• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Hồ nước trong vắt, phẳng lặng như gương vây quanh khu biệt thự. Hai bên đường, các loài hoa nở rộ, đủ loại màu sắc, không khí trong lành và tĩnh mịch. Một chiếc xe hơi sang trọng chầm chậm lăn bánh trên con đường xanh mướt, Thẩm Gia Minh cười nói với mọi người: “Không gian sống khu này cũng được, nhưng tôi lại không thích ở đây. Thế nào bố tôi cũng sẽ giữ các vị ở lại cho mà xem”.

Ứng Hàn Thời chỉ mỉm cười chứ không đáp lời, Cẩn Tri ngồi bên cạnh anh, dõi mắt ra bên ngoài. Mùi hương quen thuộc toả ra từ ngừoi anh khiến cô có cảm giác yên lòng.

Lâm Tiệp và Trang Xung cũng lặng thinh. Mặc dù bốn vị khách hết sức kiệm lời nhưng Thẩm Gia Minh cũng chẳng bận tâm. Anh ta vui vẻ nói liến thoắng. Chiếc xe nhanh chóng đến ngôi biệt thự nằm ở vị trí trong cùng.

Trước cổng biệt thự là một dãy cột đá. Cẩn Tri chợt nhớ tới tin vỉa hè ông chủ nhà này từng mời Giám đốc thư viện đến xem phong thuỷ, cột đá cũng vì thế mà được đào trên núi đem về chôn ở đây.

Cả nhóm đi vào phòng khách liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cửa sổ. Nghe tiếng động, anh ta liền quay đầu. Đó chính là người đàn ông ở quán bar cùng Thẩm Gia Minh hôm ấy.

Thẩm Gia Minh đi tới vỗ vai anh ta, giới thiệu với mọi người: “Đây là Phó Tông Tư, người anh em tốt của tôi, đồng thời là trợ lý đắc lực của bố tôi”.

Phó Tông Tư mỉm cười: “Thẩm thiếu gia quá khen. Xin chào, tôi là Phó Tông Tư”.

Mọi người chào hỏi lẫn nhau, Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên từ tầng trên đi xuống, Thẩm Gia Minh hỏi: “Chú Trần, bố cháu đâu rồi?”.

Chú Trần đảo mắt qua mọi người, cất giọng áy náy: “Cháu đưa khách đến sớm vậy? Vừa rồi chú còn định gọi điện cho cháu. Thật không may, sáng nay lãnh đạo chính quyền mới gọi điện báo có chút công chuyện nên Chủ tịch phải đi Bắc Kinh một chuyến, hai ngày nữa mới quay về. Chủ tịch dặn mấy vị khách này vô cùng quan trọng, nhất định phải giữ họ lại, đón tiếp chu đáo. Đợi Chủ tịch về rồi nói chuyện sau”.

Sắc mặt Thẩm Gia Minh lộ vẻ thất vọng. Anh ta nói với mọi người: “Thành thật xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này. Hay là… các vị cứ tạm thời ở lại đây, bố tôi sẽ về nhanh thôi”.

Cẩn Tri tưởng Ứng Hàn Thời sẽ từ chối, nào ngờ anh đáp: “Được thôi, chúng tôi nghe theo sự sắp xếp của anh”.

Thẩm Gia Minh cười: “Tốt quá! Trong hai ngày tới, tôi và Tông Tư có thể bàn bạc trước với các vị”.

Ứng Hàn Thời gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Thẩm Gia Minh bố trí một ngôi biệt thự ven hồ cho bốn người. Cẩn Tri chọn căn phòng trên tầng hai, cửa sổ hướng ra mặt hồ. Vừa vào phòng được một lúc, cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ứng Hàn Thời đứng bên ngoài, cất giọng từ tốn: “Tông Tư gợi ý đi dạo quanh đây, em đi cùng anh nhé!”.

Biết anh không yên tâm để cô ở lại một mình nên Cẩn Tri gật đầu. Cô kéo anh vào phòng, ghé sát tai hỏi nhỏ: “Sao anh nhận lời ở lại thế?”.

“Dĩ bất biến, ứng vạn biến.” Anh đáp.

Từ hồi ở núi Y Lam, Cẩn Tri đã biết, con người Ứng Hàn Thời tuy ôn hoà, nhã nhặn nhưng hành sự khá tâm cơ, tỉnh táo và quyết đoán. Cố Tế Sinh tự biên tự diễn một màn kịch tương đối hoàn hảo, anh coi như không hề hay biết, từng bước dụ đối phương để lộ chân tướng. Bây giờ nghe anh nói vậy, Cẩn Tri cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng theo anh đi ra ngoài.

Tới cổng chính, hai người nhìn thấy Phó Tông Tư đang đứng một mình ở đó.

“Thẩm Gia Minh đâu rồi?” Cẩn Tri hỏi.

“Công ty của Thẩm thiếu có chút việc cần xử lý, buổi trưa cậu ấy sẽ quay về đây cùng chúng ta ăn cơm”.

Ba người đi bộ theo lối nhỏ trong khu biệt thự. Phó Tông Tư không dẻo miệng như Thẩm Gia Minh nhưng lại là người học rộng biết nhiều. Nghe anh ta giới thiệu phong cách kiến trúc và các loài thực vật quý hiếm ở đây, Cẩn Tri cũng không cảm thấy vô vị.

Cẩn Tri để ý, cột đá xuất hiện ở khắp mọi nơi trong khu biệt thự, từ ngoài cổng mỗi căn nhà đến trong vườn hoa… khiến nhà của họ Thẩm mang một vẻ cổ xưa và hoành tráng.

Phát hiện ánh nhìn của cô, Phó Tông Tư cười: “Đây là ý kiến của Giám đốc thư viện tỉnh nhưng tôi không tán thành. Đào lấy đi cột đá, phong cảnh trên núi thành ra bị phá hoại. Hơn nữa, phong thuỷ cũng chỉ là một trò mê tín mà thôi”.

Nghe những lời này, Cẩn Tri bỗng có cảm tình với anh ta. Ba người đi đến một ngôi đình nhỏ, phía trước là hồ sen hoa nở rực rỡ. Phó Tông Tư hỏi: “Nghe Thẩm thiếu nói, các vị đến từ một không gian khác đúng không?”.

Cẩn Tri bám vào lan can, ngắm hoa trong hồ, nghe Ứng Hàn Thời đáp: “Đúng vây!”. Nói xong, anh quay sang Cẩn Tri: “Em ngồi nghiêm chỉnh đi, không sẽ bị nhiễm lạnh đấy!”.

Cẩn Tri “ừm” một tiếng, ngồi thẳng người bên cạnh anh, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, Trên thực tế, cô đã dần phát hiện ra, anh rất thích quản lý cô trong những vấn đề vặt vãnh như không cho phép cô uống rượu, không cho cô uống nước lạnh, không cho cô bò ra lan can đá…

“Không gian của các vị có khác bên này nhiều không?” Phó Tông Tư lại hỏi.

“Về cơ bản tương tự như nhau”.

Phó Tông Tư gật đầu: “Có nghĩa là hai không gian trùng khớp ở mức độ cao. Không ngờ không gian song song thật sự tồn tại. Biết được sự thật này, dù chết tôi cũng không thấy tiếc nuối”.

Nói chuyện với nhà khoa học đúng là tiết kiệm biết bao công sức. Cẩn Tri có cảm giác con người anh ta giản dị và chất phác, toát ra một vẻ trí tuệ và nho nhã của người làm công tác nghiên cứu.

Phó Tông Tư ngẩng đầu: “Bầu trời ở bên kia có hoa văn màu đỏ không?”.

“Không.” Ứng Hàn Thời đáp.

“Điều đó chứng tỏ không gian của các vị rất ổn định. Bên chúng tôi ổn định trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng về lâu về dài, sự xáo trộn tương đối lớn. Lịch sử thành Giang từng hai lần xuất hiện cơn lũ có tính huỷ diệt. Theo ghi chép, một lần là ba trăm năm trước, một lần là sáu trăm năm trước”.

Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều im lặng.

“Nghe nói các vị cũng có con chip. Tôi rất tò mò các vị giành được bằng cách nào?”

Ứng Hàn Thời trả lời ngắn gọn: “Chúng tôi tình cờ có được”.

Phó Tông Tư cười cười: “Bố con Chủ tich Thẩm cũng vậy. Xin thứ lỗi, tôi còn muốn hỏi hai vị một vấn đề nữa”.

“Anh cứ nói đi!”

“Các vị bỏ nhiều công sức, vượt thời không đến đây chỉ nhằm mục đích giúp chúng tôi bảo vệ con chíp. Thú thực là tôi không tin mấy. Lẽ nào các vị thật sự vô tư sao?”

Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi nhìn thẳng vào anh ta: “Phó tiên sinh chắc chắn cũng có lúc vô tư, không đòi hỏi được báo đáp. Tôi cũng vậy, tôi không hy vọng chứng kiến bất cứ người vô tội nào bị tổn thương”.

Cẩn Tri ngước nhìn gương mặt nghiêng của anh, trong lòng hết sức cảm động. Nhớ tới thái độ lạnh nhạt của mình trong mấy ngày qua, cô có chút áy náy.

Ánh mắt Phó Tông Tư vụt qua tia phức tạp. Anh ta gật đầu: “Cảm ơn câu trả lời của anh”.

Ba người ngồi một lúc, di động của Phó Tông Tư đổ chuông, anh ta đi sang bên cạnh bắt máy, một lúc sau mới quay lại: “Xin thứ lỗi, phòng nghiên cứu có chút việc, tôi phải qua bên đó ngay”.

Đợi anh ta khuất dạng, Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời. Anh nói nhỏ: “Đúng là điện thoại từ phòng nghiên cứu”.

Lúc này đã gần trưa, ánh nắng vàng rực rỡ, mặt hồ phẳng lặng, xung quanh vô cùng tĩnh mịnh. Cẩn Tri ngắm hoa sen mọc sát bờ hồ. Sau đó, cô nhoài người hái một đài sen rồi ngoảnh đầu hỏi: “Anh đã ăn bao giờ chưa?”.

“Chưa!” Khoé mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng ý cười. “Có lần, anh nhìn thấy người ta bán nhưng Tiểu John bảo trông giống đầu người máy, xin anh đừng mua về, cũng không được ăn”.

Bây giời Cẩn Tri mới để ý, công nhận hơi giống thật. Cô bóc một hạt sen đưa cho anh: “Kệ anh ta, anh cứ nếm thử đi!”.

Ứng Hàn Thời cầm lấy bỏ vào miệng.

Cẩn Tri hỏi: “Có ngọt không?”.

“Ngọt, nhưng cũng có vị đắng.”

“Em quên không bóc tâm sen, đắng là phải rồi.” Cô lấy một hạt sen khác, định bóc lõi thì ngón tay đột nhiên bị Ứng Hàn Thời nắm lấy: “Không cần bóc, cứ để vậy cũng được”.

Cẩn Tri chợt nhớ Tiêu Khung Diễn từng tiết lộ anh ghét ăn đồ ngọt. Thế là cô lại đưa cả hạt cho anh.

“Cẩn Tri! Có phải trái tim cũng giống hạt sen này hay không?” Anh hỏi.

Cẩn Tri im lặng một lúc mới trả lời: “Chắc anh cũng nhận ra, mấy ngày qua em lạnh nhạt với anh. Em thành thật xin lỗi”.

“Em không cần xin lỗi. Anh chưa bao giờ trách em.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Anh biết em lo lắng điều gì”.

Xung quanh hết sức yên tĩnh. Cẩn Tri cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên tai. Ứng Hàn Thời lại cất giọng trầm ấm: “Từ trước đến nay, anh luôn được người khác tin tưởng và dựa dẫm. Bao nhiêu năm qua, anh và mọi người xung quanh đã quen với điều đó. Chỉ có em, kể từ lần gặp đầu tiên, em chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm anh hay bất cứ người nào khác. Mấy ngày qua, anh nghĩ, liệu có phải em thường nhìn thấy tương lai nhưng không có cách nào thay đổi, cũng chẳng ai có thể giúp đỡ nên em quen một mình đối mặt và chịu đựng tất cả không?”.

Cẩn Tri không lên tiếng, trong lòng rất xúc động. Ứng Hàn Thời tiếp tục nói: “Cẩn Tri, anh không muốn kể với em quá nhiều về quá khứ, cũng không muốn khoe khoang năng lực của mình. Thế nên bây giờ, anh hơi hối hận. Có lẽ anh nên bộc bạch bản thân nhiều hơn với em, để đến khi gặp kiếp nạn, em mới yên tâm giao phó bản thân cho anh bảo vệ”.

Cẩn Tri ngẩng đầu: “Không phải vậy. Em biết anh rất tốt, rất mạnh. Chỉ là…”.

“Vậy em có biết, những người được Tinh Lưu bảo vệ bao giờ cũng bình yên vô sự dưới đôi cánh của anh ta không?”

Ứng Hàn Thời chưa bao giờ nói những lời tự tin và kiêu ngạo như vậy, Cẩn Tri sững sờ nhìn anh.

“Những thứ mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thực. Hơn nữa, bây giờ em lại luôn trong tầm nhìn của anh. Cẩn Tri, nếu trước kia em tin vào đôi mắt của mình thì từ nay về sau, em hãy tin anh có được không?”

Cẩn Tri liền ôm anh. Ứng Hàn Thời kéo cô ngồi lên đùi mình. Cô áp mặt vào ngực anh, ngửi mùi hương quen thuộc, tâm trí bức bí trong mấy ngày qua lập tức tan biến. Cho dù tương lai đầy chông gai trắc trở, dù cuối cùng hai người thương tích đầy mình, cô cũng không có cách nào rời xa người đàn ông này.

Một lúc sau, cô hỏi nhỏ: “Hàn Thời, ở đâu yên tĩnh đến mức không có bất cứ tiếng động nào?”.

“Vũ trụ, đáy biển và trạng thái chân không.”

***

Buổi trưa, Thẩm Gia Minh và Phó Tông Tư quay về cùng bọn họ ăn cơm. Nhà bếp chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn nhưng chỉ có Trang Xung là nhiệt tình đánh chén.

Nhắc đến chuyện Phó Tông Tư đưa bọn họ đi dạo một vòng, Thẩm Gia Minh hỏi: “Anh có dẫn khách đi thăm quan phòng nghiên cứu con chip không đấy?”.

“Vẫn chưa.” Phó Tông Tư đáp.

Thẩm Gia Minh cười: “Tối nay, anh hãy dẫn mọi người xuống đó”. Anh ta quay sang Ứng Hàn Thời: “Phòng nghiên cứu nằm bên hồ nước, là nơi chúng tôi chế tạo thiết bị khai thác năng lượng của con chíp nhưng không thành công. Nhân tiện, anh hãy xem giúp chúng tôi”.

“Anh khách sáo quá! Nếu có thể giúp, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”.

“Tốt quá!”

Phó Tông Tư thắc mắc: “Thẩm thiếu, phải có sự đồng ý của Chủ tịch mới được vào phòng nghiên cứu”.

“Vừa rồi tôi đã gọi điện cho bố tôi, ông già đồng ý rồi.”

Cẩn Tri cúi đầu, nắm tay Ứng Hàn Thời ở dưới gầm bàn. Anh bóp nhẹ tay cô, tỏ ý không sao.

Sau bữa ăn, bốn người về ngôi biệt thự nghỉ ngơi, Phó Tông Tư hẹn buổi tối sẽ đến đón bọn họ đi đến phòng nghiên cứu cách đó không xa. Cẩn Tri vừa về phòng, Ứng Hàn Thời liền bước vào. Cô ghé sát tai anh, thì thầm: “Em nhìn thấy rồi, tối nay, chúng ta sẽ gặp phiền phức”.

Ứng Hàn Thời gật đầu: “Anh biết. Đêm quá, anh cũng nghe được cuộc điện thoại của bố con họ Thẩm”.

Cẩn Tri mỉm cười: “Chúng ta vẫn dùng chiêu “dĩ dật đãi lao(*)” như thường lệ?”.

(*) “Dĩ dật đãi lao” là một kế trong Binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là lấy nhàn rỗi đối phó với mệt mỏi, đợi quân địchxuống sức rồi mới tấn công.

Khoé mắt anh thấp thoáng ý cười: “Đúng vậy!”.

Cẩn Tri nhíu mày: “Em còn nhìn thấy một người khác nữa”.

“Ai cơ?”

Cô lắc đầu: “Em không rõ. Qua thân hình có thể đoán là một người phụ nữ, nhưng cô ta đeo mạng che mặt màu đen, chỉ lộ đôi mắt, bộ dạng có vẻ kỳ lạ. Tối nay, cô ta cũng xuất hiện ở phòng nghiên cứu, chẳng biết có phải là người nhà họ Thẩm hay không?”.

Trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng đó. Hình cảnh hơi mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai mặc bộ đồ màu đen đứng bên bờ tường. Cô ta dùng mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Cẩn Tri có ấn tượng sâu sắc về đôi mắt trong veo và tĩnh lặng đó.

Buổi đêm mát lạnh, không khí trong lành và dễchịu. Cẩn Tri sánh đôi cùng với Ứng Hàn Thời, Lâm Tiệp và Trang Xung đi sau, ai nấy đều tỏ vẻ bình thản. Khi ra đến cổng ngôi biệt thự, họ liền nhìn thấy Phó Tông Tư. Anh ta dường như có chút thất thần, vài giây sau mới mỉm cười với họ.

“Phòng nghiên cứu cũng nằm ở tầng hầm ngôi nhà bên bờ hồ.” Anh ta giải thích: “Đi bộ mất mấy phút là tới”.

Mọi người không chút ngạc nhiên. Phòng nghiên cứu quan trọng như vậy nằm dưới lòng đất cũng là lẽ thường tình.

Cẩn Tri đột nhiên mở miệng: “Giáo sư Phó, tại sao anh lại rời khỏi Viện khoa học, làm việc cho tập đoàn Huy Vũ?”.

Phó Tông Tư mỉm cười: “Vì tôi có thể thực hiện lý tưởng ở nơi này”.

“Vậy à?” Cẩn Tri hỏi tiếp: “Anh thấy bố con họ Thẩm thế nào?”.

“Họ là những ông chủ rất tốt.” Anh ta đẩy gọng kính, nở nụ cười ôn hoà với cô.

Cẩn Tri cảm thấy khí chất của người đàn ông này giống Tạ Cẩn Hành nhưng không quá nghiêm túc như anh trai cô.

Đi thêm một đoạn, Phó Tông Tư dừng bước: “Chúng ta đến nơi rồi”.

Trước mặt mọi người là dãy nhà một tầng. Cũng giống như khu biệt thự, trước cổng dãy nhà xuất hiện một hàng cột đá.

“Đây là kho chứa đồ, bình thường chẳng có ai đến đây.” Phó Tông Tư giải thích. “Mời các vị!”

Cẩn Tri nắm tay Ứng Hàn Thời bóp nhẹ, ra hiệu anh cẩn thận. Xông pha vào chốn nguy hiểm, mọi người đều dựa cả vào anh.

Anh liền mỉm cười với cô, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như thường lệ.

Phó Tông Tư bật đèn trong nhà kho rồi dẫn mọi người đi sâu vào bên trong. Nơi đó xuất hiện một cánh cửa kín đáo. Anh ta đặt ngón tay lên một ô nhỏ bên cạnh. Sau khi dấu vân tay được xác nhận, cánh cửa từ từ mở ra, bên trong là cầu thang tối đen.

“Mời quý vị xuống dưới!” Phó Tông Tư nói.

Ứng Hàn Thời dắt tay Cẩn Tri, để cô đi sau mình. Lâm Tiệp ra hiệu Trang Xung đi đầu, còn cô ta bọc hậu.

Ngọn đèn trên tường tối mờ mờ, cầu thang hun hút. Cẩn Tri nắm chặt tay Ứng Hàn Thời. Bởi vì đã biết chuyện xảy ra sau vài phút nữa nên cô hết sức bình tĩnh. Năm người nhanh chóng xuống đên tầng hầm. Phía trước là không gian rộng lớn bật đèn sáng trưng. Căn phòng có mấy chục bàn thí nghiệm, bên trên này bày các loại máy móc, thiết bị, trần nhà lắp vô số ngọn đèn tuýp.

Phó Tông Tư đảo mắt một vòng: “Để tôi giới thiệu, có gì mong Ứng tiên sinh góp ý. Chắc các vị cũng biết, khai thác năng lượng của con chip là công việc Chủ tịch và Thẩm thiếu quan tâm nhất hiện nay. Nếu có tiến triển, họ nguyện đổi bằng bất cứ giá nào”.

Ứng Hàn Thời đáp: “Anh khách sáo quá!”.

Phó Tông Tư đưa bọn họ đi xem từng cỗ máy, đồng thời giới thiệu ngắn gọn. Anh ta dùng nhiều từ ngữ chuyên ngành, Cẩn Tri và Trang Xung không hiểu, còn Lâm Tiệp cũng chẳng bận tâm. Chỉ có Ứng Hàn Thời chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn trao đổi một hai câu.

Mọi người nhanh chóng đến trước bàn thí nghiệm trong cùng. Đúng lúc này, di động của Phó Tông Tư đổ chuông. Anh ta nói: “Xin lỗi, tôi nghe cuộc điện thoại đã”. Nói xong, anh ta đi sang một bên.

“Alo! Chủ tịch…” Anh ta rảo bước nhanh về phía lối lên cầu thang. “Tôi đang ở tầng hầm, sóng rất chập chờn. Chủ tịch đợi một lát ạ!” Nói xong, anh ta liền đi lên cầu thang.

Phòng nghiên cứu trở nên yên tĩnh trong giây lát. Nhóm của Ứng Hàn Thời vẫn đứng yên, thần sắc Lâm Tiệp lãnh đạm còn Trang Xung tỏ ra kích động. Cẩn Tri khẽ đếm nhẩm: “Một, hai, ba…”.

Ứng Hàn Thời cất giọng bất lực: “Cẩn Tri… Em đừng nghịch như vậy”.

Cẩn Tri cười cười. Cô vừa đếm xong, một tiếng động cực lớn vang lên trên đầu mọi người. Giây tiếp theo, một cái lồng kim loại khổng lồ đột nhiên ụp xuống, nhốt bốn người ở bên trong. Chiếc lồng được làm từ những thanh kim loại to bằng cánh tay, vô cùng chắc chắn.

Trang Xung hét lớn “Ôi trời”, gương mặt tỏ vẻ căng thẳng. Ánh mắt Lâm Tiệp càng trở nên lạnh lẽo.

Dù đã thấy trước cảnh tượng này nhưng khi chiếc lồng rơi xuống, Cẩn Tri vẫn hết sức tức giận. Bố con họ Thẩm định coi bọn cô là động vật hay đối tượng nghiên cứu sao? Trong đầu cô vụt qua hình ảnh gương mặt tươi cười thoải mái của Thẩm Gia Minh, dáng vẻ nho nhã của Phó Tông Tư và ông Chủ tịch Thẩm Viễn Khiêm chưa từng gặp gỡ.

“Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời gọi một tiếng rồi ôm cô vao lòng. Đúng lúc này, làn khói màu đỏ từ trần nhà phun ra, mang theo một mùi nhức mũi.

Làn khói lan toả khiến căn phòng dần trở nên mờ mịt trong giây lát. Ứng Hàn Thời kéo Cẩn Tri ra sau một cái bàn thí nghiệm rồi ngồi xuống, né tránh camera theo dõi. Sau đó, anh cúi đầu hôn cô. Cảm thấy hơi thở của cô dần bình ổn, anh để cô áp vào ngực mình, tránh hít phải khói độc.

Ở bên kia, Lâm Tiệp cũng kéo Trang Xung ra sau một cái bàn. Cô ta rút con dao từ đôi boot của mình ra, cắt cổ tay, để máu chảy vào miệng Trang Xung. Vài giây sau, cô ta giơ chân đá đối phương. Trang Xung lồm cồm bò dậy, xoa đầu, ngó nghiêng xung quanh rồi tự giác ngồi yên sau bàn thí nghiệm.

Cùng thời gian đó, tại một căn phòng bí mật trong ngôi biệt thự cách phòng thí nghiệm không xa, hai bố con họ Thẩm ngồi ở sofa, tay cầm điếu xì gà, theo dõi hình ảnh từ camera giám sát. Tuy phòng nghiên cứu bốc khói dày đặc, chẳng thấy rõ thứ gì nhưng họ có thể nhìn ra, nhóm của Ứng Hàn Thời không hề có động tĩnh.

Thẩm Gia Minh cười cười: “Bố, ý tưởng của Tông Tư quả thực không tồi. Lồng sắt cộng thêm khói độc, hai lớp bảo hiểm, mấy người ngoài hành tinh làm sao có thể thoát khỏi tay chúng ta?”.

Thẩm Viễn Khiêm là người đàn ông ngoài năm mươi, dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp. Ông ta cười nhạt: “Không ngờ ở thời điểm quan trọng, Tông Tư lại dứt khoát và tàn nhẫn như vây”.

“Bây giờ chắc bọn họ đã hôn mê bất tỉnh rồi, đợi khói độc tan hết, con sẽ khống chế bốn người, ép họ khai ra tung tích của con chip. Con thấy họ cũng không phải dạng vừa, chắc sẽ tốn nhiều công sức đây!”.

“Cần gì phiền phức như vậy? Chẳng phải tên người ngoài hành tinh rất thương con bé người Trái Đất hay sao? Anh hãy nói với Tông Tư, đợi bọn họ tỉnh lại, hãy ra tay với con bé kia trước. Thế nào thằng người yêu của nó cũng khai ra cho mà xem”.

Thẩm Gia Minh gật đầu: “Vâng ạ! Tông Tư nói hai, ba tiếng đồng hồ sau, khói độc tan ra, chúng ta mới có thể xuống đó. Hay là bố về nghỉ trước đi, khi nào dò ra tung tích con chip, con sẽ thông báo với bố”.

“Không, tôi sẽ ở lại đây theo dõi tình hình. Bọn chúng tự xưng là người Diệu Nhật đúng không? Chẳng biết bản lĩnh lớn đến mức nào? Đừng như tên người hành tinh Ai Thổ lần trước, làm phòng nghiên cứu lộn tùng phèo, suýt nữa trốn thoát.”

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Gia Minh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Con thấy bọn họ không lợi hại bằng Mục Nham. Mục Nham còn có thể bẻ cong lồng sắt chứ tay Ứng Hàn Thời này ngoài tốc độ thì hình như chẳng có bản lĩnh nào khác. Vì thế, bọn họ mới dễ dàng trúng kế của chúng ta”.

***

Xung quanh không một tiếng động, mùi khói nhức mũi cũng tan dần. Cẩn Tri ngẩng đầu, hỏi nhỏ: “Bây giờ hành động được chưa anh?”.

Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Đợi họ tung hết chiêu đã”.

Cẩn Tri chợt phát hiện người đàn ông này tương đối “thâm”, nhưng mà lại “thâm” một cách đường đường chính chính. Thảo nào anh trở thành sĩ quan chỉ huy nắm quyền lực quan trọng trong tay ngay từ khi còn rất trẻ.

Lâm Tiệp và Trang Xung ở bên cạnh cũng nhắm mắt, ngồi yên lặng. Một lúc sau, dàn đèn tuýp trên trần nhà đột nhiên tắt phụt. Căn phòng chỉ còn vài ngọn đèn tường lờ mờ chiếu sáng. Đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy một người phụ nữ không biết đã xuất hiện ở góc tường phía đối diện từ bao giờ. Ứng Hàn Thời cũng phát giác ra điều bất thường.

Người phụ nữ mặc áo choàng dài màu đen, che kín đầu giống phụ nữ Ả Rập. Trên mặt cô ta đeo một tấm mạng đen, chỉ để lộ đôi mắt trong veo và lãnh đạm.

Mặc dù đã nhìn thấy trước cảnh tượng này nhưng Cẩn Tri vẫn không khỏi giật mình. Vì cô chỉ biết người phụ nữ này sẽ có mặt ở đây chứ không rõ cô ta đến bằng cách nào, có quan hệ gì với bố con họ Thẩm hay không?

Vừa rồi, căn phòng vô cùng tĩnh lặng, không một tiếng động. Hơn nữa, với thính lực của Ứng Hàn Thời, làm sao anh không nghe thấy tiếng bước chân cô ta đi xuống cầu thang cơ chứ?

Ứng Hàn Thời nhìn người phụ nữ, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc. Cô ta xuất hiện bằng cách nào vậy?

Người phụ nữ không nói một lời, đảo mắt qua bọn họ rồi đi về phía chiếc lồng sắt.

“Cô là ai?” Ứng Hàn Thời hỏi.

Cô gái vẫn câm lặng, tiếp tục đi đến trước chiếc lồng, quan sát vài giây rồi bấm nút bên cạnh. Cẩn Tri chợt hiểu ra vấn đề… hình như người phụ nữ này muốn cứu bọn cô.

“Chìa khoá chắc đang nằm ở chỗ họ.” Cẩn Tri cất giọng thăm dò.

Cô gái này quả nhiên dừng tay, ngẩng đầu nhìn Cẩn Tri rồi thu tay về. Đúng lúc này, phía cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Người phụ nữ liền quay gót bỏ đi. Cô ta có thể đi đâu chứ? Cầu thang đã bị chặn, còn phía trước là bức tường, không hề có cửa ra vào.

Người trên cầu thang đã xuống đến tầng hầm, đó chính là Phó Tông Tư. Nhìn thấy nhóm Cẩn Tri, ánh mắt anh ta vụt qua tia phức tạp. Sau đó, anh chạy về phía người phụ nữ, hỏi nhỏ: “Lại là cô à? Tại sao cô lại ở đây?”.

Người phụ nữ tựa như không nghe thấy, cũng chẳng quay đầu. Cô ta lao thẳng vào bức tường. Cẩn Tri giật mình, nhưng chưa kịp thốt ra lời, một tia sáng bạc đột nhiên xuất hiện, hình bóng người phụ nữ trở thành hư vô, biến mất trong tia sáng đó ngay tức thì.

Dõi theo tia sáng bạc đang mờ dần, não bộ của Cẩn Tri vụt qua nhiều ý nghĩ. Trong lòng đột nhiên chấn động, cô liền ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời. Anh cũng cúi xuống nhìn cô chăm chú.

Phó Tông Tư đứng yên, ánh mắt chứa đựng tâm tình nào đó, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, đi tới chỗ chiếc lồng sắt, rút chìa khoá từ trong túi áo ra.

“Các vị mau đi theo tôi. Tôi sẽ đưa các vị ra ngoài. Bên ngoài có một chiếc ô tô đang chờ sẵn. Sau khi lên xe, các vị hãy lập tức rời khỏi thành phố Giang, đừng để rơi vào tay bố con họ Thẩm lần nữa.”

Anhh ta vừa nói vừa mở cửa lồng sắt. Bốn người chạy ra ngoài, Ứng Hàn Thời hỏi: “Tại sao anh lại giúp chúng tôi?”.

Phó Tông Tư bình thản đáp: “Vì bất đắc dĩ nên tôi mới làm việc cho bố con họ Thẩm, nhưng tôi không muốn cùng một giuộc với họ”. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên cầu thang: “Tôi đã thay hình ảnh trên camera giám sát nên tạm thời họ sẽ không phát hiện các vị đã trốn thoát. Trên mặt đất bây giờ chắc là có một đội bảo vệ đi tuần, vài phút nữa chúng ta lên sau”.

“Con chip đang ở đâu?” Lâm Tiệp hỏi.

“Ở chỗ Thẩm Viễn Khiêm. Bình thường, ông ta đều để trong két sắt bí mật, chỉ dấu vân tay của ông ta mới có thể mở ra.”

“Anh từng nói, bọn họ tình cờ giành được con chip phải không?” Ứng Hàn Thời đột nhiên hỏi.

Phó Tông Tư trầm mặc vài giây rồi mở miệng: “Đúng thế! Họ từng giết một người ngoài hành tinh cũng tại căn phòng này. Tôi đã không thể cứu được anh ta nên quyết không để các vị đi theo vết xe đổ đó”.

“Người đến từ hành tinh Ai Thổ ư?” Ứng Hàn Thời hỏi.

“Đúng vậy!”

“Thực ra, bố con họ Thẩm không phải người ngoài hành tinh, cũng chẳng phải người Ai Thổ. Chính họ đã giết chết người Ai Thổ, đoạt lấy con chip, sau đó tự xưng là người ngoài hành tinh, định lừa gạt rồi cướp con chip của chúng tôi phải không?” Trang Xung hỏi.

“Đúng thế!”

Cẩn Tri chợt hiểu ra vấn đề. Năng lượng bức xạ quét không ra sự tồn tại người ngoài hành tinh là bởi trước khi bọn cô đến đây, người đó đã chết rồi.

“Sao bố con họ Thẩm biết được thân phận của người Ai Thổ? Biết được anh ta có con chip?” Cẩn Tri hỏi.

Phó Tông Tư đáp: “Khi tôi đến làm việc ở Thẩm gia, Mục Nham đã là bạn của Thẩm Gia Minh rồi. Anh ta tin tưởng bố con họ Thẩm. Anh ta cho rằng, năng lượng của con chip có thể thúc đẩy sự phát triển nền kinh tế địa phương và giúp đỡ mọi người nên mới tiết lộ bí mật về bản thân và giao con chip cho họ. Mục Nham là người vô cùng chính trực và lương thiên”.

Bố con họ Thẩm đã để lộ sự tàn nhẫn, thâm độc và tham lam của mình. Người ngoài hành tinh thật thà và lương thiện tên Mục Nham đó bị họ lừa gạt và phản bội. Ai nấy đều có thể tưởng tượng ra, anh ta đã gặp phải sự bất hạnh như thế nào.

“Chính là chỗ này.” Phó Tông Tư cúi đầu: “Khi tôi đến nơi, Mục Nham đã bị giết chết, thân thể bị giải phẫu. Nghe nói, hôm đó anh ta vốn đã phá được lồng sắt, nhưng Thẩm Gia Minh đưa người tới, bắn anh ta trọng thương, cuối cùng cũng không thoát khỏi. Sau này, Thẩm gia cho xây dựng lại căn hầm này, chiếc lồng cũng được làm kiên cố hơn.” Anh ta nở nụ cười chế giễu: “Sự xuất hiện của các vị đúng là miếng thịt ngon từ trên trời rơi xuống”.

Mọi người đều im lặng. Cẩn Tri bất giác rùng mình. Cô ngẩng đầu nhìn quanh phòng nghiên cứu. Nghĩ tới khu biệt thự xa hoa lộng lẫy ở bên ngoài, cô chỉ cảm thấy chướng mắt vô cùng.

Thần sắc Ứng Hàn Thời vẫn hết sức bình tĩnh, không đề lộ vui buồn. Nhưng Cẩn Tri biết, anh đã thật sự tức giận.

“Thi thể của Mục Nham được bảo quản đông lạnh ở một nơi nào dó trong ngôi biệt thự.” Phó Tông Tư nói: “Đã đến lúc phải đi rồi. Nếu còn chậm trễ, e rằng các vị cũng sẽ rơi vào tình cảnh như anh ta”.

“Khoan đã!” Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?”.

“Tôi không rõ.” Phó Tông Tư đáp.

“Chắc chắn anh quen cô ta.” Cẩn Tri tiếp lời.

Phó Tông Tư lắc đầu: “Không, tôi không biết cô ta, chỉ từng gặp vài lần thôi”.

“Anh gặp ở đâu?” Cẩn Tri hỏi.

“Tôi từng nhìn thấy cô ta vài lần ở nhà họ Thẩm. Lần nào cô ta cũng đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất giống như hôm nay.”

Trực giác báo cho Cẩn Tri biết, Phó Tông Tư còn giấu giếm điều gì đó, nhưng bây giờ không phải lúc truy vấn.

Ứng Hàn Thời nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy có thể xuyên qua không gian hay sao?”.

“Tôi cho là vậy. Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, bởi tôi không thể đuổi theo cô ta.” Phó Tông Tư đáp.

Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời đột nhiên ngẩng đầu về phía cầu thang. Trên mặt đất vang lên tiếng bước chân. Phó Tông Tư biến sắc mặt, ngẫm nghĩ rồi hạ giọng: “Nhất định là họ đang đến đây. Các vị mau quay về trong lồng sắt. Xin hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ tìm cách cứu các vị”.

Nào ngờ, cả bốn ngừoi đều bất động. Sắc mặt Lâm Tiệp càng trở nên lạnh lẽo, cô ta cúi xuống, rút khẩu súng từ đôi boot ra. Đó là một khẩu súng dài và mỏng, màu trắng bạc, thảo nào không ai phát hiện ra cô ta giấu trong chiếc giày.

“Cảm ơn anh. Phần còn lại là việc của chúng tôi.” Lâm Tiệp nói.

Trang Xung vỗ vai Phó Tông Tư: “Chúng ta hãy đứng tránh ra xa một chút”.

Cẩn Tri nói giọng hoà nhã với anh ta: “Anh đừng lo. Chúng tôi sẽ giải quyết nhanh thôi”.

Phó Tông Tư tỏ ra nghi hoặc nhưng cũng không có phản ứng. Ứng Hàn Thời tiến lên phía trước mọi người, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu chờ đợi. Một lúc sau, Thẩm Gia Minh và bảy tám người đàn ông cao to cầm súng đi xuống cầu thang.

Hắn liếc qua mọi người, ánh mắt dừng lại ở Phó Tông Tư: “Anh giỏi thật đấy, suýt nữa chúng tôi đã bị anh lừa. Bây giờ, tôi rất muốn biết, anh trà trộn vào nhà tôi với mục đích gì?”.

Phó Tông Tư nghiêm mặt không trả lời.

Thẩm Gia Minh quay sang Ứng Hàn Thời: “Chắc Phó Tông Tư đã tiết lộ với các anh có một người ngoài hành tinh đã toi mạng ở đây. Vậy thì tôi khỏi cần nhiều lời, các anh mau giao con chip ra đây, bằng không chúng tôi sẽ nổ súng. Tôi biết thân thủ của anh rất nhanh. Nhưng dù nhanh đến mấy cũng chẳng thể bằng viên đạn này”.

Hắn vừa dứt lời, đám vệ sĩ liền giơ súng, nhằm thẳng vào Ứng Hàn Thời.

“Anh đã bắn chết người Ai Thổ bằng cách này sao?” Giọng đàn ông trầm tĩnh vang lên.

Thẩm Gia Minh ngầng đầu. Vào thời khắc chạm mắt Ứng Hàn Thời, tay hắn bất giác run rẩy. Giây tiếp theo, Ứng Hàn Thời gật đầu: “Vậy thì anh cứ thử thêm lần nữa đi!”.

Tất cả mọi người đều bất động, chỉ duy nhất Ứng Hàn Thời chầm chậm đi về phía đám Thẩm Gia Minh. Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới một người đàn ông khác, đó là Mục Nham.

Rõ ràng diện mạo và khí chất của hai người đó khác nhau hoàn toàn. Mục Nham không tuấn tú bằng Ứng Hàn Thời, cũng chẳng tỏa ra vẻ bức người như anh, nhưng cả hai đều có đôi mắt trong trẻo và yên tĩnh y hệt nhau.

Thẩm Gia Minh nhớ tới câu hỏi của Mục Nham: “Tôi và anh tuy không cùng chủng tộc, nhưng nếu con chip của tôi có thể giúp nhiều người được hạnh phúc, vậy thì trông cậy cả vào anh.” Anh ta còn nói: “Gia Minh, linh hồn thật sự của người Ai Thổ là bất tử. Anh đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa…”.

Trong lúc thất thần, Thẩm Gia Minh chợt phát hiện người ở phía đối diện đã biến mất. Tiếp theo là tiếng kêu đau đớn của đám vệ sĩ và tiếng những khẩu súng rơi lộp bộp xuống đất. Hắn giật mình, còn chưa kịp phản ứng, một hình bóng màu trắng đã vụt đến trước mặt. Một lần nữa, hắn lại nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng đó trong quầng sáng mông lung.

Thẩm Gia Minh kêu “a” một tiếng, cả người đã bị Ứng Hàn Thời nhấc bổng lên cao. Hắn sợ đến mức run lẩy bẩy, chỉ thấy trời đất quay cuồng. Hắn bị ném xuống đất, toàn thân đau đớn vô cùng. Hắn ngẩng đầu, nhìn Ứng Hàn Thời chậm rãi tiến lại gần. Tuy nhiên, hắn không còn sức lực để bỏ chạy, chỉ có thể kinh hoàng mở to mắt nhìn đối phương đang chầm chậm tiến lại gần, cúi đầu nói: “Mục Nham trải qua một chuyến đi dài vượt cả vạn năm ánh sáng, đến đây với tấm lòng chân thành, vậy mà các người lại sát hại anh ấy. Tuy không cùng chủng tộc với Mục Nham nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho tội ác của các người”.

Thấy súng cũng không thể đả thương Ứng Hàn Thời, đám thuộc hạ đều bị đánh gục, Thẩm Gia Minh vừa sợ hãi vừa hối hận. Hắn ôm chân anh, khóc lóc van xin: “Tôi sai rồi! Xin hãy tha cho tôi! Thật ra, sau khi giết Mục Nham, tôi cũng rất hối hận. Tôi luôn cảm thấy day dứt khôn nguôi. Chúng tôi có lỗi với anh ta… Nhưng dẫu sao, người chết cũng không thể sống lại… Tôi sẽ lập tức giao con chip cho các anh. Tôi sẽ dẫn anh đi lấy ngay bây giờ…”.

Ứng Hàn Thời không phản ứng. Sau lưng anh, Lâm Tiệp xoay xoay khẩu súng trên tay, tựa như có thể lấy mạng đối phương bất cứ lúc nào, còn ánh mắt Trang Xung lộ vẻ khinh bỉ.

Cẩn Tri nhìn Ứng Hàn Thời. Dưới ánh đèn, bóng lưng anh toát ra một vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

Chứng kiến cảnh con trai thất bại thảm hại trên màn hình giám sát, Thẩm Viễn Khiêm biết mọi việc không ổn, lập tức ấn nút ở hệ thống thông tin trên bàn. Một vệ sĩ đi vào: “Ông chủ!”.

“Trong khu biệt thự còn bao nhiêu người?”

“Vừa rồi, cậu chủ dẫn theo tám người, chúng tôi còn hơn ba mươi người nữa.”

“Anh hãy lập tức cử hai mươi người đến phòng nghiên cứu bên bờ hồ cứu cậu chủ. Những người còn lại đi theo tôi. Mau chuẩn bị ô tô, tôi phải rời khỏi nơi này ngay.”

“Vâng ạ!”

Vệ sĩ vừa định rời đi, Thẩm Viễn Khiêm lại mở miệng: “Khoan đã! Thằng bắt Gia Minh thân thủ rất tốt. Bảo người của anh đừng lại gần, nhả đạn từ xa là được”.

“Tôi đã rõ!”

Sau khi vệ sĩ đi ra ngoài, Thẩm Viễn Khiêm đứng dậy. Căn phòng bí mật này nằm trong thư phòng của ông ta, trên tường ngoài màn hình giám sát còn có rất nhiều bức tranh quý hiếm của các danh họa và một dãy két bảo hiểm.

Thẩm Viễn Khiêm không lấy vàng bạc châu báu, vì biết người ngoài hành tinh chẳng có hứng thú với thứ này. Ông ta ngồi xuống trước một két bảo hiểm, nhập mật mã, ấn dấu vân tay, sau đó ghé mắt để quét đồng tử. Cuối cùng, cửa két bảo hiểm cũng mở ra.

Thẩm Viễn Khiêm lôi ra một chiếc hộp gỗ màu đen, cẩn thận mở nắp. Bên trong là một con chíp trong suốt, toả sáng lung linh. Ông ta nhếch miệng, cầm chiếc hộp đứng lên. Vừa quay người, ông ta liền đờ ra trong giây lát. Bởi vì sau lưng ông ta xuất hiện một bóng hình từ bao giờ.

Thẩm Viễn Khiêm không tin vào mắt mình. Cửa căn phòng đóng chặt, nếu không được ông ta khởi động thì chẳng ai có thể vào từ bên ngoài, mà vừa rồi, ông ta cũng đâu có nghe thấy tiếng động.

Vậy mà vào thời khắc này, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đang đứng ngay trước mặt ông ta. Đó là một người phụ nữ có thân hình mảnh mai, mặc áo choàng đen và đeo mạng che mặt, chỉ để hở đôi mắt.

Thẩm Viễn Khiêm còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã tiến lên một bước, giằng lấy chiếc hộp trên tay ông ta. Ông ta lập tức bừng tỉnh. Người phụ nữ quay người bỏ chạy nhưng Thẩm Viễn Khiêm đã kịp tóm lấy vai xoay người cô ta lại.

Người phụ nữ chẳng có mấy sức lực nên không thể thoát thân. Tuy nhiên, cô ta vẫn ôm chặt chiếc hộp trong lòng. Thẩm Viễn Khiêm liền bóp cổ tay đối phương, bàn tay còn lại đấm mạnh vào bụng cô ta. Cô ta “hự” một tiếng đầy đau đớn, lấy hết sức bình sinh vùng vẫy, lập tức thoát khỏi sự khống chế của ông ta.

Thẩm Viễn Khiêm giơ tay định bắt lấy. Cô gái đột nhiên quay đầu, nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Trước khi ông ta chạm vào áo, cả người cô ta đột nhiên toả ra một thứ ánh sáng bàng bạc, khiến ông ta loá mắt trong giây lát. Đến khi ông ta kịp định thần, tia sáng đó đã nhanh chóng tan biến, người phụ nữ cùng con chip đột nhiên biến mất. Thẩm Viễn Khiêm ngây ra hồi lâu, cuối cùng ngồi phịch xuống sofa.

Thẩm Gia Minh bị trói chặt chân tay rồi lại bị đẩy xuống đất.

“Ngài chỉ huy, chúng ta xử lý tên này thế nào đây?” Lâm Tiệp hỏi.

“Một khi pháp luật ở Trái đất không thể trừng trị anh ta vì tội giết người, vậy thì tôi sẽ ném anh ta lên một trạm không gian bỏ hoang, lưu đày chung thân ở đó.” Ứng Hàn Thời đáp.

Cẩn Tri gật đầu tán thành, biện pháp trừng phạt này tương đối hợp lý. Thẩm Gia Minh khiếp đảm, luôn miệng cầu xin nhưng chẳng ai để ý đến hắn. Phó Tông Tư từ đầu đến cuối đứng sau mọi người, không thốt một lời. Lâm Tiệp đột nhiên đi tới, chẳng nói chẳng rằng túm lấy cánh tay anh ta, định trói lại.

“Cô làm gì vậy?” Phó Tông Tư biến sắc mặt, ra sức giãy giụa nhưng đâu phải là đối thủ của Lâm Tiệp. Cô ta đá mạnh vào đầu gối, khiến anh ta khuỵ xuống.

“Khi nào anh giải thích rõ ràng, chúng tôi sẽ tha cho anh.” Lâm Tiệp cất giọng lạnh lùng.

Ứng Hàn Thời lặng lẽ nhìn Lâm Tiệp, không hề mở miệng ngăn cản. Phó Tông Tư miễn cưỡng đứng lên, gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ giải thích với các vị. Nhưng bây giờ, quan trọng là đi lấy con chip, chúng ta không nhanh chỉ e Thẩm Viễn Khiêm sẽ mang con chip bỏ trốn mất”.

“Chúng ta mau lên trên đi.” Ứng Hàn Thời nói. Anh dẫn Cẩn Tri đi đầu, Lâm Tiệp lôi Thẩm Gia Minh còn Trang Xung canh chừng Phó Tông Tư. Cả nhóm đi lên cầu thang chật hẹp.

Xung quang tối mờ mờ, Cẩn Tri đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nói với Ứng Hàn Thời: “Em nhìn thấy người phụ nữ đó nhảy qua mấy điểm trong thành phố. Cô ấy từ nơi này rời đi, mỗi lần nhảy đều toả ra ánh sáng bạc.”

Ứng Hàn Thời gật đầu: “Đợi giải quyết xong vụ này, chúng ta sẽ đi tìm cô ấy, tất cả sẽ được phơi bày ngay thôi”.

Họ nói rất khẽ nhưng do cầu thang chật hẹp nên những người khác đều nghe thấy. Phó Tông Tư lên tiếng: “Cô ta thoắt ẩn thoắt hiện, các vị định tìm kiểu gì?”.

Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đưa mắt nhìn nhau. Người phụ nữ có khả năng di chuyển từ không gian này sang không gian khác, nhưng Cẩn Tri lại nhìn thấy được cảnh tượng đó. Não bộ của cô hiện lên từng hình ảnh vừa rồi; những toà nhà cao tầng, ngã rẽ vắng lặng, người phụ nữ áo đen vụt qua như bóng ma, chỉ để lại tia sáng bàng bạc. Thành phố tuy rộng lớn nhưng một khi có thể nhìn thấy những nơi cô gái xuất hiện thì việc tìm ra tung tích cô ta chắc không đến nỗi khó khăn.

Hiện tại, trong lòng Cẩn Tri vẫn đè nặng một tảng đá lớn. Dù đã suy nghĩ thoáng hơn nhưng bóng đen vẫn còn đó, cô cố gắng không bận tâm, không để nó ảnh hưởng đến bản thân và người đàn ông bên cạnh.

Đang trong lúc thất thần, Cẩn Tri chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ứng Hàn Thời: “Đưa tay cho anh”.

Cẩn Tri đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, liền bị anh nắm chặt. Như nhìn thấu tâm tư của cô, anh nói: “Dù gặp bất cứ khó khăn trở ngại nào, chúng ta cũng đừng buông tay… đừng rời xa nhau”.

Lúc này, họ đã lên đến mặt đất trước những người còn lại. Cẩn Tri nở nụ cười tinh nghịch: “Vâng! Hay là anh tìm sợi dây buộc chặt hai tay chúng ta vào nhau đi”.

Ứng Hàn Thời dùng sức kéo cô sát vào người mình. Anh cúi xuống, ôm thắt lưng cô: “Em đừng cười vào tâm ý của anh thế chứ!”.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, anh liền buông người cô ra. Cẩn Tri ngước nhìn anh, cảm giác quyến luyến trong lòng ngày càng đậm sâu. Lâm Tiệp và mọi người đã lên nhà kho. Xung quanh tựa như vẫn bình thường. Trang Xung bất chợt mở miệng: “Đánh boss nhỏ xong lại đánh boss lớn, rồi đi lấy con chip là chúng ta có thể kết thúc công việc ở đây, Tiểu John ở bên kia chắc đang sốt ruột chết đi được”.

Lâm Tiệp cười cười. Thấy Thẩm Gia Minh lấm la lấm lét ngó nghiêng, cô ta lại đạp hắn một phát, khiến hắn ta la oai oái, không dám động đậy. Chứng kiến cảnh tượng này, Ứng Hàn Thời khẽ gọi: “Thượng tá Lâm!”.

Sắc mặt Lâm Tiệp trở nên nghiêm nghị. Cô ta đi đến bên cửa sổ nhà kho, vén rèm quan sát bên ngoài, lập tức phát hiện một đám vệ sĩ áo đen cách đó mấy chục mét. Chúng đang giơ súng nhằm thẳng về bên này.

Lâm Tiệp báo cáo: “Phía trước nhà kho có mười người, bên trái sáu người, bên phải bốn người.” Cô ta buông rèm, “hừ” một tiếng: “Bọn này đúng là không biết tự lượng sức mình”.

“Tất cả ra sau lưng tôi.” Ứng Hàn Thời nói: “Thượng tá Lâm hãy phối hợp tác chiến ở phía sau”.

“Rõ!”

Cẩn Tri, Trang Xung và Phó Tông Tư đi ra sau Ứng Hàn Thời. Thẩm Gia Minh bị ném vào một góc. Hắn tỏ ra hoảng sợ nhưng chẳng ai để ý.

Ứng Hàn Thời giơ một tay bế ngang lưng Cẩn Tri lên. Cô lên cúi xuống nhìn anh.

“Em hãy nhắm mắt lại. Lát nữa sẽ chói lắm đấy!” Anh nói.

Phát hiện vũ khí ánh sáng trắng bạc hình trăng lưỡi liềm đã ẩn hiện trong tay anh, cô nói: “Không sao, em không bị chói mắt đâu. Em thích vũ khí của anh”.

Đây là lời thật lòng, chỉ là cô chưa từng thổ lộ với Ứng Hàn Thời thôi, khiến anh hơi ngẩn người. Anh cụp mi, đôi tai thú và chiếc đuôi đồng thời lộ ra ngoài. Phó Tông Tư và Thẩm Gia Minh há hốc miệng kinh ngạc.

Vũ khí ánh sáng trong tay anh ngày càng lan rộng. Cẩn Tri nhìn chăm chú. Nếu Tiêu Khung Diễn mà có mặt ở đây, thế nào anh ta cũng “chậc chậc” cảm thán: “Được người phụ nữ mình yêu tán thưởng nên ngài sĩ quan chỉ huy chuẩn bị tung tuyệt chiêu rồi đây!”. Trên thực tế, đối phó với hai chục con người bình thường này, Ứng Hàn Thời đâu cần dùng đến tuyệt chiêu.

Đúng lúc này, mặt đất ầm ầm rung chuyển. Ứng Hàn Thời liền thu vũ khí về, đồng thời ôm chặt Cẩn Tri. Cơn địa chấn ngày càng kịch liệt, cả căn phòng lắc lư dữ dội như sắp sụp đổ đến nơi. Bên ngoài cửa sổ cũng vang lên tiếng la hét và tiếng bước chân rầm rập: “Động đất! Động đất rồi! Mau chạy thôi!”.

Động đất ư? Thành phố Giang nằm sâu trong nội địa, bất kể ở không gian kia hay không gian này, trong lịch sử chưa từng xảy ra động đất. Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc và nghi hoặc, nhưng họ không có thời gian nghĩ nhiều, bởi nhà kho đã có dấu hiệu sụp đổ, mấy thanh xà gỗ rơi ngay phía trước bọn họ. Ứng Hàn Thời ấn đầu Cẩn Tri vào ngực mình rồi lao vút ra cửa. Những người khác cũng phản ứng rất nhanh, Phó Tông Tư và Trang Xung liền chạy theo, còn Lâm Tiệp xốc Thẩm Gia Minh, nhảy ra ngoài.

Khi sáu người chạy ra bãi cỏ bên ngoài khu nhà, cơn địa chấn đã giảm nhẹ. Lúc này đã là nửa đêm, dưới bầu trời lấp lánh ánh sao, cả khu biệt thự đã trở nên hỗn loạn. Không chỉ nhà kho phía sau bọn họ rung chuyển mà cả các ngôi biệt thự khác cũng lung lay. Từng hàng cột đá trước mỗi ngôi biệt thự sụp đổ.

Nhiều người vừa chạy thục mạng vừa hét lớn: “Động đất!”. Chẳng ai chú ý đến bọn họ.

“Chúng ta cũng mau đi thôi!” Thẩm Gia Minh cất giọng sốt ruột.

Lâm Tiệp và Trang Xung quay sang Ứng Hàn Thời, phát hiện anh đang nhìn chăm chú mặt hồ nước cách đó không xa.

“Cơn địa chấn không phải xuất phát từ dưới lòng đất mà từ bản thân những ngôi nhà.” Ứng Hàn Thời nói giọng trầm tĩnh.

Mọi người liền hiểu ý anh. Nếu là động đất thật sự, tại sao hồ nước không có lấy một gợn sóng? Hơn nữa, bãi cỏ dưới chân họ cũng chẳng có động tĩnh.

Cẩn Tri đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt bỗng trở nên lạnh băng. “Hàn Thời!” Cô nói: “Sắp xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ”.

Mọi người đều giật mình. Cẩn Tri nhìn sâu vào mắt Ứng Hàn Thời, nói rành rọt từng từ một: “Người ngoài hành tinh tên Mục Nham đó không thật sự qua đời. Anh ta luôn ở đây, chờ đợi cơ hội trả thù”.

Cô vừa dứt lời, Thẩm Gia Minh liền cất cao giọng: “Cô nói gì thế? Không thể nào! Anh ta đã tắt thở, thi thể bị đông lạnh dưới lòng đất. Làm sao anh ta có thể sống lại mà trả thù cơ chứ?”.

Mọi người đều im lặng.

Trang Xung đột nhiên hỏi nhỏ: “Mọi người không phát hiện ở đây thiếu mất thứ gì hay sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK