tử, từ nhỏ đã bị mọi người kiêng dè, cũng là hắn hiểu chuyện sớm, sớm đi ra ngoài lập phủ.
Sau cùng cũng là nhi tử của mình, Văn Hoa đế không đành lòng: "Cái này..."
"Hoàng thượng, lão thần có một câu, không biết có nên nói hay không." Người lên tiếng là Mục lão tướng quân.
"Ái khanh cứ nói."
"Hôm nay Hoàng thương chính là yêu cầu nam nữ phải trao đổi hoa cho nhau thì mới tính, hiện giờ tam tiểu thư còn chưa giao hoa ra, nếu là chỉ hôn trước...!Cái này..."
Văn Hoa đế dù gì cũng là đế vương, không thể lật lọng, huống hồ gì nhi tử của mình chưa chắc không có phần thắng.
Vì thế ông ta đành an ủi nhìn thoáng qua Cảnh Kha, sau đó nói với Thanh Phong: "Tống gia tam tiểu thư, mọi người đều đang đợi."
Thanh Phong bị đặt trên đống lửa, không biết nên làm như thế nào.
Lan Thương đối với bản thân mình cũng không phải là tình yêu nam nữ, hắn và Triệu Việt Khê sẽ là thần tiên quyến lữ, nếu cùng nàng ta thành thân thì con đường làm quan của hắn giờ đây sẽ trở nên bằng phẳng.
Không muốn liên lụy đến hắn, nước mắt bất luận như thế nào cũng không ngăn được, nàng cầm hoa đi về phía Cảnh Khe.
Từng bước một, trên người giống như nặng cả ngàn cân, dồn hết lên chân mình, mỗi bước đi trái tim như bị xuyên qua đau đớn.
Nàng vừa đi vừa tính toán, nàng đủ lộ phía để đi đến Bắc tuyến sao? Vai không đủ sức để gánh lấy, nàng có thể sống sót ở Bắc địa sao? Nàng không quản được, qua hôm nay, bổn tiểu thư ở kinh thành này là một mộng kiếp phù du, đánh chết cũng không trở về.
Lan Thương nhìn Thanh Phong từng bước rời xa mình như vạn tiễn xuyên tâm.
"Nói thêm một câu." Mục phu nhân duỗi tay đẩy Lan Thương một cái, bà ta hôm nay dù có bất cứ giá nào, sự việc hôm nay, xem như hoàn toàn đắc tội với đại Hoàng tử.
Mà nay Hoàng Thương đã có ý muốn thoái vị, Thái tử vẫn chưa thế chống đỡ được, giang sơn này rốt cuộc sẽ thuộc về ai thì chưa rõ.
Mặc kệ nó! Hôm nay nhất định phải giúp Tống Thanh Phong!
"Tam tiểu thư." Lan Thương lên tiếng gọi nàng, thấy nàng dừng bước chân nhìn mình, ngập ngừng hồi lâu mới nói một câu: "Lan Thương trước giờ chỉ nấu cháo cho mẫu thân của mình..." Một đoạn năm tháng đau đớn tột cùng đó, nói ra vẫn đỏ hoe mắt.
Chén cháo đêm khuya đó, chẳng phải là thứ ấm áp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay suốt mười mấy năm đối với Thanh Phong sao? Nhìn Lan Thương đỏ hoe mắt, trái tim Thanh Phong chợt bay về phía hắn, bất luận như thế nào cũng không thể đi về phía Cảnh Kha.
Nam nhân này chậm rãi đi về phía chính mình, khiến Thanh Phong không thể nào trốn chạy.
Nàng đem hoa của mình đưa về phía trước, mở miệng nói: "Âu Dương đại nhân, vui lòng nhận cho."
Lan Thương nhận lấy cành hoa nắm thật chặt, nói: "Đa tạ." Lan Thương không hiểu vì sao hôm nay mình lại như thế, kể từ ngày đó Thanh Phong nhốt hắn ở ngoài cửa phủ, hắn liền cảm thấy mình thật đường đột.
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay nằm ngoài ý liệu của hắn.
Hắn không hiểu vì sao bản thân mình lại kiên quyết phải cưới được nàng, chỉ là giờ phút này cầm đóa hoa kia thật chặt trong tay, cảm thấy vô cùng an tâm.
Tại sao Cảnh Kha phải làm như vậy chỉ vì một nữ tử cơ chứ! Hắn ta trừng mắt nhìn đóa hoa trong tay Âu Dương Lan Thương, sau đó phất tay áo mà đi.
Cảnh Kha hận! Ngày ấy ở quán ăn của mình, lúc Thanh Phong trèo lên trên cây bắt chim, hắn ta đã hạ quyết tâm phải cưới được nàng.
Hắn lại xoay người thoáng nhìn Lan Thương và Thanh Phong, đều đã đi rồi.
Cái liếc mắt của hắn ta lọt vào tầm mắt của Mục lão tướng quân, ông ta thầm nghĩ Âu Dương Lan Thương này đã thật sự kết thù với đại Hoàng tử, không chỉ có hắn, Mục gia cũng kết thù với đại Hoàng tử.
Ông ta thở dài, trao đổi ánh mắt với Mục phu nhân, bảo bà ta trở về chỗ ngồi.
Triệu Việt Khê ôm nay như rơi vào khoảng không, không nói một lời, thấy Hoàng Thương bắt đầu chỉ hôn cho những đôi nam nữ trao hoa cho nhau, lập tức rời khỏi bàn.
Đến lúc Lan Thương cùng Thanh Phong rời khỏi cung thì trăng đã lên cao.
Thanh Phong ngàn lần không nghĩ rằng hôm nay vừa ra khỏi nhà, lúc tiến cung vẫn còn cô độc một mình, lúc ra khỏi cung thì đã có hôn ước trong người.
Nàng đi bên cạnh Lan Thương không biết nên mở miệng như thế nào, thật sự cảm thấy chính mình đã liên lụy hắn.
Suy nghĩ hồi lâu, nàng mới dám mở miệng: "Âu Dương đại nhân...!Thanh Phong có tích cóp một ít bạc, không bằng đêm nay hãy thu dọn đồ đạc đi trong đêm? Qua hai ngày ngài hãy đi báo quan..."
Lan Thương nghe nàng nói như vậy cười thành tiếng, dừng lại nhìn nàng, đôi mắt hắn dưới ánh trăng trở nên trong suốt sáng ngời: "Sau khi báo quan thì sao? Hoàng Thượng đứng mũi chịu sào sẽ hỏi trách Tống tướng quân."
"..." Thanh Phong cắn môi, là mình sai sót.
"Sau khi thành thân muốn mua một chỗ sân không?" Lan Thương không tiếp tục đề tài vừa rồi mà hỏi về chỗ ở của hai người.
Cũng may chỗ ở của hai người gần nhau, ở chỗ nào cũng được.
Nhưng tiểu viện của hai người cũng không lớn, nếu đem người trong phủ sang ở cùng với nhau lại thực sự khá chật chội.
"...!Âu Dương đại nhân nghiêm túc sao? Không phải chỉ là vì giải vây cho Thanh Phong?"
Lan Thương không đáp lại lời nàng, chuyện xảy ra hôm nay, với hắn mà nói giống như một giấc mộng.
Hắn chưa bao giờ thấy mình có khí khái như vậy, ở trước mặt những người đó, thẳng thánh cùng Hoàng tử đương triều tranh giành một nữ tử.
Ngày mai nhân gian không chừng sẽ đồn đại thành dạng gì không biết.
Nghĩ vậy hắn lại bật cười thành tiếng.
Hai người một đường đi đến trước cửa phủ Thanh Phong, Tiểu Thất và Tuyết Diên đang dài cổ ở đó chờ.
Ở xa xa nhìn thấy tiểu thư cùng Âu Dương Lan Thương đi cùng một đường, bọn họ nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì.
Họ trơ mắt nhìn hai người đến gần, cũng không dám nói gì, sợ nói sai sẽ khiến tiểu thư thương tâm, chỉ có thể trộm mắt nhìn Lan Thương.
Nhưng Âu Dương đại nhân kia, không chỉ không từ biệt bọn họ, mà lại còn theo tiểu thư vào viện?
Bọn họ đầy nghi hoặc đuổi theo, đưa tai nghe hai người nói chuyện.
Là tiểu thư mở miệng trước: "Chuyện hôm nay..."
"Hôm nay xong rồi." Lan Thương ngắt lời nàng, sau đó vén vạt áo lên ngồi ở chỗ thường ngày, cười với Thanh Phong.
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi?"
Thanh Phong gật gật đầu, nhớ tới hai người buổi chiều không ăn cơm, trà cũng không uống, vì thế muốn Lan Thương chờ một lát, đứng dậy bảo Tiểu Thất nấu nước, tự mình cùng Tuyết Diên vào tiểu bếp.
Lan Thương biết được nàng muốn làm cái gì, cũng đứng dậy đi theo vào, lấy đá lửa trong tay Tuyết Diên: "Để ta làm."
Tuyết Diên hoảng hốt suýt chút nữa rớt cằm, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vừa ra khỏi cửa vài nước đã dán lỗ tai lên trên cửa.
Lan Thương nhóm lửa, nhìn Thanh Phong thuần thục đánh trứng vào trong hai cái chén rồi đổ nước vào, đặt ở trong nồi, định làm canh trứng.
"Lúc này ta có chút đói, ăn tùy ý một chút."
"Rất tốt." Lan Thương thổi lửa nhỏ lại, mặt bị sức nóng làm cho ửng đỏ, giương mắt nhìn Thanh Phong nói.
"Ồ." Không biết có phải là do sức nóng của lò hay không, Thanh Phong cảm thấy mặt mình nóng bừng, xoay người đi chỗ khác phủi phủi tay.
Tiểu Thất ở trong viện treo thêm một ngọn đèn, như vậy mới có thể chiếu rõ hai người một chút, suy cho cùng hắn ta vẫn buồn bực chuyện tiểu thư vậy mà lại đi cùng với Âu Dương đại nhân.
Hắn ta cùng Tuyết Diên đứng ở rất xa, quan sát hai người mỗi người một chén canh trứng, ăn từng ngụm từng ngụm, cũng không vôi vàng, ăn xong lại thấy tiểu thư rửa sạch tay, lại bắt đầu...!pha trà?
"Hôm nay ta làm tam tiểu thư sợ sao?"
Thanh Phong gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Chuyện hôm nay cũng làm ta sợ." Lan Thương uống một ngụm trà, sau đó nói: "Ta chưa bao giờ làm những chuyện như vậy, hôm nay là lần đầu tiên.
Nếu tam tiểu thư nhất định phải hỏi ta vì sao lại làm như vậy, ta cũng không biết nguyên do.
Nhưng có một chuyện là thật, lúc tam tiểu thư đem hoa đưa tới tay ta, gánh nặng trong lòng ta lập tức được trút bỏ."
Một cơn gió nhẹ phất qua, trong viện đèn lồng đung đưa, hai cái bóng in trên bàn sách cũng lung lay, trái tim Thanh Phong cũng rung rung.
"Ta đến từ Vô Diêm trấn, trước khi nhậm chức là hai bàn tay trắng.
Tam tiểu thư vẫn chưa thấy phòng ở của ta lúc còn ở Vô Diêm trấn, một gian nhà tranh, ngoài phòng mưa to, trong phòng sẽ có mưa nhỏ; nếu gió ta quật vào, dù có đóng chặt cửa sổ, sách giấy trong phong cũng sẽ bay mất; mùa đông càng không cần nói, viết chữ mà tay đã đông cứng lại." Lan Thương đem bàn tay của mình xòe trước mặt Thanh Phong, lòng bàn tay hắn đầy chai sạn, còn đâu là tay của văn nhân? "Mẫu thân hằng năm đều nằm trêng giường bênh, một bên làm tiên sinh một bên chăm sóc cho mẫu thân, rất nhiều đồ vật trong nhà đều là do ta tự mình làm.
Sau khi nhậm chức, cũng không có quá nhiều bạc, nuôi được vài gia đinh, cùng ta cùng nhau trải qua những ngày tháng khổ cực.
Sở dĩ nói nhiều như vậy là muốn nói với tam tiểu thư: Hôm nay là Âu Dương đi quá giới hạn, tự biết không xứng với tam tiểu thư, lại còn đẩy tam tiểu thư đến nơi đầu sóng ngọn gió, nàng đừng trách ta, đại Hoàng tử trong phủ thê thiếp thành đàn, nếu nàng gả đi, không biết phải chịu khổ cực như thế nào."
Lần đầu tiên Lan Thương nói nhiều như vậy trước mặt Thanh Phong, hắn hãy còn nói, nhưng khi ngẩng đầu lại thấy người trước mắt nước mắt đã sớm ướt nhẹp vạt áo.
Nháy mắt hắn có chút hoảng sợ, từ trong người lấy ra một cái khăn đưa tới trước mặt nàng: "Xin lỗi nàng, làm nàng thương tâm." Thanh Phong nhận lấy khăn che lên mặt, lắc lắc đầu.
Trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mấy ngày nay có mơ thấy Lan Thương vài lần, người nhu hòa như hắn đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ đánh một bộ bàn cờ, ngẩng đầu nói với Thanh Phong "Phu nhân đến rồi", mỗi lần tỉnh lại đều cảm thấy tinh thần hoảng hốt.
Thanh Phong gả cho Lan Thương ở trong mộng, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành sự thật.
Nàng lau nước mắt của mình, đặt khăn sang một bên: "Chốc nữa sẽ giặt sạch trả lại cho ngài.", sau đó giương mắt nhìn Lan Thương, hắn bị mình dọa cho hoảng sợ, đôi môi mím chặt: "Chuyện hôm nay cũng không nằm trong dự kiến của Thanh Phong.
Nhưng nếu đã đi tới bước này, Thanh Phong cảm thấy nhất thiết cùng Âu Dương đại nhân nói về chuyện nhà cửa."
"Được." Lan Thương đồng ý, hắn đã tính tới chuyện nhà cửa, nếu đặt mua một chỗ lớn hơn chút, mình lại không có đủ bạc trong tay, nhưng nếu có thể bán chỗ trước mắt này, tự mình bán thêm một ít tranh chữ, có thể tạm chấp nhận đủ dùng.
"Về phần nhà, không cần phải mua cái khác, chúng ta có hai cái ở đây, chỉ cách nhau một cái sân.
Nếu ngày nào đó có cơ duyên, ta liền bán một cái đi mua cái sân giữa kia, cũng đã đủ sống; còn nếu không có cơ duyên, trái phải chỉ cách một cái sân, đi vài bước là đến, ở chỗ nào cũng được."
Tiểu Thất cùng Tuyết Diên nhìn nhau một cái, tiểu thư là đang...!bàn chuyện cưới hỏi?
"Không biết Âu Dương đại nhân nghĩ như thế nào, đối với Thanh Phong, một nơi để an cư lạc nghiệp không cần quá lớn.
Dụng tâm trụ ở một tiểu viện tử, cũng không khát khao nhà cao cửa rộng."
Lan Thương có chút xúc động, Thanh Phong một lòng lo lắng chu toàn, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Đa tạ tam tiểu thư đã thông cảm cho sự thiếu thốn của Lan Thương."
"Chớ khinh thanh niên nghèo." Thanh Phong cười nói, tiếng cười thanh thanh của nàng ở trong màn đêm truyền rất xa rồi lại vòng trở về, đậu ở trong lòng Lan Thương.
"Mặc dù ngại, nhưng ta vẫn còn một ít bạc, ngày mai lấy ra đây mong tiểu thư giữ giúp."
...
"Ngày thành thân định ngày nào?".