Thanh Phong mặt ửng hồng.
"Đúng vậy." Lan Thương quay sang nhìn Tuyết Diên, "Ta chưa kịp nói cho các ngươi biết, hôm nay ở cung yến, Hoàng Thượng đã chỉ tiểu thư các ngươi cho ta.
Từ nay chúng ta chính là người một nhà."
Miệng Tuyết Diên chậm chạp không khép được, vẫn là Tiểu Thất phản ứng lại trước, vỗ đầu mình che miệng cười thành tiếng.
Hắn ta đã nói tiểu thư và Âu Dương đại nhân có duyên phận rất sâu, Tuyết Diên không tin, giờ thì hay rồi, thành người một nhà!
Tiểu Thất cười làm cho Tuyết Diên cũng bật cười theo, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, quay đầu đi, lần này không còn nghi ngờ gì nữa, vừa nói chuyện vừa mở cửa ra, bọn họ đi tìm Tĩnh Niệm.
Thanh Phong nhìn bọn họ đi ra ngoài, nhớ tới chuyện Lan Thương hỏi nàng khi nào thành thân, nói: "Khi nào thành thân, nghe theo Âu Dương đại nhân."
"Khi nào sinh thần tam tiểu thư?"
"Mồng tám tháng Mười."
"Chúng ta sẽ thành thân vào mồng tám tháng Mười được không?"
"...!Được."
Hai người trò chuyện xong cũng đã gần đến canh ba, Lan Thương trở về chỗ ở, ở trong phòng im lặng ngồi hồi lâu, giờ phút này ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, vạn vật đều trở về nhà thăm phụ mẫu, giấc mộng này khiến hắn suy tư.
Những chuyện đã xảy ra, Lan Thương không thể quay trở lại, suy cho cùng nó cũng đã xảy ra rồi.
Hắn đứng dậy đi đến trước bàn, đề bút viết một phong thư.
Ngày thường hắn không hay viết thư, lần này nhấc bút, lại không biết nên bắt đầu đầu, chỉ viết một cái tên rồi đành thu bút.
Hắn bỏ tất cả phong thư từng viết trước giờ cất vào hộp gỗ, đem gác xó, cả đời không định xem lại nữa.
Thanh Phong suốt đêm viết cho tam ca một phong thư, nàng muốn thành thân, người khác thì không sao, nhưng tam ca cần phải biết.
Cầm bút nhớ tới tam ca trước giờ giống với mình, mà nay hắn ta vẫn cô độc một mình, nàng lại khó tránh khỏi thổn thức.
Nữ tử chuẩn bị thành thân đều dễ khóc như thế sao?
Ngày hôm sau vừa mở mắt, tin tức về Thanh Phong và Lan Thương đã truyền khắp kinh thành, dĩ nhiên cũng lọt vào tai người của Tống phủ.
Đại nương đứng ở trước Tống lão gia thêm mắm thêm muối về chuyện của Thanh Phong, Tống lão gia liền lật bàn trà.
Nhưng thánh ý không thể trái, ông ta tức giận thì tức giận, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nếu lúc này Tống gia không ra mặt, tức là không nể mặt mũi của Hoàng Thượng, vậy nên lệnh hạ nhân đi đặt của hồi môn cho Thanh Phong, dặn dò riêng quy cách phải cao, chỉ xếp sau của hồi hôm mà Thừa tướng phủ chuẩn bị cho Triệu Việt Khê là được.
Sau đó ông ta lại gọi người đi truyền tin, muốn Thanh Phong và Lan Thương chọn ngày hồi phủ.
Lan Thương nhờ việc cứu tế lương thực nên lập được công, Văn Hoa đế ban thưởng cũng vào ngày nay, tấn quan thêm một bậc, bổng lộc tăng gấp đôi.
Lúc hạ triệu thấy Cảnh Kha đứng ở một bên nhìn hắn, nghĩ nghĩ, hắn đành đến trước mặt hắn ta thỉnh an.
Cảnh Kha "ừ" một tiếng, chỉ chỉ về phía cửa cung: "Ra ngoài cung nói chuyện."
Lan Thương không còn cách nào khác, đành phải đi theo hắn.
"Thái tử hiện giờ học hành thế nào? Vẫn là cầm lấy sách vở kêu cha gọi mẹ sao? Khi còn nhỏ nó học hành, song không ít lần gây rắc rối cho chúng ta.
Chỉ cần nó không thuộc bài, các Hoàng tử công tử đều sẽ bị phạt.
Tuy vậy thật ra nó rất thông mình, nhiều lần việc học đều do mẫu phi không được sủng ái ở xa chỉ bảo, mà nay người đã đi xa, chỉ còn mỗi Âu Dương đại nhân.
Thật sự khiến người khác cực kỳ ngưỡng mộ." Cảnh Kha im bặt không nhắc tới chuyện của Thanh Phong, chỉ phàn nàn với Lan Thương về chuyện học của Thái tử.
Lan Thương đi ở một bên vẫn không lên tiếng.
Cảnh Kha tự nói chuyện hồi lâu, rốt cuộc dừng chân nhìn Lan Thương: "Âu Dương đại nhân cảm thấy việc học của Thái tử có thể cứu chữa được không?"
Lan Thương vội vàng chắp tay khom lưng trước hắn: "Hạ quan không thể vọng nghị, mong đại Hoàng tử thông cảm."
Cảnh Kha nhìn bộ dạng cụp mi rũ mắt của hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng: "Hôm qua ở cung yến, Âu Dương đại nhân cũng không khiêm tốn như vậy.
Tranh đoạt nữ nhân với bổn vương, nhanh tay tàn nhẫn."
"..." Lan Thương thấy Cảnh Kha đang tức giận, không muốn cũng không thể tranh luận với hắn ta, chỉ đành đứng chờ hắn ta nói cho hết lời.
Chỉ thấy Cảnh Kha cau mày, ánh mắt âm trầm, tức giận ba phần: "Âu Dương đại nhân đặt mặt mũi của bổn vương ở đâu?"
"Hạ quan thật sự thiếu suy xét, xin bồi tội với đại Hoàng tử."
"Đi tìm phụ hoàng, nói ngươi hối hận rồi."
"Hạ quan chưa từng hối hận." Ngữ khí của Lan Thương rất bình tĩnh, lại mang theo vẻ kiên quyết, ánh mắt thanh minh không chút ô uế, hắn không kiêu ngạo không nịnh nọt khiến Cảnh Kha ngẩn người.
Hắn ta sửng sốt chốc lát, nói: "Bổn vương bụng dạ hẹp hòi, hôm nay nhớ rõ lời của Âu Dương đại nhân." rồi phất tay áo bỏ đi.
Lan Thương cười khổ lắc đầu, quay đầu nhìn Mục lão tướng quân đứng ở cách đó không xa chờ hắn.
Hắn vội vàng bước đến trước mặt ông ta, khom lưng thi lễ.
Mục lão tướng quân không khách khí với hắn, dìu hắn dậy: "Đi tới! Vào phủ ngồi." Giờ đây không còn nghi ngờ gì nữa, trước khi đi đã đem eo bài đưa cho hắn, lại để hắn dùng eo bài ra lệnh cho Mục gia quân xử lý chuyện cứu tế quan lương, thêm chuyện xảy ra ở cung yến hôm qua, văn võ bá quan cả triều đều biết Âu Dương Lan Thương hắn và Mục gia giao tình không cạn.
"Hôm qua trở về đã cùng Tống gia tam tiểu thư bàn chuyện hôn sự sao? Định tổ chức vào ngày nào?"
"Đã bàn rồi, định vào mồng tám tháng Mười, vừa vặn là sinh thần của nàng ấy."
"Cứ tự nhiên đi, cuộc sống này rất dễ luyến tiếc.
Các ngươi đó, trước mắt đời còn dài, thừa dịp còn chưa thành thân, hãy tìm hiểu nhau cái đã.
Bằng không vào đêm động phòng hoa chúc, lúc vén khăn voan lên, hai người các ngươi lại ngươi nhìn ta ta nhìn người, làm cách nào cũng không hạ thủ được..." Mục lão tướng quân là người binh nghiệp, nói chuyện rất thẳng thắn, lúc trước khi chinh phục Mục phu nhân danh chấn kinh thành, cũng là ra tay tàn nhẫn.
Bằng không thì sao một mỹ kiều nương như vậy là ngả vào trong tay mình cớ chứ?
Lan Thương nghe vậy đỏ mặt một hồi, hắn thật đúng là không nghĩ xa như vậy, lúc này Mục lão tướng quân nói vậy, chính hắn cũng thấy được vấn đề, tam tiểu thư tính tình trầm tĩnh, một lòng yêu thích tranh chữ cũng rất thích những cái thú vị, chỉ sợ chuyện này nàng cũng không nghĩ tới.
Nhưng Lan Thương cũng chưa sẵn sàng thảo luận cùng trưởng bối về chuyện này, lời nói bị nghẹn ở trong miệng nói không ra.
Mục lão tướng quân thấy vẻ bối rối của Lan Thương, nghiêng mặt liếc hắn một cái, bật cười: Âu Dương đại nhân đúng là một người thuần lương, không giống như đứa con trai Yến Khê của ta, sớm đã biết mấy chuyện nam nữ.
Nhìn biểu hiện này của Âu Dương đại nhân, chỉ sợ là chưa từng trải qua chuyện như vậy." Nói xong cười ha ha thành tiếng.
Lan Thương vốn mặt đã đỏ bừng lúc này càng đỏ hơn, hắng giọng nói một câu: "Ngài hôm nay mời vãn bối vào trong phủ không biết là vì chuyện gì?" Nếu không có chuyện gì ngoài chuyện này thì vãn bối xin đi trước, hận không thể nhấc chân chạy gấp.
Mục lão tướng quân thu lại nụ cười, bộc bạch: "Vào trong rồi nói? Bên ngoài có nhiều tai mắt."
"Được."
Điều Mục lão tướng quân muốn nói tới là sự việc quan lương lần trước, hiện giờ ông ta đã để mắt tới.
Lúc Mục gia quân phái người đi đến những cửa hàng đó lấy lại, nhân tiện hù dọa mấy chủ tiệm kia, có một chủ tiệm nhịn không được bèn khai ra hết, nói là trong số những người đưa số lương thực này tới có một người bên hông đeo một cái eo bài đỏ đậm, hẳn là người ở trong cung."
"Người trong cung?" Lan Thương trước giờ chưa nghĩ đến như thế, lúc này nghe Mục lão tướng quân nói như vậy, nhất thời thông suốt được rất nhiều chuyện, như vì sao lại có người dám động vào số lương thực này, và vì sao lại có thủ đoạn tráo trở để đem số lương thực này ra ngoài như vậy.
"Là người trong cung." Mục lão tướng quân gật gật đầu: "Âu Dương đại nhân tại chức chưa lâu, mà nay cũng coi như có kiến thức chốn quan trường, một ngày nào đó loại chuyện như thế này sẽ xảy ra không dứt.
Sự việc quan lương này không tính là đại sự.
Đại sự thực thụ là không chừng một ngày nào đó, mấy tên loạn thần tặc tử xông vào trong cung, thay đổi triều đình."
"Chính xác." Lan Thương gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước, Thái tử vốn dĩ không thích đọc sách lại giữ mình lại trong cung giúp ngài ấy ôn bài, lại nhớ tới những lời đại Hoàng tử nói hôm nay, trong lòng không khỏi sinh ra vài điểm khả nghi, vì thế một năm một mười nói cho Mục lão tướng quân.
Mục lão tướng quân cau mày, ông ta đoán đại Hoàng tử hẳn là đã tra ra được cái gì, vậy nên mới nói cho Lan Thương, đặc biệt là câu kia, được Âu Dương đại nhân giúp đỡ thật khiến cho người khác ngưỡng mộ, lúc này nghĩ lại lời này thực sự rất hay.
Có lẽ ở trong lòng hắn ta, Mục gia, Âu Dương đã cùng Thái tử đứng ở trên một cái thuyền.
Mà nay hắn ta lại vì Tống gia tam tiểu thư mà có hiềm khích với Âu Dương, mặc dù trong lòng hắn ta biết Âu Dương và Thái tử không có quan hệ gì với nhau, chỉ sợ cũng sẽ trói bọn họ lại cùng nhai.
Ông ta nghĩ như vậy, thực sự cảm thấy tình thế thập phần nghiêm trong.
"Mục lão tương quân là lo lắng đại Hoàng tử sẽ vu hãm Lan Thương sao?" Âu Dương cũng nghĩ như vậy, hắn không sợ bóng tà, nếu gặp phải chuyện như vậy sẽ nguyện ý bị thẩm vấn ở công đường.
Chỉ là hắn chỉ có một mình, không thể nghĩ được nếu người khác muốn hại hắn, lúc hắn bị thẩm vấn ở công đường, bất kỳ thủ đoạn chứng cứ nào cũng sẽ được dùng tới, dù là người đầy mồm mép cũng nói không được.
"Không phải lo lắng, là không phải tránh khỏi.
Âu Dương đại nhân không biết nhiều về đại Hoàng tử, đại Hoàng tử là con trai đầu tiên của Hoàng Thượng, lúc ngài ấy ra đời được Hoàng Thượng yêu quý như trăng sao trên trời, ngài ấy từ nhỏ tâm tư đã thâm trầm.
Trước kia từng hợp tác với Yến Khê, Tống Vi, Yến Khê đã từng nói, Cảnh Kha giống như một con hổ con, có thù tất báo, hoàn toàn không phải người lương thiện.
Trước mắt chúng ta cần đem chứng cứ xử lý một chút, ở trước mặt ngài ấy giao đến tay Hoàng Thượng." Mục Lão tướng quân là người sấm rền gió cuốn, nói làm là làm: "Ngươi đem chứng cứ đưa cho lão phu, lúc này toàn thân lui xuống, còn lại giao cho lão phu."
Lan Thương ít nhiều có chút cảm động, từ lúc hắn vào kinh đã nhân được ân huệ quan tâm của Mục gia, lại không biết vì sao, chỉ đành nhẹ giọng nói: "Ngài đừng đi vào chỗ nước đục này, hay để vãn bối tự mình đi vậy?"
Mục lão tướng quân biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nói với hắn: "Ngươi đến từ Vô Diêm trấn, Yến Khê chỉ sợ đem cả cuộc đời này cắm rễ ở Vô Diêm trấn.
Phu nhân của nó là học trò của ngươi, nhân phẩm của ngươi, lão phu tin được.
Nói cách khác, Yến Khê ở bên ngoài, ngươi ở bên trong, lão phu đem tính mạng của cả nhà Yến Khê phó thác cho ngươi.
Trước mắt cánh của ngươi chưa đủ lớn, lão phu chỉ làm chuyện nên làm, trước đây lão phu che chở cho ngươi, ngày nào đó ngươi che chở cho Yến Khê, không ai nợ ai." Mục lão tướng quân lần này tư Vô Diêm trấn trở về, trong lòng nhiều ít cảm thấy khổ sở, trước kia khi Yến Khê xuất chinh, trong lòng biết hắn ta trừ phi chết trận, cũng đều sẽ trở về bên cạnh phụ thân hắn ta.
Nhưng mà trước mắt, hắn ta lại khó trở về, dù có về, cũng chỉ vội vàng mười mấy ngày.
"Trở về đi? Giao cho lão phu."
Lan Thương đỏ hoe mắt gật đầu, đứng dậy cúi đầu thật sâu trước Mục lão tướng quân, được Mục lão tướng quân đỡ dậy: "Không cần khách khí như vậy.
Ngươi sắp thành thân, lời nói vừa rồi trên đường của lão phu không phải trêu chọc ngươi, ta có một quyển sách trong phủ, sẽ bảo người mang tới cho ngươi, đêm nay bắt đầu nghiền ngẫm đi!"
Đôi mắt đỏ hoe của Lan Thương còn chưa nguôi, mặt lại bắt đầu đỏ.
Hắn duỗi tay nhận lấy quyển sách hạ nhân Mục phủ đưa cho, nhanh chóng nhét vào trong tay áo, sau đó chia tay Mục lão tướng quân rời Mục phủ.
Tĩnh Niệm ở bên ngoài Mục phủ chờ hắn thật lâu, thấy hắn ra khỏi cửa thì chạy lên trước, chỉ vào cỗ kiệu: "Đại nhân, mau lên kiệu đi?"
Lan Thương có chút ngạc nhiên, muốn nói gì đó thì bị Tĩnh Niệm đẩy lên kiệu.
Cho đến khi ở ngoài cửa phủ thì mới hạ kiệu: "Đại nhân, ngài xuống kiệu rồi trả tiền đi."
"Tìm cái này ở đâu đấy?"
"Ở bờ sông Vĩnh An có rất nhiều."
"Ồ." Lan Thương cảm thấy Tĩnh Niệm hôm nay thật là kỳ quái, vậy mà lại đi tìm kiệu cho mình.
Mình đâu có tự phụ đến nỗi muốn ngồi kiệu đâu? Sau khi trả tiền bạc rồi cùng Tĩnh Niệm vào phủ, Tĩnh Niệm vừa vào cửa đã lập tức bảo Cảnh thúc đóng cửa, kéo Lan Thương vào thư phòng.
"Đại nhân, chúng ta đang bị theo dõi." Vẻ mặt cậu ta nghiêm trọng, không giống gạt người.
"Ai?"
Tĩnh Niệm lắc đầu: "Không biết.
Người này cũng biết công phu, chúng ta phải cực kỳ cẩn thận."
"Được." Lan Thương vỗ vỗ bả vai Tĩnh Niệm: "Ngươi là sợ có người rõ như ban ngày hành thích ta sao?"
"Phải.
Nhưng đại nhân đừng lo, nếu có người hành thích, ba người thì Tĩnh Niệm vẫn đánh thắng được, nhưng nếu nhiều người hơn, chỉ sợ thành vấn đề.
Nhưng Tĩnh Niệm liều chết để bảo vệ đại nhân."
Cậu ta ngôn từ chuẩn xác, khiến Lan Thương cười thành tiếng: "Ngươi có ngốc hay không? Nếu có người hành thích ta, sao ngươi không chạy đi? Phải lo cho mạng sống của mình trước! Ta không cần ngươi liều mạng."
"...!Ồ."
Lan Thương thấy Tĩnh Niệm xìu xuống, vẫy vẫy tay: "Ngươi tới đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.", rồi sau đó ghé bên tai Tĩnh Niệm nói: "Vậy ngươi có phát giác được, sau cái đuôi đó còn có cái đuôi nào nữa không?"
"?"
Lan Thương giữ kín như bưng, cười: "Tóm lại ngươi không được vì ta mà liều mạng, gặp chuyện thì phải lo cho mình trước, hiểu không?" Thấy Tĩnh Niệm ngơ ngác gật gật đầu, hắn đặt quyển sách trong tay áo ở cuối giường: "Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm chiều."
"Đầu bếp có làm đâu?"
"Tam tiểu thư nhất định sẽ làm." Rốt cuộc có thể quang minh chính đại ăn cơm của Thanh Phong, Lan Thương thật là không hàm hồ, mang theo Tĩnh Niệm đến sân nhà Thanh Phong.
Còn chưa vào cửa mũi đã ngửi thấy mùi cơm, khóe miệng hắn giật giật, duỗi tay gõ cửa.
Văn Hoa đế làm việc chu toàn, vừa hạ triều đã gọi tiểu thái giám đem chuyện tấn quan phẩm cho Lan Thương thông truyền, Thanh Phong cảm thấy chuyện này thật tốt, dù sao cũng từ tứ phẩm kinh quan trở thành tam phẩm kinh quan, vì thế đã sắn tay áo làm một bàn thức ăn ngon, song lại chưa gọi người đi mời, tóm lại là cảm thấy Lan Thương nhất định sẽ đến.
Tuyết Diên nháy mắt, kéo Tĩnh Niệm và Tiểu Thất đi, để lại hai người bọn họ mặt lớn trừng mắt nhỏ.
"Không ăn sao?" Lan Thương phản ứng trước, chỉ vào bàn thức ăn hỏi Thanh Phong.
Thanh Phong vội vàng gật đầu: "Ăn."
"Nàng muốn uống một chút không?"
"..." Còn muốn uống một chút, tật xấu này có từ khi nào vậy, "Ta không có rượu ngon, chỉ có rượu hoa đào được ủ vào mùa đông năm trước...!Âu Dương đại nhân muốn uống không?"
"Không thể tuyệt vời hơn."
Hắn theo Thanh Phong lấy rượu, ngồi xuống rồi từ bên hông lấy ra một chuỗi chìa khó: "Cái này giao cho tam tiểu thư giữ, Cảnh thúc nói thúc ấy tuổi tác đã cao, không muốn lo lắng nhiều."
"Ồ." Thanh Phong nhận lấy chìa khó, rót rượu cho cả hai, sau đó nâng ly: "Ta làm một ly được không?"
Nàng muốn cạn ly, Lan Thương cảm thấy hứng thú, bất cười: "Mời.".