Cô thực sự không muốn mập mờ dây dưa với Mặc Viễn Ninh, hôm qua bác sĩ tưởng cô là người nhà bệnh nhân nên để cô ở lại, cô muốn giao cho người khác làm nhưng nghĩ mãi cũng không thấy Mặc Viễn Ninh còn người thân nào khác.
Lúc đó cô mới nhận ra, Mặc Viễn Ninh chỉ có một thân một mình. Anh không có cha mẹ, không có bạn bè thân thiết, những gì anh có lúc trước chỉ là nhà họ Tô, vậy mà bây giờ nhà họ Tô cũng không thể bén mảng đến.
Thật ra cô cũng cảm thấy mình rất cô đơn, người thân duy nhất của cô chỉ còn lại anh trai, nhưng trong thế giới của Tô Hòa chỉ có nghệ thuật, thỉnh thoảng anh em gọi điện thoại cho nhau, cũng chỉ hỏi thăm nhau sống thế nào, không có gì khác.
Sau khi Mặc Viễn Ninh đi, ngôi nhà to như vậy, bên trong ngoại trừ quản gia và giúp việc, chỉ còn mình cô.
Cô ngồi một mình bên bàn ăn thật dài, một mình trằn trọc trên chiếc giường lớn, cảm giác lúc đó khiến cô nhớ đến những ngày vẫn còn Mặc Viễn Ninh.
Cho dù những năm tháng cuối cùng đó, mỗi một giây mỗi phút cô đều nghi ngờ, đề phòng anh, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng anh, nghe được giọng nói của anh mỗi ngày.
Những ngày ấy, cô trăm phương ngàn kế muốn đuổi anh đi, coi như đó là mục tiêu cần thực hiện, nhưng cũng lại cảm thấy buồn vô cớ như bị mất đi một thứ gì đó.
Cho tới bây giờ khi không còn là vợ chồng nữa, vẫn chẳng có ai thực sự thắng cuộc, chỉ là cả hai đều thiệt mà thôi.
Tô Quý không đến bệnh viện nữa, Mặc Viễn Ninh ở trong đó một tuần. Sau khi anh xuất viện liền mang hợp đồng đã ký đến nhà họ Tô.
Thân phận trước đây là người đàn ông trong ngôi nhà này, lúc Mặc Viễn Ninh tiến vào không được Quản giá Tôn coi như khách quý hoan nghênh, ngược lại ông còn dò xét đánh giá, để anh ngồi ở phòng khách một mình.
Quản gia Tôn đã sống lâu năm ở nhà họ Tô, lúc Mặc Viễn Ninh là con rể nhà họ Tô, ông đương nhiên sẽ kính cẩn lễ phép không chậm trễ, bây giờ Mặc Viễn Ninh bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, ông cũng không cần phải khách khí như trước nữa.
Tô Quý đang ở trong phòng tập Yoga, lần trước đi tập bị bắt cóc, cô liền tập Yoga ở nhà, mời hẳn huấn luyện viên riêng tới.
Mồ hôi cô ướt đẫm, sau khi nghe Quản gia Tôn báo, cô lập tức đi tắm, sấy khô tóc, rồi mới thay quần áo ra ngoài gặp khách.
Bốn năm vợ chồng, cho dù cô có chú ý hình tượng thế nào đi nữa, Mặc Viễn Ninh cũng đã nhìn thấy bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của cô rồi, Tô Quý chỉ muốn anh chờ lâu một chút mà thôi.
Mặc Viễn Ninh ngồi chờ trong phòng khách một mình, anh vẫn ngồi trên chiếc ghế bình thường anh vẫn ngồi gặp khách, mới nhìn tưởng như thời gian bị đảo lộn về những ngày anh còn chưa rời khỏi đây.
Chỉ là nhìn anh có chút mệt mỏi, lúc Tô Quý bước đến, anh vẫn ngồi như những ngày còn trong căn biệt thự này, hai tay khoanh lại trước ngực, hơi cúi đầu xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Quý ngồi lên ghế salon bên cạnh anh, nhìn thấy sắc mặt anh cũng chẳng khá hơn mấy hôm trước nằm truyền máu trong bệnh viện là mấy.
Cô nở nụ cười hạ giọng nói: “Trạng thái này của Trợ lý Mặc có thể bảo đảm công việc ổn định được sao?”
Mặc Viễn Ninh lúc này mới mở to mắt ngẩng đầu lên, nhướn khóe môi cười: “Tăng ca cũng được.”
Anh thật sự có thể cung cúc tận tụy làm việc đến chết mới dừng, mấy ngày anh nằm viện, mặc dù Tô Quý không đến, nhưng vì cô làm mọi thủ tục giấy tờ, vị bác sĩ kia vẫn cho rằng cô là người nhà bệnh nhân, còn gọi điện thoại cho cô mấy lần nói về quá trình trị liệu.
Ngày hôm sau nằm viện, sau khi cô đi được vài giờ, Mặc Viễn Ninh được phép ăn thức ăn lỏng, nhưng vừa uống xong một thìa súp, anh liền nôn ra sạch sẽ, sau đó dạ dày lại tiếp tục chảy máu, lại phải chịu một trận dày vò nữa đến rạng sáng hôm sau mới có chút chuyển biến tốt.
Mấy ngày sau có vẻ cũng chẳng khá hơn, anh ăn uống có chút khó khăn, tình trạng kén ăn cũng không đến mức nghiêm trọng nhưng lại có thể dễ dàng ăn xong nôn nhiều lần ngay được.
Càng về sau, bác sĩ trưởng gọi cho Tô Quý khẩu khí càng không tốt: “Bệnh của chồng cô không phải chỉ cần trị liệu sinh lý mà tâm lý cũng cần được khơi thông, sao cả bóng dáng cô cũng không thấy thế?”
Tô Quý được giáo dục từ nhỏ, bản năng đã tôn trọng, kính sợ bác sĩ, ngoại trừ giọng của vị bác sĩ kia đang bắn như đạn liên thanh, cô không hề cãi một câu nào.
Vài ngày sau, Mặc Viễn Ninh có chuyển biến tốt, không cần nằm trên giường nữa, ăn hết thức ăn không hề nôn ra.
Kết quả anh chỉ chờ một ngày sau, liền dứt khoát tự xử lý thủ tục xuất viện, sau đó sáng sớm đã đến nhà họ Tô ký hợp đồng bàn chuyện công ty với Tô Quý.
Tô Quý không biết có nên khoa trường rằng anh quá chuyên nghiệp hay không, cười gượng gạo: “Anh dám tăng ca, tôi cũng không dám để anh làm thế đâu, xe cứu thương và bệnh viện đều tốn tiền, tôi không muốn mời về một người làm công, cứ vài ngày lại phải đưa đến bệnh viện.”
Cô nói xong, nghĩ đến tiền điều trị lần trước, liền mở hợp đồng của anh ra xem: “Trước khi anh nhậm chức, tiền thuốc men công ty không thanh toán, nhưng xét về tình thì tôi đã ứng ra cho anh rồi, sau này sẽ trừ vào tiền lương của anh... Hoặc là chính anh trả lại cho tôi, như vậy sẽ không có phiền phức gì.”
Mặc Viễn Ninh cười: “Không thể từ từ hẵng trừ vào tiền lương sao? Thật ngại quá, bây giờ ví tiền của anh rỗng tuếch, đang chờ tiền lương để nuôi thân.”
Tô Quý cho đến bây giờ vẫn không có quá nhiều khái niệm về tiền, vừa rồi nói như vậy chỉ vì gần đây vừa học được một ít phương pháp quản lý công ty.
Bị Mặc Viễn Ninh nói vậy, cô bắt đầu nghĩ có phải mình quá hà khắc hay không, nhưng tiền thuốc men, cô tin rằng chỉ cần Mặc Viễn Ninh dùng thân thể của mình, cô thay anh thanh toán hết cũng chả sao.
Ngược lại Mặc Viễn Ninh nói tiếp: “Trước khi ra viện anh đã xem qua giấy tờ rồi, phí tổn thật sự không ít...” Anh nói xong liền nghiêm mặt ho nhẹ, mới nói tiếp. Giọng nói hết sức bất đắc dĩ, “Thật sự là sống mãi cũng phải có lúc bị bệnh.”
Tô Quý nghe xong, cảm thấy trên trán có gì đó giật giậth, lại còn cuốn theo chiều gió, chẳng phải muốn nói cô là nhà tư bản độc ác ăn tươi nuốt sống hay sao?
Khiến nhân viên đang sống sờ sờ mệt đến thổ huyết, còn bắt trả tiền thuốc men, làm cho nhân viên đến bệnh viện cũng không dám ở, phải ra viện sớm ôm bệnh tiếp tục làm việc.
Cô sợ Mặc Viễn Ninh rồi, không đợi anh mở miệng tiếp, cô liền giơ tay làm động tác tạm dừng: “Tiền chữa trị không cần nhắc lại nữa, coi như phúc lợi đặc biệt cho nhân viên, tôi bao tất.”
Đạt được mục đích, Mặc Viễn Ninh quả nhiên cười đến sáng lạn, hơi gật đầu: “Vậy thì phải cảm ơn Tô tổng rồi.”
Anh đã hào phóng ký hai chữ ký lên hợp đồng, việc còn lại chỉ cần đóng con dấu của Tô Khang lên là hợp đồng này chính thức có hiệu lực, anh cũng chính thức một lần nữa trở thành nhân viên của Tô Khang, hoàn toàn chính xác cần phải gọi cô là “Tô tổng”.
Đưa Mặc Viễn Ninh quay lại công ty đều do một mình Tô Quý sắp xếp, bây giờ nhìn thấy anh cười cười, cô lại có cảm giác lại rơi vào bẫy của anh.
Tô Quý bắt đầu xoay người rời đi, chuẩn bị tiếp tục về phòng lên mạng.
Kết quả cô vừa đi được mấy bước, chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng thét kinh hãi: “Tiên sinh, ông làm sao vậy?”
Mặc Viễn Ninh ở nhà họ Tô bốn năm, hai năm làm người đàn ông trụ cột trong ngôi nhà này, cho dù Quản gia Tôn không thân thiết với anh, cũng không có nghĩa những người giúp việc khác đều không thích anh, họ gọi Mặc Viễn Ninh là “Tiên sinh” đã thành thói quen, bây giờ gọi tiếng này càng mang theo lo lắng.
Tô Quý trong lòng khẽ giật mình, trong nháy mắt dường như cô cho rằng Mặc Viễn Ninh lại muốn thổ huyết cho cô xem nên nhanh chóng xoay người, chỉ thấy anh vịn lên thành ghế sô pha đứng không vững, người giúp việc đang thu dọn bàn trà đứng bên cạnh chuẩn bị dìu anh đi.
Quả thực cô hơi sợ, Tô Quý tức giận, nhíu mày nói: “Không có việc gì thật đúng là đi khắp nơi cho người khác thấy! Anh ở bệnh viện nhiều ngày như thế không có ai nói với anh, anh tưởng người khác nhìn thấy bệnh tật của anh thoải mái lắm à?”
Tính tình Tô Quý gần đây không tốt, chỉ là cô đã được giáo dục nhiều năm nên dù có gì đó không hài lòng, người khác cũng không nhìn ra được, duy chỉ với Mặc Viễn Ninh, cô lại vô thức bày mặt kém cỏi nhất ra.
Vừa nói xong, cô biết mình hơi nặng lời, quả nhiên sau đó là một khoảng im lặng, người giúp việc vừa hô lên lúc nãy cũng ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt không giấu được trách móc.
Đều do ảnh hưởng của Mặc Viễn Ninh lúc trước, Tô Quý vô thức lùi lại phía sau, đề phòng chính mình sẽ lại bị anh khiêu khích, lại bị anh đùa giỡn.
Kết quả đợi một lúc sau, anh cũng dần dần đứng vững, ngẩng đầu nở nụ cười: “Thật ngại quá.”
Mặc Viễn Ninh cũng không nói gì chỉ gật đầu: “Vậy tôi xin cáo từ trước.” Nói xong anh dứt khoát xoay người, mang theo tài liệu rời khỏi.
Tô Quý vẫn ngơ ngơ đứng yên tại chỗ, lại một lần nữa đưa mắt nhìn bóng dáng anh đi thật xa, một lúc lâu sau mới dậm chân, quay người đi thẳng lên tầng.