Kể từ khi hiệp ước được xác lập, ngày thứ hai sau đó Băng Thanh thật sự có chút đứng ngồi không yên. Quả đúng như thế,điển hình là giờ giảng của vị giáo sư nức tiếng cả thiên hạ đây, quỷ tha ma bắt thế nào ông ta rất có ác cảm với những sinh viên ngành Quản trị kinh doanh, cho nên đã hùng hổ ra một đống bài tập toàn những kiến thức trời ơi đất hỡi, hẹn thứ Tư tuần sau phải có đầy đủ, ai không nộp cứ lấy quy định ra mà xử. Và tất nhiên chẳng ai ngốc ngồi một chỗ chờ chết, vừa hay giờ giải lao mọi người đã vội vội vàng vàng đến “ Trung tâm học liệu” tranh nhau đống tài liệu từ những giảng viên có tiếng để lại.
Cô nàng nào đó cũng bị tinh thần chiến đấu dũng mãnh của mấy bạn làm cho lung lay, định bụng sẽ cùng Thiên Anh đến “ Trung tâm học liệu” mượn vài quyển tài liệu tham khảo, ai ngờ vừa chuẩn bị đứng dậy một chồng tài liệu từ đâu bay tới chuẩn xác đáp xuống bàn. Nương theo đường bay cô hung dữ nhìn thủ phạm...
“Làm gì?” Băng Thanh hung hăng, trợn mắt nhìn mỹ nam đang vô tư đút tay vào túi quần, khuôn miệng kiêu ngạo phát ra từng âm thanh nghe rất bắt tai. Âm thầm chửi bới, chết tiệt, tên khốn kia vui lắm hay sao còn huýt sáo?
Mỹ nam hất cằm, nhàn nhã ra lệnh,“ Tôi nghĩ vấn đề này không làm khó được bạn học Băng Thanh đâu nhỉ?”
Băng Thanh ngạc nhiên đến khó tin, dẫu đã biết câu trả lời nhưng vẫn cố tỏ ra ngây ngốc hỏi lại,“ Ý cậu là...”
“Ý tôi đã rõ, trăm sự nhờ cô vậy...” ngữ điệu tỏ ra uy hiếp đến rợn người...
Từng đốt tay run run, Băng Thanh tức khí, muốn gào thét nhảy bổ tới mà cắn xé tên mỹ nam chết tiệt trước mắt. Hắn muốn cô chết sớm à, tên ác độc này muốn bóc lột sức lao động cũng vừa phải thôi chứ, đồ mất nhân tính... Dĩ nhiên, những lời đó bị Băng Thanh nuốt gọn vào trong chỉ để lại từng tiếng ho sặc sụa...
“Vậy nhé!” mỹ nam thong thả bước đi, trước lúc đi không quên tặng cái nháy mắt nhằm khích lệ Băng Thanh...
Cô nàng nào đó lảo đảo suýt ngã, vừa ngồi xuống đã nằm vật ra bàn. Mắt nhìn đống tài liệu thêm phần oái oăm...
“Băng Thanh, cô là đồ ngốc sao?”
Chất giọng hờ hững quen thuộc vang lên, nhưng lần này đượm thêm phần tức giận không hề giấu diếm....
Băng Thanh tỏ ra bất lực,tự vấn lảm nhảm hệt con ngốc,“Không còn cách nào khác sao?”
Hắn đúng là bọn phát xít độc ác. Thứ 4 tuần sau phải nộp hai bài luận văn sao? Bộ muốn cô chỉ còn lại nắm xác khô sao? Đống tài liệu dày cộp này nhất định phải động vào sao? “Mười vạn câu hỏi vì sao” bắt đầu chiếm ưu thế không ngừng nhảy nhót trong đầu Băng Thanh. Ôi chưa nghĩ đã thấy tuyệt vọng liên hoàn rồi...
Băng Thanh đang chìm vào dòng suy nghĩ không lối thoát, lúc tỉnh lại giật bắn người suýt chút nữa đập đầu vào bàn. Hai mắt to tròn nhìn Thiên Anh không chớp. Gì thế này, mây đen kéo đến ùn ùn từ lúc nào vậy nhỉ? ( Chị hai, chị càng ngày càng ngốc đi rồi đấy!!)
“Thiên Anh, cô đừng doạ tôi, tôi đau tim lắm đấy!”
“Nói, tại sao cô lại nhận lời vô điều kiện như vậy?” đáy mắt lạnh lẽo như có từng lớp băng tuyết bao phủ, loé lên từng tia nhìn kiên quyết khiến đối phương phải ngộp thở.
“Bởi vì...” Vì tôi không làm vậy, bây giờ cô còn có cơ hội để nói chuyện với tôi sao? Băng Thanh rất muốn nói thẳng ra... Nhưng mà....
Ánh mắt lẫn tránh, Băng Thanh cúi đầu, nếu cô cứ nhìn thẳng vào đôi mắt đó có lẽ sẽ không tự chủ được mà phun ra hết thảy mọi bí mật mất, đôi mắt đó thật sự biết thôi miên người khác như cô cảm nhận sao?
Lớp học vắng người, chỉ có Băng Thanh và Thiên Anh không ngừng phản pháo nhau lẫn nhau. Thiên Anh tức khí, vẻ mặt cơ hồ giống như muốn bóp chết người đối diện đến nơi,“ Cô còn điều gì muốn che dấu sao?”
Thịch! Chỉ một câu nói khiến mặt Băng Thanh hoàn toàn biến sắc, cô bật dậy, gằn giọng hét lớn,“ Cô thôi đi, sao cô cứ tò mò chuyện đời tư của người khác như vậy? Cô là gì của tôi mà tự ình cái quyền truy vấn tôi như thế?”
Sắc mặt ai đó ngỡ ngàng sau đó chuyển thành giận dữ, không nói thêm lời nào, nhanh chóng bước đến nhìn thẳng vào mắt Băng Thanh, bàn tay vươn ra nâng nhẹ chiếc cằm tinh tế của cô,rồi cúi xuống mang theo ý muốn trừng phạt không hề che giấu,hung hắn cắn xé đôi môi đỏ mọng của Băng Thanh, cất tiếng thì thầm, “Tôi lấy quyền là người thích cô ra để ngăn cấm...”
Băng Thanh ngây như phỗng, quên cả nhắm mắt, vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
Đôi môi mềm mại, cái lưỡi linh hoạt mang theo bao ngọt ngào khó cưỡng... Trời ơi!!! Nụ hôn đầu của cô.... Băng Thanh ôm miệng bất tỉnh nhân sự...
***
Lúc tỉnh dậy đã là cuối chiều,ánh tịch dương không ngừng nhảy múa ngoài khung cửa sổ. Băng Thanh trông theo ngơ ngẩn mất nửa ngày. Thâm tâm âm thầm gào thét, bố mẹ ơi, sao bố mẹ lại sinh con ra giới tính lẫn lộn vậy nè? Đứa con tội lỗi này đã làm bố mẹ phải thất vọng rồi!! Lòng cô nàng nào đó sụp đổ hoàn toàn, tim gan phèo phổi cũng mất chức năng cảm thụ... Động tác đập đầu vào gối trông càng sinh động hơn bao giờ hết...
Đôi mắt căng ra hết cỡ nhìn ngược lên trần nhà, Băng Thanh mới nhận ra một điều mình đã được vác xuống phòng y tế từ lúc nào không hay, cổ họng khô khốc, cô chép miệng, vội vàng bật người dậy nhanh chóng... Không được, không được, cô còn mặt mũi nào để nhìn người ta đây. Băng Thanh mi thật thảm hại, mi gây nên chuyện động trời rồi...
Vuốt lại làn tóc,cô bước xuống xỏ lại giày, không tự chủ được mà nhìn về đầu giường. Một tờ giấy nhắn được đặt dưới hộp đồ ăn,không lớn nhưng đủ để cô nhìn thấy nó thể hiện rất rõ ý đồ của chủ nhân..
Đôi tay run run Băng Thanh chậm rãi cầm lên đọc “ Từ bây giờ tôi sẽ sống đúng với bản chất của mình. Cho nên em hãy chấp nhận đi!” rõ ràng chỉ là lời nhắn nhưng lại mang khí thế bức người, khiến Băng Thanh kinh sợ suýt đánh rơi cả mảnh giấy trong tay...
Nét chữ rắn rỏi, rõ ràng... Đây là nét chữ của Thiên Anh mà, tầm mắt cô lại hướng về góc giấy ,hai chữ ngay ngắn hiện lên khoẻ khoắn “Thiên Ân”.
Thiên Anh? Thiên Ân hai cái tên này có liên quan với nhau sao? Băng Thanh ôm miệng,ngăn mình không hét lên thành tiếng. Cảm thấy tình hình thật bi đát... Càng giống như bị người ta vừa đập một gậy vào đầu. Mơ hồ,lẫn lộn.
Cô bước loạng choạng như người say rượu, phải cố gắng lắm mới rời được khỏi phòng y tế. Lúc trở ra, trời đã chuyển thành sắc tối, ánh hoàng hôn nhàn nhạt cuối chân trời hừng đông lộ ra làm cảnh vật thêm phần cô tịch. Mọi người hình như đã về hết, sân trường vắng ngắt không còn một bóng chỉ có từng chiếc lá bay bay trong gió, âm thanh xào xạc phát ra nghe rất êm tai...
Lần từng bước, Băng Thanh lê thân vào lớp học. Mở cánh cửa có mật khẩu tự động,cô lảo đảo bước vào. Dù thế nào cũng phải xách balô về đã rồi tính tiếp. À, còn đống tài liệu do mỹ nam “ban tặng” nữa chứ, không biết hiện tại cô có ôm hết tất cả về nhà không đây? Trút hơi thở dài, cô gom lại sách vở bỏ vào balô rồi khoác lên vai, số còn lại ôm vào lòng vì...quá tải.
Khép cánh cửa phòng học lại, Băng Thanh đột nhiên giật bắn mình đánh rơi cả chồng tài liệu đang ôm trong tay. Một bóng người từ từ tiến đến, ánh mắt sắc lạnh ghim thẳng vào người cô. Băng Thanh hít thở khó nhọc, cơ hồ đứng còn không vững, cả thân hình lảo đảo dựa hẳn vào tường, cô lên tiếng cảnh giác,“ Ông muốn làm gì???”
Bóng người không lên tiếng, dường như sự im lặng là câu trả lời tốt nhất của hắn đối với cô. Hắn tiến gần, ngày càng chạm đến mũi giày của cô.
Trong váng chiều sắp chuyển thành màu đen lạnh lẽo, cơ thể người đàn ông cao lớn che khuất tầm nhìn của Băng Thanh, cô run rẩy,hơi thở loạn nhịp, sợ hãi mở miệng“ Ông dám bước thêm một bước nữa, tôi sẽ hét lên đấy!!”
Dưới chiếc mũ lưỡi trai ánh mắt sắc lẹm bắn thẳng về Băng Thanh, đáy mắt hiện từng tia thích thú cơ hồ chuẩn bị bắt được con mồi quý hiếm, chiếc khẩu trang che đi nửa khuôn mặt lạnh lẽo, hắn đột nhiên bật cười thành tiếng trầm thấp...
Bàn tay run run Băng Thanh lần mò tìm chiếc điện thoại trong túi quần, không cần nhìn tên đã ấn nút gọi, thời khắc này cô đang cầu nguyện một phép màu xa xỉ nào đó, nếu cô không làm vậy e rằng cuộc đời cô từ nay về sau sẽ sống trong cảnh nhơ nhớp mất...
“ Soạt!!”
Băng Thanh kinh hãi nhìn theo. Chiếc điện thoại bị người đàn ông đột ngột giật lấy nằm yên vị trong tay, hắn bóp mạnh màn hình vỡ nát từng mảnh sau đó ném đi.
Thân thủ của hắn quả thực rất nhanh, nhanh đến nỗi Băng Thanh không kịp trở tay, không biết người cô vừa gọi có nhận ra được điểm bất thường gì không. Nhưng....Băng Thanh nhắm chặt mắt, vẻ bình tĩnh thường ngày cũng biến mất nhanh chóng thay vào đó là nỗi sợ hãi khôn cùng... Nở nụ cười ngây dại, cô lạnh lùng lên tiếng,“Là ai gọi ông đến đây? Có phải họ đã trả ông số tiền rất lớn không?” so với 14 năm trước cảnh tượng này hãi hùng gấp đôi, nó sắp giết chết mọi dũng khí của cô rồi...
Hắn không trả lời nhưng cô sớm biết ánh mắt như sói non háu đói kia đã bị dục vọng che khuất. Cả người hắn bây giờ chỉ muốn được phát tiết nhanh chóng ...
Băng Thanh kinh hãi, lùi ra sau nhưng đáp trả cô chỉ là bức tường kín mít, thì ra đây chính là bước đường cùng của cuộc đời cô...
Băng Thanh đột nhiên cười lớn, nước mắt không kiềm chế lại trào ra ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé. Cô quỳ sụp xuống, sợ hãi gào lên,“Ông đừng tới đây. Nếu ông dám bước thêm một bước nữa, tôi sẽ cắn lưỡi cho ông xem”
Vẫn thái độ lặng câm, hắn bước đến ngồi xuống cạnh cô, cất tiếng nói thô trọng,“ Tôi không chịu nổi nữa rồi”.
Tiếp đó,bàn tay hung hăng chứa đầy lửa nhiệt của hắn không ngừng sờ soạng lên thân thể cô. Băng Thanh thất kinh, nhất thời thấy vô cùng kinh tởm,quên cả phản ứng, cô gào lên đầy đau đớn,“ Buông ra, tên khốn kiếp, ông còn dám làm bậy tôi cho ông tù mọt gông đấy!!!” Băng Thanh hoảng loạn muốn chạy đi nhưng sớm đã bị bàn tay to lớn của hắn giữ lấy ôm gọn vào lòng. Hắn không kiêng nể gì xốc ngược cô lên, đi đến một hành lang khuất bóng gần đó...
Lời tác giả: Bạn mong muốn ai sẽ đến cứu Băng Thanh?
Cuộc đời của Băng Thanh càng ngày càng trở nên bi thảm hơn rồi đấy. Có lẽ Băng Nghi ở trên trời cao kia cũng nên vừa lòng chứ nhỉ?
Viết truyện này bỗng dưng tác giả muốn khóc ghê. Mình có đọc một quyển do bạn thân của mình sáng tác, đến cảnh này cô ấy lại nhẫn tâm để cho nhân vật bị chà đạp... riêng mình thì không thể... Nếu làm thế mình sẽ đau lòng, đau lòng đến chết mất... Nhưng biết làm sao được. Truyện mà !
Chúc cả nhà buổi chiều vui vẻ nhé!