Em gọi cho tôi, kệ, không thèm bắt máy. 1 cuộc gọi nhỡ, rồi 2 cuộc. Em đành nhắn tin:
_ Anh ơi, em đến rồi đây, anh đang ở đâu? Sao anh không nghe máy?
……………….
_ Em xin lỗi vì đến muộn quá, làm anh chờ, thôi vậy, lần sau gặp anh em đưa cho anh.
…………….
Tưởng tôi đã về thật, em thất thểu đi về. Thấy đã đến lúc dừng lại trò chơi trốn tìm này, tôi chạy xuống, chờ em vừa đi qua chỗ tôi, tôi áp sát lại và ôm em từ phía sau. Em giật mình ngoảnh lại, nhìn thấy tôi em cười :
_ Đừng anh, đang ở trường mà!
_ Có ai nữa đâu? Em làm gì mà giờ mới đến thế hả ? Em biết anh chờ lâu lắm rồi không?
_ Em biết mà, em xin lỗi. Tại em bị kẹt ở nhà con bạn, mãi mới cho em đi
_ Lần này thôi đấy, lần sau mà bắt anh chờ nữa là chết với anh?
_ Xi.. muộn nữa anh định làm gì em? Đánh em à, con trai mà dám đánh con gái à, mà anh cũng giả vờ không nghe điện thoại đấy thôi.
_ Đó là để phạt em.
_ “Biết thế em chả thèm đến đây nữa”. Nói xong em quay lưng đi, vờ giận dỗi
_ Thôi mà, anh đùa tí thôi, hì hì, thế em định đưa cái gì cho anh?
Em lấy ra 1 chú hề bằng gỗ, to hơn chiếc móc chìa khóa 1 chút.
_ Đây… anh cầm lấy sợi dây trên đầu nó đi.
_ Rồi, sao nữa?
_ Giật sợi dây phía dưới
_ Ơ, hay nhỉ, hai chân 2 tay nó nhảy lên này.
_ Chú hề này là bùa may mắn của em đấy, em được anh họ em bên Hà Lan lúc về tặng cho, hồi đi thi lên lớp 10 em toàn đưa nó theo đấy. Chú hề này rất quan trọng với em, bây giờ em tặng lại cho anh, anh giữ nó cho em nhé.
_ Ơ, nhưng mà, nó quan trọng với em như vậy thì….
_ Không sao, coi như là quà noel của em cho anh, hì, anh đi thi mang theo cái này thì sẽ may mắn lắm đấy, mai anh thi rồi, cố lên nhá.
Tôi thật sự rất xúc động trước sự quan tâm của em, ôm em thật chặt, mặc cho em nói gì đi nữa, mỉm cười hạnh phúc. Chú hề ấy, đến bây giờ tôi vẫn giữ, treo trên cửa sổ, mỗi ngày đều ngắm nhìn nó, lúc vui hay buồn. mặc dù tôi không phải là mê tín nhưng món quà ấy đúng là bùa may mắn của tôi.
_ Anh, đừng thế nữa, em đã bảo đang ở trưởng mà.
Tôi buông em ra, không quên hun chụt 1 cái vào mà em, ngay lập tức em đánh tôi vào tay, coi như là trả thù, ôm con người ta đến nghẹt thở thế mà, thấy mặt em còn ngượng đỏ nữa chứ, nhìn yêu thế . Tôi và em rảo bước ra thì thấy kẹo mút ở đằng xa, không biết nó làm gì mà giờ này vẫn chưa về vậy. Nhìn thấy chúng tôi đến, kẹo mút bỏ đi, có vẻ như đang tránh mặt tôi. Con bé này làm sao vậy nhỉ? Hôm nay baby đi xe đạp, trời mùa đông tối nhanh, để em đi một mình tôi không an tâm, vì vậy tôi đi cùng em, mặc cho em khuyên can. Kệ, vừa đi lại có dịp nói chuyện với em? Tôi hỏi em:
_ Dạo này H thế nào hả em?
_ Ơ, anh là anh trai nó mà, sao hỏi em?
_ Uh, nhưng mà không biết có chuyện gì mà nó giận anh ấy?
_ Em cũng thấy nó lạ lạ, mấy ngày nay í, không nói cười như bình thường, thấy nó hay úp mạt xuống bàn lúc ra chơi.
_ Trời, sao nó lại thế?
_ Anh lại bắt nạt nó à?
_ Đâu có, à thật ra cũng có chuyện nhưng mà không phải bắt nạt dâu.
_ Để mai em hỏi nó xem anh mà làm bạn em buồn là chết với em đấy.
_ Uh, hỏi dùm anh nhá.
Về đến nhà em, tôi và em mải nói chuyện không để ý mẹ em đang ở ngoài ngõ, chắc vừa đi đâu về, thấy mẹ, em lo lắng ra mặt.
_ Mẹ ạ.
_ Uh, về muộn thế con.
_Chào cháu, cháu là bạn M à?
_ Vâng ạ, trời tồi đi cùng đường nên đi cùng với M về ạ.
_ Thế à, cảm ơn cháu nhé, cháu vào nhà chơi.
_ Dạ thôi ạ, cháu về luôn.
_ Uh, vậy đi cẩn thận nha cháu. mẹ M thận chu đáo và ân cần và cũng rất dẹp, mẹ nào con nấy mà. trước khi về tôi không quên nháy mắt với M, em cười rõ tươi.
Tối…..
Thi cho có vậy mà bọn nó nhắn tin chúc nhau ầm ầm như thi đại học ấy, baby cũng nhắn cho tôi, không quên dặn dò tôi mặc cho ấm khi đi. Chỉ có kẹo mút là không… Đến lúc này thì tôi cảm thấy có điều gì không hay xảy ra rồi.
Nó, quả thật…… không bình thường chút nào……