• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“...Thay mặt gia đình, xin chúc mọi người có một buổi tối giáng sinh thật ấm áp. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe...”

Đình Luân nói xong, trả micro lại cho người dẫn chương trình,khẽ cúi đầu nhận những tràng pháo tay vang lên như sấm dội của mọi người. Hắn gật đầu hài lòng, tiến về chiếc bàn cạnh sân khấu, trên đường đi lúc lướt qua người phục vụ đang lịch thiệp rót từng ly rượu, hắn nâng tay chọn một cốc coktail , thong dong bước đến đặt vào tay Băng Thanh, trầm ấm cất giọng, “Uống đi, loại này nhẹ, rất phù hợp với phụ nữ”

Băng Thanh nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm không giấu nổi tán thưởng, “Đúng là ngon thật”

Đình Luân ngồi xuống đối diện, rót một ly vang Pháp đưa lên nhấp môi, mùi vị thơm ngát phảng phất vào không gian, một khắc sau hắn lên tiếng, “Lát nữa tôi có món quà muốn tặng cô”

Băng Thanh hai mắt mở lớn, đôi mi thanh tú khẽ chớp chớp, “Cậu mà cũng phóng khoáng thế à?”

Hắn tặng quà cho cô à? Có kẻ ngốc mới tin. Hắn không gây phiền phức cô đã cảm ơn tám đời tổ tiên nhà hắn lắm rồi!

Nói xong, cô âm thầm ôm miệng, thoáng đảo mắt, giấu nhẹm đi vẻ thất thố của mình. Cô đã phạm sai lầm nghiêm trọng... đó là dám cả gan chọc vào thể diện của một người đàn ông... Đang còn nghĩ nên nói gì để lấp liếm sự thật thì một dự cảm chẳng lành ập đến khiến tâm tư Băng Thanh nổi lên một hồi khẩn trương...

Tuân theo phản xạ có điều kiện, Băng Thanh quay đầu...

“Ầm”- Âm thanh bất ngờ vang lên, rượu bắn ra tung tóe dính loang lỗ lên chiếc váy hồng đang mang trên người Băng Thanh, liền đó cả thân hình nhỏ bé của cô gái kia nằm sõng soài cạnh chân bàn.

Vài giây sau đó, cô gái loạng choạng đứng dậy, rối rít cất lời, “Xin lỗi. Tôi vội quá”.

Băng Thanh đưa mắt nhìn gấu váy mình bị dính một màu đỏ thẫm, sau đó nhìn về cô gái, nhẹ nhàng nói ,“Không sao, cô đi đi”

Cô gái kia sau một hồi điều chỉnh lại y phục lặng lẽ rời đi, không ai biết rằng trên khuôn mặt xinh đẹp kia đang nở nụ cười vô cùng đắc ý...

“Cô ổn chứ? Hay để tôi gọi người đưa bộ khác cho cô?”- Đình Luân sau một hồi yên lặng bỗng lên tiếng. Mọi việc xảy ra quá bất ngờ khiến hắn không kịp tiếp nhận. Nhưng mà...sự bình tĩnh của cô ấy làm hắn có chút ngờ vực. Rõ ràng rất tức giận tại sao không phản ứng?

Băng Thanh khẽ xua tay, “Không cần đâu, tôi vào nhà vệ sinh một lát, sẽ ổn thôi”

Đình Luân gật nhẹ đầu, “Cô đi thẳng, rẽ trái”

Băng Thanh cảm ơn rồi đứng dậy, đi theo sự chỉ dẫn của hắn.

Lướt qua mọi ánh mắt dò xét của mọi người, Băng Thanh bình thản đi thẳng một mạch vào nhà vệ sinh. Căn bản cô cũng không dư sức đâu quan tâm họ nghĩ gì về mình. Ngay từ đầu, Băng Thanh đã biết bản thân cô không thuộc về nơi đây, miễn cưỡng lắm mới gắng gượng đến giờ, thật sự lúc này cô rất muốn về, không phải sợ hãi hay bất lực mà là mệt mỏi... sự mệt mỏi này xuất phát từ trong tiềm thức...

Nhìn vào gương, Băng Thanh nở nụ cười buồn, sau khi dùng chút nước lau đi vết bẩn, dù không sạch lắm nhưng cũng tạm ổn. Cô rửa sạch tay rồi trở lại bữa tiệc...

Vừa đi được một đoạn, Băng Thanh chợt dừng lại. Trước mặt cô là một thiếu nữ mười chín đôi mươi xinh đẹp động lòng người, chỉ là... ánh mắt kia lại nhìn cô cực kì oán giận.

Băng Thanh thoáng chau mày, đang nghĩ xem mình có quen với cô ta không, thì thiếu nữ kia đã lên tiếng, giọng nói chứa đầy vẻ lạnh lùng, “Cô là ai? Sao dám bám riết lấy chồng tương lai của tôi hả? Cô nhìn lại mình xem, cô có tư cách gì? Đỉa đói mà đòi bám chân hạc sao?”

Băng Thanh nhất thời không lĩnh hội hết ý tứ của lời nói kia, rất lâu sau mới trả lời, đáy mắt toát lên vẻ tỉnh táo hiếm có, ngay cả khóe môi anh đào cũng nở nụ cười cực kỳ máy móc, “Chồng chưa cưới của cô? Là ai thế?”

Thiếu nữ kia tay chống hông, nở nụ cười nửa miệng, “Ngay cả anh ấy như thế nào, cô còn không biết. Đồ tiện nhân như cô đúng là không biết xấu hổ”

“Cảm phiền cô ăn nói cho cẩn thận. Có lẽ cô đã tìm nhầm người rồi. Nếu không còn việc gì tôi xin phép đi trước”- Băng Thanh lạnh lùng đáp trả, từng câu nói đanh thép như dao găm, trong đáy mắt chỉ có nét u ám hiện hữu.

“Đình Luân là chồng tương lai của tôi...”- Thiếu nữ gằn giọng, cố đè nén cơn Hoạn Thư lúc này.

Nghe xong câu này, Băng Thanh chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Hắn là chồng chưa cưới của cô ta? Hắn đã có vợ tương lai rồi sao? Nhưng... như thế liên quan gì đến cô?

Thấy Băng Thanh không trả lời, cô ta đắc ý nói tiếp:

“Sao!? Mới nghe vậy đã khiếp hồn rồi hả? Biết điều thì tránh xa chồng tao ra, không thì mày biết rõ hậu quả rồi đấy. Nếu còn chưa rõ thì tốt nhất nên đi hỏi những cô gái đã quyến rũ chồng tao, tất cả đều bị tao trừng trị rất đích đáng”

Nói đến đây, cô ta cười như điên dại, ánh mắt dần chuyển lạnh nhìn Băng Thanh như muốn giết người đến nơi, “Nhưng mà...mày cả gan đi cùng anh ấy. Tao nhất định sẽ không tha thứ ày”

Lời cô ta nói khiến Băng Thanh bị chọc cười, hồi lâu sau, mới cất giọng giễu cợt, ánh mắt lộ rõ sự coi thường đối phương,“Là tôi thấy cô ảo tưởng quá rồi. Hai người dẫu có là vợ chồng hay anh em ruột thì liên quan gì đến tôi? Cô là phụ nữ không biết tự trọng còn kiếm người gây chuyện, cô mắc bệnh tiểu thư suy nghĩ bằng chân hả?”

“Mày im đi. Tao có làm sao đến lượt mày quản hả? Một con nhỏ nông cạn như mày có tư cách gì để tới đây? Đây không phải là bữa tiệc của Lọ Lem, hoàng tử cũng không phải dành ày. Chỗ cao quý thế này không chứa một kẻ bần cùng như mày”- Thiếu nữ kích động quát lạnh từng tiếng, ánh mắt nhìn Băng Thanh như muốn giết chết càng sớm càng tốt.

“Chát”. Một cái tát bay thẳng vào má cô ta.

Ánh mắt Băng Thanh hiện lên từng tia sát ý, lạnh lẽo đến kinh người, giống như Tu la dưới địa ngục khiến người ta bất giác sợ hãi.

“Cái tát này xem như là dạy cô cách biết yêu quý lấy lòng tự trọng”

“Mày dám...”- Thiếu nữ ôm mặt, vẻ mặt bừng bừng sát khí, cánh tay nõn nà mạnh mẽ nâng lên...

“Ngọc Nhi, đừng làm loạn nữa”- Đình Luân từ phía sau giữ lấy tay thiếu nữ khóa chặt.

“Anh, sao ngay cả anh cũng”- Thiếu nữ vẻ mặt không tin nổi nhìn mỹ nam. Đôi mắt ngọc ầng ậng nước, “Cô ta đánh em thế này, anh nói xem nên xử lý cô ta thế nào đây?”

Đình Luân khẽ buông bàn tay ấy ra, thở dài một hơi, “Anh dẫn em vào nhà...”

“Không”- Thiếu nữ hung hăng lùi ra sau ba bước. Mắt liếc về chiếc xe đẩy đồ ăn của người phục vụ sắp tới đây...

Băng Thanh đưa mắt hờ hững quan sát một hồi nhẹ nhàng xoay người bước đi. Chỗ này đúng là không thuộc về cô, cô thích những gì thuộc về tự do, về những điều vĩnh hằng, bất biến...

Băng Thanh cứ bình thản bước đi mà không biết thiếu nữ kia tay cầm một chiếc bánh kem lao thẳng về phía cô với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai...

“Ngọc Nhi...”- Đình Luân chỉ kịp hét lên một tiếng. Nhưng đã muộn mất rồi...

Cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều kinh hãi suýt rụng cả cằm, một lúc sau chợt có vài tiếng cười châm biếm khẽ vang lên...

Băng Thanh đứng nguyên tại chỗ, từng miếng bánh lả tả từ trên đầu rơi xuống như vừa bước ra từ tiệm bánh kem nào đấy. Cả con người là một mùi bánh kem thơm lừng... Nhưng mà... ánh mắt kia sớm đã trở nên hung ác như sấm chớp mây mù không có cách gì che đậy được...

“Ngọc Nhi đi vào phòng nhanh!”- Đình Luân giận dữ hét lên. Chỉ hận không thể đá bay cô nàng rắc rối này về tận trời xa.

“Em... cô ta đáng bị thế”- Ngọc Nhi phụng phịu giậm chân bước đi, liếc mắt nhìn sang Băng Thanh, khóe miệng không quên nở nụ cười đắc ý.

“Băng Thanh cô ổn chứ?”- Đình Luân lấy từ trong túi ra một chiếc khăn, vừa đưa tay lên đã bị cô mạnh mẽ gạt phắt đi.

“Món quà này, tôi rất hài lòng. Đừng để tôi thấy cậu xuất hiện trong tầm mắt tôi lần nào nữa. Nếu không, tôi sẽ giết cậu đấy”

Bỏ lại câu nói đó, Băng Thanh tiến phía cổng, đi được một đoạn, cô liếc mắt nhìn về đám người vừa chế nhạo cô đầy cảnh cáo, ánh mắt tàn độc khiến họ bất giác lạnh cả người...

“Băng Thanh”- Đình Luân gọi theo, hắn không ngờ sự việc lại đến nông nỗi này. Chỉ tại con bé Ngọc Nhi đó. Càng nghĩ hắn càng thấy căm ghét cô ta hơn...

“Đình Luân, con định đi đâu?”- Bố hắn từ trong nhà bước ra lên tiếng ngăn cản, “Để cô bé ấy một mình suy nghĩ lại đi”

“Bố, bố tiếp khách dùm con. Con đi một lát sẽ về”

Dứt lời, hắn chạy vụt đi... Hắn quá hiểu tính khí của người ấy. Khi ấm áp đúng là không ai sánh bằng, nhưng một khi đã tàn nhẫn, để bảo vệ bản ngã của mình cô ấy sẵn sàng đầu độc cả thế giới...

***

Đường phố nườm nượp xe cộ qua lại. Trên cao ánh sáng vàng rộm từ cột đèn cao áp cũng không thể xua tan đi cái lạnh giá trong đêm...

Băng Thanh mệt mỏi tiến về phía trước. Lảng tránh nhìn cái nhìn soi mói của người đi đường, cô cúi mặt bước đi. Gió lạnh từng đợt thổi qua, Băng Thanh run rẩy như chiếc lá cuối mùa... Cả người cô bây giờ chỉ là một màu trắng xóa của bánh kem... Cô bỗng dưng rất muốn cười, cười cho số phận nghiệt ngã của mình...

“Băng Thanh, tôi cho cô ba giây để dừng lại”- Phía sau, Đình Luân thở hồng hộc hét theo.

Mà Băng Thanh lúc này cứ đi như người mộng du, không biết đến thực tại, không biết đến điều gì, chỉ có cô một mình đối mặt với tất cả....

“Băng Thanh, cẩn thận”. Một tiếng hét vang lên, ngay sau đó cô cảm thấy cơ thể nhỏ bé của mình có một vòng tay ấm áp bao phủ.

“Rầm!!!”. Một tiếng vang xé rạch bầu trời. Chiếc ô tô mất đà phanh kít lại đâm thủng cả mặt đường.

Băng Thanh chỉ cảm thấy hông mình bị chấn động mạnh, thân hình nhỏ bé vấp vào lề đường khiến cơ thể đau nhức từng hồi. Cô kinh hãi mở mắt, chỉ thấy vòng tay người kia ôm mình rất chặt, còn có... máu. Một màn máu đỏ tươi ướt đẫm khuôn mặt anh tuấn, máu xối xả hòa vào chiếc váy màu hồng xinh xinh, máu tuôn ra lênh láng khắp mặt đường... Băng Thanh bất giác sợ hãi, cảm thấy khó thở vô cùng...

“Đình Luân... Đình Luân... Cậu tỉnh lại đi. Đình Luân ơi đừng làm tôi sợ mà!”- Băng Thanh yếu ớt ôm lấy Đình Luân, cánh tay nhỏ nhắn lau đi những giọt máu đang chảy dài trên trán, gương mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc chỉ có sự kinh sợ đến tột cùng.

“Xin cậu đấy. Cậu mở mắt ra đi. Đồ ngốc này, tại sao...tại sao cậu lại cứu tôi chứ? Cậu đúng là kẻ điên”- Băng Thanh không ngừng nức nở, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm khuôn mặt, từng giọt rơi xuống đọng lại khóe môi của Đình Luân.

“Mặn... quá... Ngốc... Đừng khóc... Cô khóc tôi thật sự đau lòng...”- Đình Luân nói đứt quãng.

“Đồ ngốc đừng nói nữa... Tôi đưa cậu đến bệnh viện... Cố lên nhé, chỉ một lát nữa thôi...”

“Băng Thanh à.... Có điều này...tôi muốn nói với cô...”- Đình Luân đưa bàn tay đầy máu ra vuốt nhẹ gò má trắng hồng của cô, thở từng đợt khó nhọc, “tôi...hôn...cô

được chứ?”

Băng Thanh lau nước mắt nhẹ gật đầu, chậm rãi cúi xuống, cánh môi anh đào phút chốc bao phủ đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng hôn lấy. Để hắn an tâm, cô tình nguyện dâng trọn môi mình cho hắn...

Cảnh tượng này khiến người đi đường vô cùng cảm động, nhiều người không nhịn được khẽ gạt nước mắt.

Nụ hôn chỉ kéo dài trong tích tắc, nhưng khiến Đình Luân lại hạnh phúc vô cùng,hắn thoáng mỉm cười,khẽ thì thầm vào đôi tai nhỏ nhắn, “Tôi thích cô... sau này không có tôi nhớ tự chăm sóc...bản thân mình cho tốt... Quá khứ...đau buồn kia hãy cho nó ngủ yên đi...”

Băng Thanh gục đầu vào ngực hắn,đau đớn khóc nấc lên “Tôi xin cậu, cậu đừng nói nữa. Chưa được tôi cho phép, cậu không có quyền rời bỏ tôi. Cậu còn phải sống để chăm sóc tôi nữa...”

“Không...kịp...nữa rồi, Băng Thanh...tôi muốn ngủ...tôi sẽ...đợi em...”

“Không!!! Đình Luân, mở mắt ra nhìn tôi đi. Cậu không được ngủ...Tôi xin cậu, xin cậu đấy... Cậu đừng bỏ tôi mà...”- Băng Thanh khóc đến khản cổ nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến tột cùng. Cô chỉ biết không ngừng cầu xin hắn tỉnh lại, cầu xin hắn hãy là hắn của vài phút trước ngập tràn ánh hào quang...

“Đình Luân ngốc, cậu không được chết, nhất định không được chết. Cậu đi rồi tôi sống làm sao? Ân tình của cậu làm sao tôi trả hết đây? Hứa với tôi cậu không được chết....”- Cô gào lên tuyệt vọng, mùi máu tươi phảng phất trong không gian nhấn chìm Băng Thanh từng chút một...

Chỉ vài phút sau đó, Băng Thanh bị mọi người lôi đi. Đình Luân nhanh chóng được đặt lên xe cấp cứu...

Băng Thanh vô lực chạy theo khóc đến độ ngất đi... Cô không cam tâm, tại sao, tại sao những người bên cạnh cô lại lần lượt rời bỏ cô? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến vậy? Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì, người đáng bị trừng phạt là cô tại sao lại là hắn? 14 năm trước chỉ vì đố kị cô đã buông tay Băng Nghi... 14 năm sau lại có người vì cô mà chết...Lỗi lầm của cô lại bắt người khác trả giá...số phận này sao lại tàn nhẫn đến vậy?

Băng Thanh chỉ thấy trước mắt là một màu đen u tối...từ từ nuốt gọn lấy cô... khiến cô bất lực đến tuyệt vọng...

Lời tác giả: Đọc xong chương này mọi người có cảm nhận gì không?

Riêng tôi, sẽ gặp các bạn lại ở chương sau ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK