Thịnh Giang Bắc nắm tay cô, lòng bàn tay cô vừa mềm vừa ấm, trơn mượt như cao mỡ dê, mang lại xúc cảm thật dễ chịu, giống như chủ nhân của nó vậy. Năm ngón tay thon tinh tế, cảm giác như chỉ cần siết mạnh một chút sẽ vỡ tan. Thịnh Giang Bắc rất hiếm khi nắm tay con gái, khi nãy anh chỉ làm theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô, cô cũng không chần chừ đón nhận, khiến anh vừa vui sướng vừa tự mãn.
Lúc này đột nhiên nghe Tô An An đặt ra câu hỏi như vậy, trong nháy mắt đồng tử của anh co rút, lực trên tay cũng mạnh hơn, siết lấy tay Tô An An làm cô bị đau nhưng cô không kêu rên, chỉ mím môi nhìn anh.
Ngoại trừ những người trong cuộc gồm có anh, anh hai và Tiêu Tư Nhu, đã rất lâu rồi không ai nhắc tới chuyện này, bỗng nhiên nghe câu hỏi này thốt ra từ miệng cô, anh im lặng một lúc, cân nhắc lựa chọn từ ngữ. Cô còn quá trẻ, có lẽ còn chưa trải qua nhân tình thế thái, anh không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng tới góc nhìn của cô về chuyện tình cảm.
Thịnh Giang Bắc là một thương nhân, thương nhân luôn biết “ra đòn” xoay chuyển, năng lực dẫn dắt đối phương của anh tuyệt đối không tầm thường, từ lâu anh đã học được cách “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Thế nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ đang ngồi trên vách tường kia anh lại không cách nào nói dối, không cách nào dùng ngôn từ hoa mỹ che đậy cho câu chuyện cũ.
Vẻ mặt cô quá nghiêm túc, đôi mắt quá trong sáng, sự khát khao muốn biết sự thật của cô, tất cả những điều này khiến Thịnh Giang Bắc phải đầu hàng.
Anh khẽ ho một tiếng, nét mặt ngại ngùng, nói chuyện hơi lắp bắp: “Đúng vậy… Bọn tôi… đã từng hẹn hò, nhưng chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn.”
“À!” Tô An An nói xong liền nhảy từ trên bờ tường xuống, quần áo màu trắng nhá lên trong đêm tối, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống đất. Dưới đất có một lớp bùn, phát ra một tiếng “bịch”.
Cứ như thế, cô không hỏi gì thêm mà nhảy xuống ngay.
Khóe mắt Thịnh Giang Bắc giật giật, có phần phản ứng không kịp. Nếu cô tiếp tục hỏi thì có lẽ anh cũng sẽ tiếp tục nói. Trong lòng Thịnh Giang Bắc thấy buồn cười, thế mà có một ngày anh lại bị một cô nhóc làm cho rối loạn.
Anh còn đang mải suy nghĩ thì Tô An An lại đang nhìn đăm đăm bàn tay đang được anh nắm lấy, tim đập thình thịch. Hehe, vừa rồi còn đang suy nghĩ rối rắm, bỗng thấy thật vui vẻ, có điều tay anh lạnh quá!
Thịnh Giang Bắc bất ngờ liếc nhìn sang, Tô An An giật mình, vội vàng rụt tay mình khỏi tay anh, chạy đi trước hai bước.
Anh nhìn chằm chằm bàn tay trống vắng của mình, ngây người một lúc, cảm thấy cô nhóc này lợi hại thật, đột nhiên rụt tay về như vậy kiến trong lòng anh râm ran.
Thịnh Giang Bắc chủ động hỏi cô: “Sao cô nhóc lại biết chuyện này?”
Tô An An quay đầu nhìn anh, chớp chớp mắt rồi đáp: “Cô Tiêu nói cho cháu biết, nói hai người từng là người yêu, sau đó cô ấy lại cưới anh hai của ngài.” Tô An An cố gắng tỏ vẻ mình chỉ là hóng hớt nhiều chuyện mà thôi, che giấu mục đích thực sự khiến cô tò mò muốn hỏi rõ. Ánh mắt cô thất thần trong chốc lát, sau đó mới nhìn về phía xương quai xanh của anh, hỏi: “Hai người vì sao chia tay?”
Vì sao à? Ánh mắt Thịnh Giang Bắc hướng về phía ngọn đèn xa xăm, dường như đang cố nhớ lại thời quá khứ ấy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, giọng nói của Thịnh Giang Bắc trầm trầm từ tốn nhưng đang kể một câu chuyện trong sách chứ chẳng phải là chuyện cũ của chính anh.
“Năm tôi 25 tuổi đã đăng thông báo tuyển trợ lý, tình cờ gặp được cô ấy. Sau đó cô ấy làm trợ lý cho tôi ba năm, theo như cô ấy nói thì cô ấy thích tôi ba năm. Có lẽ do tôi đã quen với sự hiện diện của cô ấy, thế nên một ngày khi cô ấy bỗng nói thích tôi, muốn làm bạn gái của tôi, cứ thế ‘nước chảy thành sông’ chúng tôi ở bên nhau. Hẹn hò được một tháng, hai chúng tôi vẫn chỉ dừng lại ở việc nắm tay.” Nói đến đây, anh dừng lại một chút, cố ý nhìn sang Tô An An. Cô đang lắng nghe rất tập trung, không để ý đến động tác của anh.
Anh đành tiếp tục nói: “Tình cờ một lần, cô ấy gặp Thịnh Hoài Nam. Hai người họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy đề nghị chia tay với tôi, tôi liền đồng ý. Sau đó cứ thế, bọn họ kết hôn.”
Tô An An nghe xong không nhịn được, hỏi: “Anh không níu giữ à?”
Thịnh Giang Bắc nhìn cô khẽ cười, có vẻ như cho rằng cô đúng là một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời. Anh đáp: “Trong thế giới tình cảm không bao giờ cần phải níu giữ. Nếu cô ấy đã muốn rời đi thì tôi để cô ấy đi. Huống hồ tôi và Tư Nhu giống như chiến hữu kề vai sát cánh chiến đầu hơn, nếu đã không yêu thì không nên cản trở cô ấy.”
Tô An An gật đầu, bước đi bên cạnh anh, gió đêm thổi mái tóc dài của cô phủ lên cánh tay.
Hai người họ bước đi trên con đường nhỏ quanh co, bất tri bất giác sóng vai bên nhau, cách nhau một khoảng bằng nắm tay. Tô An An dường như có thể cảm nhận được hơi thở trên người anh, nhịp nhàng ung dung. Ngón tay cô thi thoảng cọ vào mu bàn tay anh, cảm giác như điện giật.
Xí xí, kích động gì chứ, chẳng phải vừa mới nắm tay à? Cô cố gắng giữ bình tĩnh, bình tĩnh. Hai giây sau, cô quay đầu sang hướng khác, nở nụ cười ngây ngô, haha, không nhịn được mà.
Hai người lần lượt đi vào tầng thượng của khi lớp học gần nhất. Sân thượng tối om nhưng trăng đêm nay sáng mê người, ánh trăng bàng bạc rọi xuống mái nhà bằng xi măng, không cần ánh đèn cũng có thể nhìn rõ đường đi. Trước đây Tô An An thường xuyên tới đây, thế nên cô “quen cửa quen nẻo” tìm được hai cục đá làm thành ghế tựa.
Cô dùng khăn giấy lau qua qua, vừa ngồi xuống đã bị Thịnh Giang Bắc kéo dậy. Anh cúi đầu nghêm túc đặt một chiếc khăn tay lên hòn đá rồi nhẹ nhàng bảo: “Được rồi, ngồi xuống đi.”
Tô An An vuốt mũi, không khách khí ngồi xuống.
Thịnh Giang Bắc cũng ngồi xuống ghế đá cách cô tầm nửa thước. Anh người ngồi ở sân thượng tầng bảy nhìn về phương xa.
Tô An An trò chuyện với anh câu được câu chăng, từ chuyện học hành của cô cho tới những món bánh ngon trong tiệm bánh ngọt, sau đó không hiểu vì sao lại nhắc tới Giản Đan.
Nhắc tới chuyện này, Thịnh Giang Bắc hỏi cô: “Sao không trực tiếp gọi cho tôi?”
Tô An An khẽ nói: “Cháu sợ làm phiền đến ngài.”
Thịnh Giang Bắc nhìn cô, cười cười: “Cô nhóc này lo nghĩ nhiều rồi, cô nhóc cứ tìm tôi, tôi không bao giờ thấy phiền.”
Hai người họ ngồi ở khu trường cấp ba, ở tầng dưới có một sân cỏ rộng, dưới ánh đèn bị phủ lên một lớp ánh sáng mày vàng, giờ đang là tiết tự học buổi tối, sân cỏ trống vắng không có ai.
Tô An An bị một câu nói của anh làm tim đập như ngựa phi, thất thần nhìn xuống bên dưới, bỗng nhiên có đôi uyên ương nhỏ lọt vào tầm ngắm của cô.
“A, ngài nhìn kìa!” Tô An An hưng phấn chỉ tay vào cặp đôi đang đứng xa xa để Thịnh Giang Bắc nhìn thấy.
Thời đi học có một vài đôi yêu nhau cũng là chuyện bình thường, hormone thanh xuân cũng cần có nơi để bộc phát.
Thịnh Giang Bắc nhìn thoáng qua cô, theo hướng ngón tay cô chỉ, anh giả vờ như chỉ vừa mới nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Trẻ con bây giờ đều to gan như thế à?”
Tô An An cười nói: “Thế này có gì mà to gan, thời cháu đi học chuyện yêu sớm cũng không phải là bí mật, thực ra còn có rất nhiều cách, ví dụ như khi quét lớp sẽ cố tình phân họ vào cùng tổ.”
Thịnh Giang Bắc quay đầu nhìn cô. Trong bóng đêm, khuôn mặt anh thêm phần thanh thoát, nụ cười ấm áp, trang phục thoải mái làm anh trông có vẻ trẻ ra vài tuổi, đang tận hưởng những tháng ngày nhàn nhã, tươi vui. Hai mắt anh sáng lấp lánh, anh làm như lơ đãng nói chuyện phiếm với cô: “Biết rõ như thế, có phải thời cấp ba cô nhóc cũng cùng thằng nhãi nào đấy trốn trong góc không?”
Anh vừa nói xong, đôi tình nhân nhỏ kia đã hôn nhau, bóng hình hai người như dính lấy nhau.
Này, anh giai đây còn chưa được đến bước này đâu đấy!
Tô An An lập tức thanh minh: “Không có đâu.” Cô còn chưa có nụ hôn đầu tiên nữa! Tô An An liếc nhìn đôi môi mỏng của anh sau đó quay đi.
Chuông báo giờ học rất nhanh đã vang lên, đám học sinh sau khi được ra ngoài hít thở đều phải quay về với cái “lồng sắt”, đôi tình nhân kia cũng biến mất trong dòng người.
Bốn phía quay về với sự yên tĩnh. Tô An An chống tay lên ghế đá, ngửa người ra sau, chiếc áo sơ-mi màu trắng dán chặt lên cơ thể trẻ trung của cô, lộ ra những đường cong, đặc biệt nơi phía trước ngực. Thịnh Giang Bắc liếc nhìn cô đang thoải mái không che đậy, xúc cảm trong mắt anh như quay cuồng dần dần rơi vào vực sâu đen tối.
Anh cố gắng dời sự chú ý của mình đi, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, mỉm cười. Điếu thuốc này vốn anh định hút khi ở nhà, khi Giản Đan gọi điện tới, anh đành phải giữ lại.
Giờ phút này, anh cực kỳ muốn hút thuốc.
Anh châm lửa đốt điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay, thi thoảng hút một hơi nhưng tàn thuốc rơi càng lúc càng nhiều. Mùi thuốc lá nhàn nhạt vây quanh quẩn bên chóp mũi, Tô An An không cảm thấy khó chịu, ngược lại bị dáng vẻ của anh khi hút thuốc mê hoặc.
Khi anh hút thuốc, vẻ phóng đãng trên khuôn mặt không thể che giấu được, động tác cầm điếu thuốc vừa ngả ngớn vừa phóng khoáng, hai chân bắt chéo, ngón tay với khớp xương gồ lên khi kẹp điếu thuốc càng thể hiện sức mạnh, thi thoảng sẽ gõ gõ lên điếu thuốc để gạt đi tàn thuốc, rõ ràng chỉ là một động tác bình thường nhưng anh lại khiến nó trở nên tao nhã.
Chở đến khi điếu thuốc tàn hết, hai người men theo đường cũ trở về khách sạn.
Vì tới đây quá gấp gáp nên Thịnh Giang Bắc không mang theo quần áo để thay cũng không đặt phòng khách sạn. Chuyện quần áo còn giải quyết được vì gần khách sạn có trung tâm thương mại, anh có thể qua đó chọn lấy vài bộ. Tô An An vẫn đi cùng anh, khi tới một cửa hàng, cô vốn định đi vào nhưng lại bị Thịnh Giang Bắc ngăn lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt tỏ vẻ không hiểu. Thịnh Giang Bắc cúi đầu cười khẽ, chỉ vào tấm biển hiệu của cửa hàng, đó là một cửa hàng nội y nam.
Khi Tô An An nhìn rõ hàng chữ trên biển, vẻ mặt cô xám xịt, cúi gằm mặt đi qua ghế sô-pha bên cạnh nghỉ ngơi, quay lưng về phía Thịnh Giang Bắc.
Chuyện quần áo đã giải quyết xong, chỉ còn vấn đề chỗ ở. Vừa hay căn phòng bên cạnh phòng Tô An An còn trống, Thịnh Giang Bắc không chút do dự liền quyết định.
Mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, hai người tạm biệt trên hành lang.
Tô An An không được hỏi anh: “Ngày mai lúc nào ngài ra về?”
Trong tay Thịnh Giang Bắc đang xách mấy cái túi, đứng ở hành lang của khách sạn không được coi là cao cấp này có vẻ hơi chật chột. Anh hỏi lại cô: “Thế còn cô nhóc.”
Tô An An: “Chiều ngày mai cháu đưa bọn họ đi làm thủ tục xong là có thể ra về.”
Thịnh Giang Bắc: “Vậy cô nhóc có thể có thêm một người trợ giúp.”
Tô An An lập tức hiểu ý anh, cười rộ lên: “Thế ngày mai chúng ta phải dậy sớm một chút, 7 giờ tập hơn.”
Thịnh Giang Bắc gật đầu, thường ngày ang cũng rời giường lúc 6 giờ.
“Vậy… chúc ngài ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, Tô An An liền lao lên giường, lăn qua lộn lại như một kẻ điên, mắt sáng như sao.
Đêm hôm đó cô mất ngủ.
Thế nên, vào 6 giờ sáng hôm sau, khi Thịnh Giang Bắc tinh thần sảng khoái đứng ở cửa chào hỏi với cô: “Tối qua ngủ ngon không?”, cô không cách nào dối lòng nói mình ngủ ngon được.
Tô An An xoa mắt, không kìm được cái ngáp, tìm một cái cớ hợp lý, nói: “Cháu hơi lạ giường.”
Thịnh Giang Bắc khẽ cười, xoa xoa tóc mái của cô rồi nói: “Được rồi, dẫn cô nhóc đi tỉnh ngủ.”
Phương pháp tỉnh ngủ mà anh nói chính là chạy bộ. Anh dẫn theo Tô An An tới vườn hoa nhỏ cách khách sạn không xa để chạy bộ, ở đó có khá đông người già đang tập thể dục buổi sáng.
Tô An An là người lười biếng, chưa bao giờ biết tập thể dục buổi sang là cái gì, đột nhiên phải chạy bổ, thân thể không chịu nổi, chạy được hai vòng đã tự giác dừng lại. Lúc này Thịnh Giang Bắc đã chạy được ba vòng, hơi thở vững vàng đứng lại bên cạnh cô, hỏi: “Thế nào rồi? Tỉnh táo chưa?”
Tô An An sợ rằng anh sẽ muốn lôi cô chạy tiếp cùng anh, vội vàng gật đầu: “Tỉnh lâu rồi, tỉnh lâu rồi.”
Nói xong Thịnh Giang Bắc lại chạy tiếp, ước chừng nửa tiếng sau mới dừng lại. Tô An An thấy mà sợ, bội phục anh ngàn lần.
Thịnh Giang Bắc dùng khăn lau trán, thản nhiên nói: “Chỉ bằng một nửa so với cường độ luyện tập bình thường mà thôi. Thể chất của cô nhóc kém quá, phải kiên trì rèn luyện mới được.”
Tô An An bị dạy dỗ cũng chỉ gật đầu.
Khi trở về, hai người đi ngang qua một cửa hàng thú cưng. Tô An An theo thói quen ngó vào bên trong, tìm một bóng dáng quen thuộc.
Một con mèo lông vàng trắng mắt xanh lam hấp dẫn cái nhìn của cô, cô khẽ kêu lên: “Giống quá!”
Thịnh Giang Bắc cúi đầu hỏi cô: “Giống cái gì cơ?”
“Con mèo kia giống hệt con mèo cháu nuôi ở nhà ông hồi nhỏ, sau đó nó bị người ta bắt mất.” Cô vừa nói vừa nhìn vào trong cửa tiệm thú cưng.
Càng nhìn càng thấy giống, cùng giống mèo, cùng màu lông, vành tai cùng màu trắng, đôi mắt màu lam, ngay cả cái kiểu liếc mắt nhìn người ta và vẻ mặt đáng thương kia cũng giống nữa.
Từ khi con mèo kia bị bắt đi năm Tô An An mười tuổi, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, hôm nay tình cờ lại gặp một con mèo giống như đúc.
Tô An An không thể dời mắt nổi khỏi con mèo kia, tay thò qua lồng sắt trêu ghẹo nó. Thịnh Giang Bắc thấy vậy liền thương lượng giá cả với chủ tiệm.
Đây là một con mèo giống Ragdoll thuần chủng, giá cả đắt đỏ, Thịnh Giang Bắc không mang theo nhiều tiền mặt nên đành quẹt thẻ.
Tô An An kịp thời ngăn anh lại, Thịnh Giang Bắc tỏ vẻ không hiểu, hỏi: “Không phải rất thích à?”
Tô An An gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Đừng mua, mẹ cháu bị dị ứng lông mèo, cháu không thể nuôi nó được.”
Rất đáng tiếc, thực sự đáng tiếc. Tuy nói vậy nhưng Tô An An vẫn nhìn con mèo kia chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt lưu luyến không dời. Việc cô thích con mèo này quá rõ ràng, không cahcs nào che giấu được.
Thịnh Giang Bắc do dự ba giây rồi đưa thẻ cho ông chủ, nói: “Chúng tôi mua.”
Tô An An tròn mắt nhìn anh.
Anh đáp: “Tôi nuôi.”
Nói xong, anh chần chừ liếc nhìn sinh vật trong lồng kia, da đầu hơi tê tê, lập tức quay đầu nhìn sang hướng khác. Anh không cách nào nhìn nó lần thứ hai, từ khi còn nhỏ anh đã không thích những sinh vật lông xù.