Lại thấy rõ dòng ghi chú lưu số điện thoại trên màn hình điện thoại chưa tắt: “Chú”.
*****
Khi Tô An An nhận điện thoại của Thịnh Giang Bắc, cô còn đang cắm đầu nghiên cứu đường đi. Cô được giáo viên chủ nhiệm giao cho một nhiệm vụ, làm hướng dẫn viên du lịch cho một đoàn khách sáu người đến từ Nhật Bản, địa điểm là thành phố N. Hồi cấp hai Tô An An đã sinh sống ở thành phố N ba năm, khi đó bà Tô vì lý do công tác mà phải chuyển về thành phố N trong một thời gian mà Tô An An tuổi còn quá nhỏ, bà Tô không yên tâm nên đành dẫn cô đi theo để chăm sóc. Thời gian ba năm cũng đủ để cô thông thuộc phố lớn ngõ nhỏ của thành phố N.
Tô An An vắt chân, khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay chống cằm, trong miệng ngậm một cái kẹo que. Đột nhiên trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng chuông quen thuộc, là chuông báo điện thoại của cô. Cô liếc mắt nhìn dòng ghi chú lưu số hiển thị trên màn hình, “Chú”.
“A!” Tô An An không cẩn thận trượt chân, làm cằm đập xuống bàn, kẹo que trong miệng chọc mạnh vào lợi làm cô đau đến che miệng, muốn rơi nước mắt, nhưng lại không thể không nhận điện thoại, ú ớ kêu lên: “Alô.”
Đầu dây bên kia, Thịnh Giang Bắc đang đứng bên cửa sổ sát đất, vóc người cao lớn phong độ, dáng vẻ hơi lười nhác, mắt nhìn ra khung cảnh ráng chiều bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng cô ú ớ liền buột miệng hỏi: “Cô nhóc sao thế? Khó chịu à?”
Tô An An lập tức lắc đầu, nói thật: “Cháu cắn vào miệng.”
Thịnh Giang Bắc không ngờ đến đáp án này liền bật cười. Tiếng cười trầm trầm truyền qua sóng điện thoại làm Tô An An khẽ giật mình, ngờ đâu sau khi cười xong, anh lại nhẹ nhàng mắng một câu: “Quỷ con hậu đậu.”
Nghe lời trách mắng không chút uy lực này, Tô An An bất giác lại cười khúc khích. Nói chuyện bâng quơ vài câu, Thịnh Giang Bắc hỏi vào chủ đề chính: “Cuối tuần cô nhóc có thời gian không?”
Tô An An không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp: “Có ạ!”
Thịnh Giang Bắc mỉm cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn, anh dịu dàng nói: “Tôi có hai tấm vé xem triển lãm tranh, nếu cuối tuần có thời gian cô nhóc có thể rủ bạn bè đi cùng.”
Ánh mắt Tô An An trong tức khắc trở nên ảm đạm hơn. Cô chớp mắt, cắn môi rồi khẽ đáp: “Bạn của cháu đều không thích xem triển lãm tranh, chắc không ai đi đâu.”
Nụ cười của Thịnh Giang Bắc càng rạng rỡ hơn, hai mắt cũng sáng lên, dùng giọng điệu thương lượng nói với cô: “Thế tôi đi cùng cô nhóc có được không?”
Có được không? Đương nhiên là có rồi. Tô An An gật đầu như giã tỏi hết lần này đến lần khác, cười ngây ngô một hồi mới nhận ra anh đâu có nhìn được cái gật đầu của cô, vội vàng nói: “Được ạ.”
“Ừ, vậy cuối tuần gặp nhau.” Thịnh Giang Bắc thay đổi tư thế, tựa lưng vào tường, một tay đút tủi, một tay cầm điện thoại.
Tay phải Tô An An cầm điện thoại để bên tai, áp rất sát, cảm giác như giọng nói trầm trầm của Thịnh Giang Bắc đang thì thầm bên tai cô vậy, khiến vành tai bên ống nghe đã ửng đỏ. Cô ậm ừ rồi nói: “Cuối tuần gặp nhau.”
Sau khi cúp máy, Tô An An vẫn còn chìm đắm trong cuộc gọi kia, nét mặt vui vẻ hí hửng. Cao Phóng bước vào phòng, thấy cô vừa cầm điện thoại vừa cúi đầu cười ngây ngô, đúng kiểu vẻ mặt ngu ngốc đáng yêu. Cao Phóng để túi xuống, cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tô An An, nhìn cô chằm chằm với vẻ hoài nghi: “Ngẩn ra gì thế?” Nói xong, Cao Phóng khẽ đẩy Tô An An làm cô bừng tỉnh khỏi giấc moognj, tức giận mắng: “Cậu làm gì thế?”
Cao Phóng tiện tay vớ lấy cuốn sách trên bàn quạt quạt, làm như thuận miệng hỏi: “Chẳng phải cậu đã nhận lời cùng ai đó ra ngoài dạo phố cuối tuần này à?”
Tô An An khẽ kêu “a” một tiếng, miệng lầm bầm: “Toang rồi, toang rồi.” Cô vừa lục lại trí nhớ, vừa lướt danh bạ điện thoại, khi tìm được dãy số kia lập tức ấn gọi, không lâu sau cuộc gọi đã kết nối. Một giọng nam vang lên, ngữ điệu rất thoải mái, cái tay đang cầm sách của Cao Phóng đột nhiên khựng lại nhưng Tô An An lòng đang đầy tâm sự, không để ý đến sự bất thường của cô ấy.
Tô An An vốn đã nhận lời cuối tuần sẽ đi dạo một vòng thành phố S với Chung Mạch, còn giúp anh ấy chọn một món quà cho cô gái mà anh thích, ngờ đâu khi nãy cô vội vàng nhận lời Thịnh Giang Bắc đã quên béng mất chuyện này. Khi Chung Mạch nghe nói cô bận việc khác, trong lòng vừa thất vọng vừa tiếc nuối. Anh ta vốn định sẽ tỏ tình vào cuối tuần này, đột nhiên lại xảy ra thay đổi bất ngờ, trong giọng nói không thể giấu được sự hụt hẫng. Tô An An nghe tiếng anh thở dài, trong nháy mắt liền cảm thấy mình đã quá đáng rồi, quá sức “trọng sắc khinh bạn”. Thế nhưng “nhan sắc” kia lại có sức quyến rũ quá lớn, khiến cô không cách nào từ chối, ánh mắt dao động, liếc sang nhìn Cao Phóng đang ngồi theo dõi bên cạnh.
Tô An An vừa lóe lên ý tưởng trong đầu, liền cười với người ở đầu dây bên kia, nói: “Hay là để em tìm một người dẫn đường cho anh nhé. Cô ấy cũng là người thành phố S, có thể nhờ cô ấy dẫn anh đi chơi một chuyến… Cứ thế nhé, tạm biệt.”
Vừa dứt lời, Tô An cúp máy.
Cô vỗ vai Cao Phóng, nói: “Cuối tuần này cậu giúp mình dẫn Chung Mạch ra ngoài dạo chơi một chuyến đi. Cậu còn nhớ Chung Mạch không, chính là người trước đây từng tới trường tìm mình, hai người từng gặp nhau rồi.”
Cao Phóng nỗ lực bày ra vẻ mặt khó xử rồi chần chừ gật đầu, đáp: “Ừ, vẫn còn nhớ mang máng. Là người tao nhã, lịch sự, khi cười có lúm đồng tiền trên má đúng không? Được rồi, đành để mình dẫn anh ta đi chơi vậy.”
“Đúng là bạn tốt.” Tô An An ôm chặt lấy Cao Phóng, cô ấy hừ hừ mấy tiếng, tỏ vẻ ghét bỏ đẩy Tô An An ra.
Mọi chuyện giải quyết êm xuôi, tâm trạng Tô An An lâng lâng thoải mái. Thời gian trôi đi rất nhanh, quay đi quay lại đã đến buổi hẹn của cô và Thịnh Giang Bắc. Triển lãm tranh được trưng bày mở trong một tòa nhà ba tầng trên đường Minh Phúc. Khu nhà kia trùng hợp lại gần Đại học S nên Tô An An tới sớm hơn.
Khi cô đã đứng trước cửa tòa nhà trên đường Minh Phúc, Thịnh Giang Bắc lại vì chuyện công việc mà tới muộn một chút. Cửa lớn của tòa nhà rộng mờ nhưng Tô An An không có thiệp mời nên đành phải đứng chờ ở lối vào, đập vào mắt một vườn hoa lớn ánh nhiều màu sắc, tràn ngập hơi thở mùa xuân, Tô An An hào hứng lại gần ngắm nhìn.
Co đợi được một lúc, điện thoại trong túi đột ngột vang tiếng chuông báo. Là Thịnh Giang Bắc gọi tới. Giọng điệu của anh có vẻ nghiêm trọng: “Tôi có việc gấp, không cách nào dứt ra được, sợ rằng không thể tới.”
Trong lòng Tô An An chùng xuống, tựa như mặt trời đang lúc nắng gắt lại lập tức ngả về tây, khi tâm trạng cô gần rơi xuống “đường chân trời” thì bên tai bỗng vang lên tiếng cười khẽ.
“Dễ lừa quá, quay đầu lại đi.”
Tô An An có một linh cảm, liền ôm niềm mong đời, quay đầu lại. Quả nhiên là thế.
Thịnh Giang Bắc đứng cách cô chỉ vài bước chân, vừa dịu dàng lại rực rỡ, áo sơ-mi trắng kết hợp với khăn quàng màu tối, dáng vẻ trầm tĩnh tựa như một cây cổ thụ từ ngàn năm, vững vàng bất động trong mưa gió.
Tô An An mỉm cười, từ từ buông tay. Thịnh Giang Bắc tiến lại gần mấy bước, nói: “Ngại quá, để cô nhóc đợi lâu.”
Tô An An chỉ lắc đầu không nói gì. Thịnh Giang Bắc quẹt môi, khẽ mỉm cười, khi ngước lên liền nhìn thấy điện thoại trong tay cô, vô tình liếc qua lại thấy rõ dòng ghi chú lưu số điện thoại trên màn hình điện thoại chưa tắt:
… “Chú”