Nói là thanh niên, nhưng thoạt nhìn anh giống một thiếu niên hơn, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt thanh tú lại có vẻ hơi ngây thơ, nhìn qua cùng lắm chỉ mới mười mấy tuổi.
Nhưng anh không mặc những bộ quần áo thịnh hành như thanh niên lúc bấy giờ - áo len cùng quần rộng mà ngày nào cũng mặc một bộ vest được cắt vừa vặn với cơ thể, yên lặng ngồi đọc sách ở vị trí gần cửa sổ.
Năm 2003, mạng internet tương đối phổ biến, không có nhiều thanh niên chịu ngồi trong thư viện đọc sách cả ngày nên người nhân viên quản lý sách cảm thấy anh hẳn là một đứa trẻ tự kỷ.
Lúc Tony đến tìm anh liền thấy anh đang ôm quyển “Triết học tự nhiên” của Hegel, khuôn mặt chăm chú đọc sách hết sức thanh tú.
Trong lòng Tony lặng lẽ thở dài, cậu bé này có đôi khi thật sự khiến người khác không ngờ tới, ví dụ như dáng vẻ lúc này, hoàn toàn không giống với những người trong nhóm của bọn họ mà giống hệt như một con mọt sách.
Tony là một thanh niên cao gầy mắt xanh tóc vàng, tướng mạo hắn rất anh tuấn, bên môi lúc nào cũng mang ý cười châm biếm như có như không đến mức ai cũng phải lườm nguýt.
Nhưng hắn đã sớm quen với ánh mắt này, đút tay vào túi quần đủng đỉnh đi tới, không ngồi xuống mà đứng trước mặt anh nói: “Mặc, có nhiệm vụ mới rồi.”
Họ là như vậy, tên gọi đều tương đối đơn giản, ví dụ như hắn tên là “Tony”, không có họ, chẳng có người thân, chẳng có quá khứ...chỉ là Tony.
Người thiếu niên trước mặt này cũng thế, hợp tác với nhau lần đầu tiên hai năm trước, hắn đã từng khinh bỉ tên thiếu niên gầy gò nhìn như chưa dậy thì này.
Thể lực người châu Á khó so sánh được với người da trắng và người da đen, khi đó Mặc cao gầy, chỉ cao hơn vai hắn một chút, nhìn có vẻ yếu đuối như thể chỉ cần dùng một tay cũng bóp chết được.
Nhưng khi chấm dứt nhiệm vụ, hai người họ ngồi trên tầng gác mái một tòa nhà, trước mặt là cảnh đêm New York rực rỡ, hắn lấy ra một chai Vodka rót một chén sau đó đưa cho thiếu niên bên cạnh: “Nhóc con, cậu quả thật không tồi.”
Yên lặng nhận rượu uống một ngụm, Mặc lập tức ho khan một tiếng, gương mặt hơi đỏ ửng, hiển nhiên là không quen uống loại rượu mạnh này.
Tony bật cười khoái trá, vỗ vỗ lên bả vai người thiếu niên: “Lần sau tôi sẽ mang xì gà cho cậu, là loại xì gà Cuba hảo hạng!”
Mặc chỉ suy nghĩ một chút, trên mặt không có biểu lộ gì, mở miệng nói: “Tôi không thích hút xì gà của những thi thể.”
Vì thế Tony cười càng suồng sã, thu nhập của bọn họ không thấp, tuyệt đối không phải bươn chải sống qua ngày, bọn họ quen rất nhiều nhà giàu quyền quý và có quyền thế ở cái thành phố này, nhưng vẫn không hề thuộc về thế giới đó.
Bóng dáng bọn họ ở thành phố này, lúc thì không chỗ nào không có, lúc thì mất tăm mất tích không thể tìm ra, nếu như nhất định phải dùng một từ để gọi bọn họ thì đó chính là “Killer”.
Cho dù nghề của bọn họ chông chênh như trên đỉnh kim tự tháp, cũng không quá đáng nếu nói họ là những sát nhân lợi hại.
Nên khi Tony nói đến xì gà Cuba hảo hạng, Mặc biết rõ, hơn phân nửa là khi chấp hành nhiệm vụ lần sau hắn sẽ thừa cơ chôm chỉa.
Ví dụ như vừa rồi, rõ ràng lúc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, Tony tìm thấy một chai Vodka trên người tên lính đánh thuê Nga nên thó đi luôn.
Đó là nhiệm vụ khó khăn cấp độ S, đối phương có 7 người, 4 tên vệ sĩ, 1 tên lính đánh thuê thân thủ phi phàm, còn có một tên trùm người Nga và người tình của hắn.
Bọn hắn nhận được lệnh ám sát tên trùm người Nga trong khách sạn, có nghĩa là phải giải quyết toàn bộ 7 tên tại hiện trường.
Loại nhiệm vụ khó khăn này, giao cho hai người đi làm, hơn nữa còn có một người mới, lúc mới nhận được nhiệm vụ hắn còn cho rằng mình bị tổ chức vứt bỏ, muốn hắn đi làm nhiệm vụ tập kích như tự sát này.
Nhưng nhân vật đi chịu chết cùng hắn hết lần này đến lần khác cực kỳ nghiêm túc.
Căn cứ vào tình báo của tổ chức, bọn hắn biết tên trùm kia tuy rất thích phụ nữ nhưng cũng thích đùa giỡn với những thiếu niên thanh thuần.
Vì vậy bọn họ đến phòng khách sạn , lúc gọi điện thoại cho tên trùm kia nói phục vụ đặc biệt, Mặc cải trang thành thiếu niên ngây thơ, tiến vào phòng tổng thống, Tony giao hẹn với anh sẽ tổng phát động công kích sau 3 phút.
Loading...
Tony từ trước đến nay luôn ngạo mạn về năng lực của mình, sau 3 phút đồng hồ, đại khái hắn chỉ dùng 20 giây để giải quyết ba tên vệ sĩ ở hành lang.
Lúc hắn xông vào, trong phòng không hề có động tĩnh gì, ngay khi hắn nghĩ sẽ nhìn thấy thi thể của bạn đồng hành thì người thiếu niên kia đã đứng ở cửa sổ, buộc xong dây thừng an toàn, chuẩn bị thoát hiểm.
Tên trùm kia ngửa mặt trên mặt đất, xương cổ đã bị lệch, còn tên lính đánh thuê Nga tự xưng là thân thủ phi phàm nằm vật trên mặt đất máu me đầm đìa, đã sớm mất đi khả năng hành động, về phần người tình của tên trùm kia, xem ra cô ta đã sợ quá ngất đi.
Sửng sốt trong nháy mắt, Tony âm thầm tặc lưỡi, người hành động nhanh như vậy trong tổ chức không phải là không có, nhưng trước khi vào anh đã bị kiểm tra vũ khí, có thể nói là tay không tấc sắt.
Trong thời gian ngắn như vậy, không có vũ khí, anh chẳng những giải quyết hết đối tượng, còn có thể khống chế lực đạo, không tạo nên thương vong khác, về khoản khống chế lực đạo này, quả thật có thể khiến người ta kinh ngạc.
Thiếu niên đang đứng ở cửa sổ kia vẫn mặc áo sơ mi trắng rộng như nhân viên khách sạn, thoát khỏi cải trang ngây thơ, anh nhìn Tony đang nhíu mày không hành động gì, dường như thấy khó hiểu không biết tại sao hắn ta lại lãng phí thời gian thoát hiểm quý giá: “Số 1?”
Vì đề phòng bị lộ thân phận nên không thể gọi tên hai tên gọi tắt nên bọn hắn tự giúp nhau xưng hô thành “Số 1” và “Số 2”.
Tony lấy lại tinh thần, ngón tay để dọc trước môi làm dáng như “Đừng lên tiếng”, sau đó hắn cúi người, sờ soạng trên người tên lính đánh thuê Nga, lấy đi một chai Vodka.
Trước khi cảnh sát đến bọn họ đã rút lui thuận lợi, trên đường tiện nghỉ chân ở tầng gác mái của một tòa nhà một lát.
Mọi chuyện đều rất bình thường, sau đó bọn họ còn hợp tác vô số nhiệm vụ như vậy, mọi thứ đều thuận lợi và yên ổn - ngoại trừ những tên đã mất mạng dưới tay bọn họ.
Đó là mùa hè năm 2003, đứng tại thư viện cộng đồng ở thành phố Richmond, Tony vẫn như ngày thường, cười hợp tác với hắn: “Chúng ta có một nhiệm vụ.”
Người thanh niên cao gầy trước mặt hắn đã trưởng thành, trên mặt vẫn còn một chút thanh tú thiếu niên nhưng chắc chắn không bao lâu nữa sẽ biến mất hoàn toàn.
Chỉ là đôi mắt đen đặc từ lúc mới gặp hắn đến nay vẫn đóng băng như không hề có cảm xúc gì.
Anh gập sách lại, đứng lên nói: “Được thôi.”
Tony đau đầu thở dài: “Chàng trai băng giá à, xin cậu hãy tan chảy đi được không? Hóa trang chẳng thú vị chút nào.”
Đã hai năm trôi qua, hắn vẫn quen gọi anh là “Nhóc con” hoặc “Chàng trai” rất thân thiết.
Lúc đó bọn họ không còn là trẻ vị thành niên, nhưng Mặc càng đặc biệt, anh chưa bao giờ lỗ mãng hay lười biếng, lạnh như băng, hiệu suất cao, không màng tất cả - phảng phất như một vũ khí trời sinh.
Tony đã từng cười anh khi còn trẻ, không biết mười năm sau khi anh trưởng thành thành một người đàn ông sẽ như thế nào, vẫn như núi băng hay sẽ trở nên hiền lành khiến nhiều người yêu mến.
Đáng tiếc hắn không thể đợi đến ngày có thể tận mắt chứng kiến, trong một lần làm nhiệm vụ, Tony nhận được mệnh lệnh chỉ huy thì bị lọt vào vòng vây 20, 30 người.
Rốt cuộc hắn cũng bị phái đi chấp hành nhiệm vụ tự sát cuối cùng, tính cách và tác phong làm việc của hắn quá khoa trương khiến tổ chức bất mãn.
Tony vẫn là một trong số những sát thủ ưu tú nhất, lần đó hắn đã giết chết 18 người, phá ghi chép kỷ lục solo chiến đấu của tổ chức.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Mặc cho tới bây giờ rất ít khi xuất hiện, có lúc còn không chấp hành nhiệm vụ, dường như khiến người ta cảm giác cái tên “Mặc” không còn tồn tại nữa.
Thiếu niên trẻ trung năm nào trong một đêm biến thành người đàn ông giàu có mị lực, anh cự tuyệt không hợp tác những gì tổ chức đã sắp xếp, kiên trì độc lai độc vãng.
Anh có thể trà trộn vào tiệc rượu xa hoa nhất, quyến rũ tâm hồn thiếu nữ của tất cả những thiên kim tiểu thư.
Anh cũng có thể đơn thương độc mã xâm nhập lên du thuyền trên vùng biển quốc tế, thanh lý toàn bộ những người trên du thuyền, còn phóng một mồi lửa thiêu hủy gọn gàng không lưu lại chút hậu họa nào.
Anh ưu tú hơn bất cứ thành viên nào, cũng chói mắt hơn bất cứ thành viên nào.