• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Trong giấc mơ, Ứng Hàn Thời lại quay về nhà tù ở Đế quốc. Xung quanh tối mờ mờ, chỉ có một tia sáng từ trần nhà chiếu xuống. Anh ngồi ở một góc, chân tay đều bị xích. Thời gian như ngừng trôi. Anh đếm nhẩm từng giây từng phút. Mãi tới tầm chạng vạng, cuối cùng cũng có người kéo ô cửa nhỏ ở góc tường, đẩy khay thức ăn vào trong.

“Mời ngài Tinh Lưu dùng bữa.” Người lính gác ngục cất giọng cung kính.

“Cảm ơn. Tình hình Diệu Nhật thế nào rồi?” Anh hỏi.

Người lính gác im lặng một lúc rồi thở dài: “Tình hình khá tệ. Theo báo cáo của Viện khoa học, nhiều vùng phát sáng đã bùng nổ, bóng tối đang thôn tính hành tinh của chúng ta. Nghe nói, những người giàu có đã lên máy bay riêng bỏ đi nơi khác. Dân đen như chúng tôi chắc là chết gục ở đây thôi.” Ngừng một lát, anh ta nói: “Ngài sẽ được đưa đến nơi an toàn phải không ạ?”.

Ứng Hàn Thời không trả lời, chỉ ngước nhìn tia sáng trên đỉnh đầu.

Một thời gian sau, anh nghe thấy tiếng khóc của người lính gác.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Người lính gác kéo ô cửa nhỏ, sụt sịt: “Ngài chỉ huy, Hoàng đế bệ hạ băng hà rồi. Đế quốc Diệu Nhật đang trên đà diệt vong…”.

Ứng Hàn Thời không khỏi kinh ngạc. Đối với anh, Hoàng đế bệ hạ là một sự tồn tại đặc biệt. Anh còn nhớ rõ, khi được bổ nhiệm làm sĩ quan chỉ huy vào năm mười tám tuổi cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hoàng đế trong phòng hội nghị. Ngài chỉ lớn hơn anh vài tuổi. Dù còn trẻ nhưng ngài nổi tiếng tâm tư thâm trầm, không bao giờ để lộ cảm xúc vui buồn.

Câu đầu tiên Hoàng đế nói với anh là: “Tinh Lưu, ta đã được nghe nói nhiều về cậu. Cậu rất xuất sắc.” Khóe miệng ngài nở nụ cười nhàn nhạt.

Hoàng đế đã trao cho Ứng Hàn Thời quyền lực to lớn. Ngài nhiều lần đề bạt anh, để Tinh Lưu tự do hoạt động trong vũ trụ. Nhưng cũng chính ngài đã hạ bệ Ứng Hàn Thời khi anh đang ở trên đỉnh cao, tống anh vào ngục. Anh là Tinh Lưu của Đế quốc, nhưng cũng là Tinh Lưu trong lòng bàn tay Hoàng đế.

Khi lệnh bắt giữ anh vừa được ban bố, cả lô cốt và vũ trụ đều nhốn nháo. Đám tâm phúc tụ tập ở buồng chỉ huy. Có người mạnh dạn đưa ra ý kiến: “Ngài chỉ huy, chúng ta khởi nghĩa đi! Chúng tôi quyết không để ngài chịu oan ức”.

Người khác lập tức phản bác: “Khởi nghĩa gì chứ? Dù khả năng chiến đấu của Tinh Lưu hơn người bình thường nhưng cũng đâu phải là đối thủ của Hoàng đế?”.

Đúng thế, nếu trên cõi đời này còn tồn tại người Tinh Lưu không thể đánh bại thì đó chính là Hoàng đế. Gen của Hoàng tộc là nền tảng của nền văn minh Đế quốc. Đã nhiều năm chưa có người nào được chứng kiến Hoàng đế ra tay, nhưng ai cũng biết, vũ khí ánh sáng của Tinh Lưu không địch nổi sức chiến đấu của Hoàng đế.

Điều quang trọng hơn là, Ứng Hàn Thời chẳng bao giờ có ý định phản bội. Anh giơ tay ra hiệu mọi người im lặng rồi tháo huy chương chỉ huy hạm đội, đồng thời mở miệng: “Tôi theo các anh về Đế Đô”.

“Hoàng đế bệ hạ sao có thể chết được?” Anh hỏi người lính gác.

Anh ta thở dài: “Nghe nói, trong lúc rời khỏi tinh hệ Diệu Nhật, hạm đội bảo vệ Hoàng đế bệ hạ đã đụng độ hạm đội quân nổi loạn của chỉ huy Lin. Sức chiến đấu của Hoàng đế bệ hạ và thực lực của hạm đội bảo vệ hoàn toàn có thể đè bẹp kẻ địch. Nhưng đúng lúc đó, Diệu Nhật bùng nổ một đợt vùng phát sáng mới, khiến toàn bộ đội bảo vệ bị hủy diệt. Phi thuyền của Hoàng đế và chỉ huy Lin đâm vào nhau. Hai bên đành phải tiến hành cuộc chiến trên bộ… Cuối cùng, có người nhìn thấy, sĩ quan Lin lái máy bay trốn thoát còn phi thuyền của Hoàng đế bệ hạ bị rơi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy”.

Nghe xong, Ứng Hàn Thời trầm mặc hồi lâu. Anh không ngờ, vị Hoàng đế tối thượng trong lòng người dân Đế quốc lại thiệt mạng bởi một tai nạn ngoài ý muốn.

Sau đó, anh dần nghiệm ra một điều, thế sự vô thường vũ trụ luân hồi cũng chỉ vậy mà thôi. Đế quốc Diệu Nhật với nền văn minh đạt đến đỉnh cao cũng chẳng thoát khỏi bàn tay số phận.

Một thời gian sau, người lính gác cũng không còn xuất hiện nữa. Thảm họa đã lan đến hành tinh này, khiến nhà tù bị sụp đổ. Trước khi bị chôn vùi, cuối cùng anh cũng rút vũ khí ánh sáng ra, thoát khỏi bóng tối. Khi Ứng Hàn Thời quay về, Đế Đô phồn hoa ngày nào giờ đã trở thành đống đổ nát điêu linh. Anh như kẻ vô gia cư lang thang trên đường phố, vô thức đi tới cảng không gian chuyên dụng. Nơi này cũng vắng lặng, chỉ còn lại mấy chiếc phi thuyền cũ kỹ.

Ứng Hàn Thời đi đến khu vực dành riêng cho hạm đội Phượng Hoàng, liền nhìn thấy chiếc phi thuyền “Tinh Quang Hiệu” vốn thuộc về mình. Buồng chỉ huy vẫn còn sáng ánh đèn. Anh lên phi thuyền, chầm chậm đi xuyên qua hành lang, qua khoang nghỉ ngơi của phi công giờ đây không một bóng người. Tới cửa phòng chỉ huy, anh bắt gặp Tiểu John đang đứng bất động bên cửa sổ.

Rất nhiều ký ức trùng lặp trong não bộ của Ứng Hàn Thời. Cho đến khi một tia sáng dần lan rộng, bao trùm cả người anh. Anh lờ mờ thấy một người phụ nự nằm bên cạnh mình, khẽ gọi tên anh: “Ứng Hàn Thời, anh mau tỉnh lại đi! Em sẽ trao cho anh tất cả những gì anh muốn”.

Anh muốn mở mắt ra nhìn cô nhưng không được, chỉ có thể lẩm bẩm hỏi lại: “Tất cả ư?”.

Sau một hồi yên lặng, anh lại nói: “Anh hiểu rồi. Em hãy nhắm mắt lại, để anh…” Để anh chiếm hữu mọi thứ thuộc về em.

“Lão đại, anh đang nói chuyện với em đấy à? Anh tỉnh rồi phải không?” Giọng nói quen thuộc của Tiêu Khung Diễn trở nên rõ ràng bên tai. Ứng Hàn Thời liền mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong căn phòng tràn ngập ánh nắng. Tiêu Khung Diễn quỳ một chân bên cạnh giường, mắt nhắm tịt, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

“Tiểu John, chú đang làm gì vậy?”

Anh chàng người máy hé mắt, cất giọng tội nghiệp: “Lão đại, đây cũng là câu em muốn hỏi anh đó. Anh định làm gì Tiểu John thế?”.

“Chú hãy đứng ra xa một chút đi!” Hai má anh hơi phiếm hồng.

Tiêu Khung Diễn thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng lên, lùi lại phía sau mấy bước.

“Tình hình thế nào rồi?” Ứng Hàn Thời hỏi.

Anh chàng người máy báo cáo những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, sau đó nói: “Em đã bảo quản con chíp rồi, mọi việc tiến triển rất thuận lợi.”

Ứng Hàn Thời gật đầu, đảo mắt một vòng: “Cẩn Tri đâu rồi?”.

Tiêu Khung Diễn đáp: “Mấy ngày nay, cô ấy ở đây suốt, thậm chí buổi tối còn ngủ trên giường của anh nữa. Tiểu Tri nghỉ làm bao nhiêu ngày, giờ mà nghỉ nữa chắc sẽ bị đuổi việc mất. Thế là sáng nay, cô ấy và Trang Xung đã đến thư viện rồi.”

Ứng Hàn Thời mỉm cười.

“Nghe nói, chiều nay cô ấy và Trang Xung bị ông Giám đốc thư viện bắt viết bản kiểm điểm.” Tiêu Khung Diễn tiết lộ.

Ứng Hàn Thời liền ngồi dậy. Anh khẽ nhíu mày khi vết thương đau buốt. Tiêu Khung Diễn liền đỡ anh: “Trời ơi, tuy sắp khỏi nhưng anh cũng phải cẩn thận chứ? Không được vận động mạnh đâu đấy!”.

“Ừ!” Ứng Hàn Thời ra hiệu anh ta không cần đỡ anh. Anh tự xuống giường, mặc áo sơ mi rồi cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Tiêu Khung Diễn không bất ngờ vì anh ta đã sớm đoán ra Ứng Hàn Thời sẽ đi tìm Cẩn Tri ngay sau khi tỉnh lại. Anh ta thậm chí còn cá cược với Trang Xung rằng ngài chỉ huy sẽ lập tức lao về phía Cẩn Tri như con cún con khao khát được chủ nhân khen ngợi… Khụ khụ, ví von này mạo phạm đến Ứng Hàn Thời nhưng xin thứ lỗi, anh ta tạm thời không nghĩ ra câu từ nào thích hợp hơn.

Tuy đang bị thương nặng nhưng vào thời khác này, sắc mặt của Ứng Hàn Thời vẫn rất điềm tĩnh, dáng vẻ ung dung, thong thả. Tiêu Khung Diễn thầm nghĩ: Boss quả nhiên vẫn là người đàn ông chững chạc, có khả năng kiềm chế mạnh mẽ.

Chờ Ứng Hàn Thời lên xe, anh ta vẫy tay: “Anh hãy cẩn thận vết thương…”. Còn chưa nói hết câu, chiếc Porsche đã phóng mất dạng.

Tiêu Khung Diễn quyết định thu lại nhận xét vừa rồi. Ngài chỉ huy rõ ràng là vô cùng khao khát được gặp Cẩn Tri mà.

Cẩn Tri chống cằm ngẫm nghĩ. Nhiễm Dư ngồi bên cạnh, tay cầm bút ghi ghi chép chép: “Chuẩn bị một bữa ăn cho anh ấy?”.

Cẩn Tri lắc đầu: “Đồ mình nấu ăn làm sao được”.

Nhiễm Dư lại hỏi: “Hay là cậu đan áo, cạo râu cho anh ấy? Không được nữa thì gấp hạc giấy đi!”.

Cẩn Tri vẫn lắc đầu. Sau khi Ứng Hàn Thời bất tỉnh, cô rất muốn làm việc gì đó cho anh. Vấn đề là ở chỗ… Tiêu Khung Diễn quá toàn năng nên chẳng cần cô động tay. Cô gõ gõ vào tờ giấy: “Tối qua, Tiêu Khung Diễn đã gấp liền tù tì một ngàn con hạc giấy để cầu nguyện sáng nay Ứng Hàn Thời tỉnh lại. Cậu thử nói xem, mình còn có thể làm gì đây?”.

Nhiễm Dư phì cười: “Mình rất muốn gặp anh chàng người máy đó.”

Vì đã xác định mối quan hệ với Ứng Hàn Thời nên Cẩn Tri quyết định chia sẻ bí mật này với cô bạn thân. Nhiễm Dư tuy láu táu nhưng rất kín miệng nên Cẩn Tri mới yên tâm kể cho cô nghe. Về phần anh chàng bụi đời của cô bạn, rõ ràng cô cảm thấy hai người có vấn đề nhưng Nhiễm Dư sống chết không chịu tiết lộ mà chỉ lắc đầu: “Đừng nhắc đến anh ta nữa”.

Hai cô gái lại tiếp tục nghiên cứu xem Cẩn Tri nên làm gì để chăm sóc bạn trai. Nhiễm Dư đột nhiên cất giọng mờ ám: “Anh ấy bị thương thì cậu lau người cho anh ấy đi!”.

Cẩn Tri liếc bạn một cái: “Sao cậu toàn nghĩ mấy thứ đó thế?”.

“Anh chàng nhà cậu có thân hình không tồi.” Nhiễm Dư huých tay bạn: “Anh ấy có cơ bắp không?”.

Cẩn Tri đáp khẽ: “Tất nhiên rồi!”. Nhiễm Dư nheo mắt, hỏi tiếp: “Có cơ bụng sáu múi không?”.

Cẩn Tri ngẫm nghĩ, bình thản đáp: “Hơi hơi”.

Nhiễm Dư “woa” một tiếng. Cẩn Tri lườm bạn: “Đồ háo sắc!”.

Nhiễm Dư nhăn mũi: “Rõ ràng cậu đang khoe khoang thì có”.

Cẩn Tri mỉm cười. Ở dưới đường, Ứng Hàn Thời ngồi yên trong ô tô, gương mặt đỏ ửng. Cảm giác cái đuôi và đôi tai sắp lộ ra ngoài, anh phải hết sức kiềm chế. Một lúc lâu sau, anh mới xuống xe, đi vào trong thư viện.

“Tri, đến lúc chúng ta đi kiểm điểm rồi.” Trang Xung đứng lên.

“Ừ!”

Trong văn phòng Giám đốc, sau khi đọc xong bản kiểm điểm, Cẩn Tri và Trang Xung đứng nghiêm, nghe ông Giám đốc răn dạy: “Tôi biết cô cậu tương đối xuất sắc, nhưng liên tục nghỉ mười mấy ngày, gọi điện cũng không được, viết kiểm điểm lại chỉ có tám trăm chữ. Bản của Cẩn Tri còn tạm chấp nhận được. Trang Xung, bản của cậu copy trên mạng đúng không? Tôi đã từng đọc trên Baidu…”.

Cẩn Tri chẳng mấy tập trung. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ, đếm từng chiếc lá cây. Không biết Ứng Hàn Thời bao giờ mới tỉnh lại?

Đúng lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Cẩn Tri giật mình, nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Phát hiện ra cô hơi thất thần, ông Giám đốc tỏ ra tức giận: “Tạ Cẩn Tri, cô nhìn đi đâu thế?”.

Cẩn Tri không trả lời, chỉ dán mắt vào người đàn ông vừa đi tới. Sắc mặt Ứng Hàn Thời nhợt nhạt, ngực vẫn còn băng bó. Anh mỉm cười nhìn cô, đôi mắt sâu hun hút. Trang Xung và ông Giám đốc cũng phát hiện ra sự có mặt của anh. Trang Xung cười toe toét.

Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu với họ: “Xin lỗi đã làm phiền”. Sau đó, anh lại quay về phía Cẩn Tri. Cô liền đi đến bên anh.

“Này, tôi còn chưa nói xong cơ mà? Cô đi đâu thế?” Giám đốc cất cao giọng.

Đợi Cẩn Tri ra ngoài, Trang Xung lập tức đóng cửa rồi nói với Giám đốc: “Chú cũng từng trải qua thời thanh niên rồi còn gì? Mình cháu tiếp tục nghe chú chỉ bảo là được”.

Trống ngực đập thình thịch, Cẩn Tri bất giác không thể thốt ra lời. Mấy hôm nay quen nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của anh trên giường bệnh, bây giờ anh lại đứng trước mặt cô, thần sắc hơi tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như thường lệ.

Ứng Hàn Thời hơi cúi xuống, kéo cô vào lòng. Cẩn Tri ôm chặt thắt lưng anh, hít hà mùi hương toát ra từ cơ thể anh. Một lúc sau, anh tìm kiếm đôi môi cô, trao một nụ hôn nồng nàn. Đầu óc Cẩn Tri trống rỗng, cô không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, chỉ chìm đắm trong nụ hôn của anh.

“Ứng Hàn Thời…” Cô khẽ gọi tên người yêu. Anh không đáp mà tiếp tục hôn cô với động tác mạnh mẽ khiến cô không có cách nào kháng cự.

“Khụ…” Cuối cùng cũng có người đi qua, đánh động một tiếng.

Cẩn Tri vội đẩy người anh. Lúc này, Ứng Hàn Thời mới chịu buông cô ra.

“Anh khỏi rồi à?” Cô hỏi.

“Ừ!”

“Anh tỉnh lại từ bao giờ thế?”

“Mới vừa nãy.”

Cẩn Tri cắn môi, có chút hối hận hôm nay lại đi làm.

“Bao lâu nữa em mới hết giờ?” Anh hỏi.

“Còn hai tiếng nữa.” Cô cười: “Chắc em không thể trốn việc được nữa rồi”.

“Anh sẽ ở dưới đợi em.”

“Vâng! Em tiếp tục đi nghe giáo huấn đây!”

Vừa định quay người, cô lại bị anh kéo vào lòng. Anh đột nhiên chạm môi vào vành tai, khiến toàn thân cô bủn rủn. Sau đó, anh mới buông tay để cô đi vào phòng.

Sau khi bị khiển trách, Cẩn Tri quay về chỗ ngồi, tiếp tục làm việc. Còn hơn một tiếng nữa mới hết giờ làm, đối với cô mà nói, mỗi giây mỗi phút đều là nỗi giày vò dài vô tận. Chuông điểm hết giờ vừa vang lên, cô liền cầm túi xách, chạy nhanh xuống dưới.

Nhiễm Dư dõi theo bóng lưng bạn, lắc đầu nói với Trang Xung: “Cẩn Tri đúng là lún sâu thật rồi”.

Cẩn Tri lên xe. Chiếc Porsche nhanh chóng rời khỏi thư viện, hòa vào dòng xe cộ trên đường phố. Cô hỏi: Vết thương của anh còn đau không?”.

Quả thực vẫn hơi đau, nhưng Ứng Hàn Thời đáp: “Hết đau rồi”. Cẩn Tri yên tâm, dõi mắt về phía trước: “Chúng ta đi đâu đây?”.

Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới trả lời: “Đến nhà em có được không?”.

Cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Lâm Tiệp và hai người đàn ông đang tạm thời sống ở nhà anh, mà thời khắc này, cô không muốn bị bất kì người nào khác quấy rầy.

“Tiểu Tri, anh có thể nghe lời hứa của em được không?” Anh đột nhiên hỏi.

Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh. Anh vẫn dõi mắt về phía trước, gương mặt nghiêng ửng đỏ. Thấy cô lặng thinh, anh lại cất giọng kiên định: “Xin em hãy hứa với anh”.

Cẩn Tri cụp mi, bình thản mở miệng: “Em nguyện ở bên Tinh Lưu trọn đời trọn kiếp”.

Căn hộ của Cẩn Tri gần thư viện nên chỉ một lát sau đã đến nơi. Ứng Hàn Thời đỗ xe rồi dắt tay cô lên nhà. Bây giờ là tầm xế chiều, hành lang vắng lặng, tựa như cả thế giới chỉ có hai người.

Vừa vào nhà, Cẩn Tri nói: “Anh ngồi chơi đi.Em rót nước cho anh”.

Ứng Hàn Thời liền nắm tay cô. Hai người nhất thời im lặng. Anh lại giơ tay kia lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt, môi và cổ của cô. Ngón tay mềm mại và mát lạnh của người đàn ông khiến trái tim Cẩn Tri run rẩy. Sau đó, anh cầm tay cô đưa lên môi, hôn từng ngón một.

Cẩn Tri đi làm cả ngày nên thân thể toàn mùi mồ hôi. Thế là cô liền rụt tay về: “Em đi tắm đã!”.

Ứng Hàn Thời lại nghiêng đầu hôn lên cổ cô một cái rồi mới đáp lại: “Được!”.

Hồi còn ở bên không gian song song, hai người đã từng đụng chạm thân mật nhưng không hiểu tại sao, trong lòng Cẩn Tri vẫn có chút e ngại. Cô tắm rửa trong tâm trạng mất tập trung, một lúc sau mới mặc một bộ váy ở nhà rồi đi ra ngoài.

Ứng Hàn Thời đang ngồi trên giường. Anh không bật đèn nên trong phòng tối mờ ảo. Áo sơ mi của anh đã cởi hai chiếc cúc trên cùng. Đôi tai nhọn lộ ra ngoài, chiếc đuôi ngoe nguẩy ở sau lưng. Gương mặt trắng trẻo của anh đỏ như quả cà chua chín, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, nhìn cô đăm đăm.

Cẩn Tri hơi ngẩn người, vô số hình ảnh bất chợt vụt qua trước mắt. Một phút sau, hai má cô nóng ran, mạch máu toàn thân sôi sục. Cổ họng cô khô rát, hai cánh tay buông thõng cũng hơi run run.

Cô từ từ tiến lại gần Ứng Hàn Thời. Không hiểu tại sao, vào thời khắc này, bỗng dưng cô lại muốn bỏ chạy. Phát giác ra sự biến đổi tâm trạng của Cẩn Tri, anh liền kéo cô vào lòng.

Cẩn Tri cứng đờ người. Anh kéo cô ngồi xuống, ghé sát tai hỏi nhỏ: “Vừa rồi em nhìn thấy gì thế?”.

Cẩn Tri im lặng. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có nhịp tim ngày càng nhanh trong lồng ngực của anh và cô.

“Có phải em nhìn thấy… chuyện anh muốn làm với em bây giờ hay không?”

Căn phòng tối mù mờ, giọng người đàn ông trầm ấm, thấp thoáng mùi nguy hiểm. Cẩn Tri áp mặt vào cổ anh, thủ thỉ: “Con người đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong…”.

Ứng Hàn Thời lặng thinh, cọ trán mình vào trán cô. Sau đó, anh bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo. Trong đầu Cẩn Tri vụt qua hình ảnh anh sắp làm với cô, mặt lại càng nóng hơn. Cô vô thức hỏi nhỏ: “Anh có biết không đấy?”.

Ứng Hàn Thời dừng động tác: “Cẩn Tri… Em không nên nghi ngờ một người đàn ông trưởng thành…”.

“Hả?”

“Hồi còn ở trường quân sự, anh đã đọc rất nhiều tài liệu, trong đó có cả di truyền học chủng tộc và sinh lý con người.”

Cẩn Tri cười: “Vậy à?”.

Nghe ra ý trêu chọc của cô, Ứng Hàn Thời lẳng lặng cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng rồi kéo cô sát vào lồng ngực rắn chắc của mình.

“Em đúng là xấu xa mà.” Anh nói. Tâm tư của anh thuần khiết, ngữ khí vừa dịu dàng vừa bất lực, khiến trái tim cô mềm nhũn.

Rất nhanh, cô không thể cười nổi, bởi Ứng Hàn Thời đã thò tay vào trong váy ngủ của cô. Đó là nơi chưa từng có người đàn ông nào khác đụng chạm. Ngón tay mềm mại, mát lạnh của anh nhẹ nhàng vuốt ve, khiến hơi thở của cô ngày càng gấp gáp. Cẩn Tri xấu hổ, vùi mặt vào ngực anh. Một lúc sau, anh đưa tay ra sau lưng cô nhưng mãi vẫn không tháo được móc cài áo lót.

“Tiểu Tri, mau cởi giúp anh!” Ứng Hàn Thời hôn lên tai cô.

Cẩn Tri đáp khẽ: “Anh tự nghĩ cách đi”.

Anh dừng động tác, sau đó cất giọng khàn khàn: “Anh xin lỗi”.

Một tiếng “xoạt” vang lên, áo lót đã bị kéo đứt. Cẩn Tri tròn mắt: “Anh…”.

Ứng Hàn Thời đưa tay ra đằng trước, ôm trọn nơi mềm mại của người phụ nữ. Cẩn Tri thở dốc, không thể thốt ra lời. Một lúc sau, anh lại không thỏa mãn, thì thầm bên tai cô: “Anh có thể hôn lên chỗ đó không?”.

“Không được!” Cẩn Tri cất giọng run run.

Ứng Hàn Thời yên lặng vài giây rồi đột nhiên tốc váy cô, phủ môi xuống. Toàn thân Cẩn Tri bủn rủn, hơi thở gấp gáp. Cô đặt hai tay lên vai anh, muốn đẩy ra nhưng không sao cản nổi. Cuối cùng, cô lại bị anh giữ lấy cổ tay rồi kéo nằm xuống giường.

Váy ngủ của cô và áo sơ mi của anh đã rơi xuống đất. Ngọn đèn trên đầu giường tòa ánh sáng ấm áp. Cẩn Tri nằm ngửa, mơ màng nhìn người đàn ông. Gương mặt của anh đỏ bừng nhưng đôi mắt tối thẫm, khiến cô bất giác nhớ tới ánh mắt của anh mỗi khi giải quyết kẻ địch.

“Tiểu Tri!” Anh không hành động ngay, ngữ khí dịu dàng chứa đựng sự đè nén và khó chịu: “Em có thể… vỗ về cái đuôi của anh không?”.

Cẩn Tri nhìn cái đuôi đang giương lên cao. Tựa như phát giác ra ánh mắt của cô, nó không ngừng ngoe nguẩy.

“Vỗ về kiểu gì cơ?” Cô hỏi.

“Em cứ tóm lấy nó là được rồi.” Anh vừa dứt lời, cái đuôi lập tức đưa đến trước mặt cô.

Cẩn Tri cười tủm tỉm, nhướng mày nhìn anh: “Trước kia, chẳng phải anh không thích em chạm vào đuôi của anh hay sao?”.

Ứng Hàn Thời đột nhiên hạ thấp người. Động tác này khiến Cẩn Tri cảm nhận một cách rõ ràng sự thay đổi của bộ phận nào đó.

“Bởi vì mỗi khi em nắm đuôi, anh… anh đều có phản ứng…” Ứng Hàn Thời ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Cẩn Tri hết sức ngượng ngùng. Vài giây sau, cô nhướn người hôn lên cổ anh rồi nhẹ nhàng nắm lấy chiếc đuôi. Thân thể Ứng Hàn Thời cứng đờ trong giây lát. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Cẩn Tri cúi đầu, hôn lên chiếc đuôi của anh. Cô vừa chạm môi, nó liền như con chim giật mình kinh sợ, lập tức trườn khỏi lòng bàn tay cô. Ứng Hàn Thời liền giữ hai cổ tay Cẩn Tri, nhìn cô chăm chú. Cẩn Tri mỉm cười với anh. Chiếc đuôi vừa bỏ chạy bắt đầu quấn lấy thắt lưng cô, khiến cô không cười nổi nữa. Trong không gian song song, anh đã từng làm vậy nhưng lần này, cảm giác hoàn toàn khác. Ứng Hàn Thời nhanh chóng dùng cái đuôi “trói” cô lại. Cả người cô cong lên, thậm chí lưng rời khỏi mặt giường, hướng tới thân thể anh.

Thanh âm của Cẩn Tri hơi run run: “Ứng Hàn Thời, anh chơi xấu…”.

Anh giơ tay đỡ thắt lưng cô, kéo sát vào lòng mình: “Anh thích làm vậy… Em có bằng lòng không?”.

Cẩn Tri chỉ cảm thấy bản thân tan chảy trong thanh âm dịu dàng của anh. Cô khẽ “vâng” một tiếng, giơ tay lên ôm cổ Ứng Hàn Thời, để anh phủ người xuống.

Một cơn gió thổi qua làm tung bay rèm cửa sổ. Cẩn Tri ôm vai Ứng Hàn Thời, nấc nghẹn khe khẽ. Anh dịu dàng hôn cô nhưng động tác ở thân dưới lại vô cùng mạnh mẽ. Cẩn Tri đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh.

“Tiểu Tri…” Anh gọi tên cô nhưng đáp lại chỉ là tiếng thở dốc khe khẽ. Cẩn Tri cũng không biết mình muốn trốn tránh hay càng muốn nhiều hơn nữa. Đôi mắt anh như bùng lên một ngọn lửa, thiêu rụi mọi ý chí của cô. Cô nhắm mắt, cảm giác có một dòng suối mát lạnh chảy qua cơ thể. Cô ôm anh càng chặt hơn, để mặc anh “công thành đoạt đất” mà không có cách nào kháng cự.

“Ứng Hàn Thời!”

“Anh đây!”

“Ứng Hàn Thời!”



Cô không ngừng gọi tên anh, anh cũng không ngừng đáp lại. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh thì thầm của họ, tựa như một sự xác nhận hay một lời hứa nào đó. Cuối cùng, cô nằm yên trong lòng anh, từ thể xác đến linh hồn hoàn toàn thỏa mãn.

Buổi sớm tinh mơ, Cẩn Tri cuộn chăn nằm trong góc, Ứng Hàn Thời ngồi ở mép giường, quay lưng về phía cô, thong thả cài cúc áo sơ mi. Một lúc sau, anh quay người, nhẹ nhàng kéo chăn của cô. Cẩn Tri không chịu: “Anh định làm gì thế?”

Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa: “Chẳng phải em nói… đau nhức hay sao? Anh chỉ muốn xem thế nào…”.

“Không được.” Cẩn Tri từ chối ngay: “Vừa rồi, anh cũng bảo chỉ ôm em ngủ chứ không làm gì cả. Kết quả thì sao?”.

Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt. Cẩn Tri “hừ” một tiếng: “Đường đường là Tinh Lưu nhất ngôn cửu đỉnh mà lại nuốt lời cơ đấy!”.

“Anh xin lỗi. Đây là lần đầu tiên trong đời anh không giữ lời.”

Nghe anh nói vậy, Cẩn Tri không sao giận nổi. Cô cất giọng biếng nhác: “Người ta là lần đầu tiên, anh không biết kiềm chế một chút à?”.

Ai ngờ Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Nếu anh không kiềm chế… bây giờ, chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu”.

Cẩn Tri xấu hổ vùi mặt vào trong chăn. Vài giây sau, bụng đột nhiên sôi ùng ục, cô nói: “Em đói quá, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi”.

Anh gật đầu: “Được, anh cũng đói rồi”.

Cẩn Tri liếc anh một cái: “Anh đói là phải rồi”.

Sáng sớm, đường phố vẫn vắng lặng, xe buýt trống không. Hai người tay trong tay đi đến quán bán đồ ăn sáng quen thuộc. Ông chủ mập mạp đang đun nước. Nhìn thấy họ, ông ta cất giọng ngạc nhiên: “Cô cậu đi ăn sớm thế, bánh bao vẫn còn chưa chín, giờ chỉ có phở thôi”.

“Cho cháu hai bát phở đi ạ!” Cẩn Tri nói.

Hai người ngồi xuống bên một chiếc bàn nhỏ. Ứng Hàn Thời rót ra hai cốc trà, từ tốn mở miệng: “Từ hôm nay, em dọn đến nhà anh nhé!”.

“Không được! Em sống một mình quen rồi.” Cẩn Tri lắc đầu, đây là lời nói thật lòng. Ứng Hàn Thời cầm cốc trà, uống một ngụm, mi mắt cụp xuống.

Cẩn Tri lại mềm lòng, dịu dàng mở miệng: “Em sẽ đưa chìa khóa cho anh”. Thấy anh không hiểu, cô giải thích: “Chìa khóa nhà em ấy!”.

Ứng Hàn Thời đặt cốc trà xuống bàn, khóe mắt ẩn hiện nụ cười vui vẻ: “Vậy thì anh sẽ dọn sang nhà em”.

Cẩn Tri hết nói nổi: “Hàn Thời, ý em không phải bảo anh chuyển tới. Em quen sống một mình rồi, cho anh chìa khóa nghĩa là anh có thể đến bất cứ lúc nào anh muốn”.

Ứng Hàn Thời cất giọng kiên định: “Em là người phụ nữ của anh, ngày nào anh cũng muốn ở bên em”. Cẩn Tri nhất thời không biết đối đáp ra sao, đành nói nước đôi: “Chuyện này… chúng ta tính sau đi!”.

Hai người giải quyết xong bữa sáng mà vẫn chưa tới giờ đi làm. Ứng Hàn Thời hỏi: “Em muốn đi đâu?”.

Cẩn Tri ngáp dài: “Em về nhà ngủ bù một lát”.

Về đến nhà, cô liền lên giường: “Anh không buồn ngủ sao?”.

Ứng Hàn Thời lắc đầu, “Mấy hôm trước, anh ngủ quá nhiều rồi. Em chợp mắt một lúc đi, anh ở đây cùng em”.

“Vâng!”

Lúc thay bộ đồ ngủ cho thoải mái hơn, nhìn thấy những dấu vết đo đỏ trên cổ và ngực mình, cô nói nhỏ: “Đều tại anh cả”.

“Ừ!” Ứng Hàn Thời đáp. Cô nằm xuống giường, thò tay ra ngoài chăn nắm lấy tay anh rồi nhắm mắt.

Có lẽ do quá mệt mỏi nên Cẩn Tri nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ứng Hàn Thời đặt bàn tay mềm mại vào trong chăn rồi cúi xuống hôn lên má cô. Sau đó, anh ngồi yên lặng ngắm người yêu.

Ánh nắng ban mai từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng. Dấu hôn phiếm hồng nổi bật trên làn da trắng mịn màng của cô. Ứng Hàn Thời cúi xuống, ngậm cổ Cẩn Tri rồi dùng răng day nhẹ. Nơi đó lại xuất hiện dấu môi hôn. Có lẽ tưởng bị muỗi đốt nên cô khẽ chau mày, giơ tay sờ sờ trong khi vẫn ngủ say.

Ứng Hàn Thời lại cắn thêm phát nữa… Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên. Trên cổ, vai, xương đòn của Cẩn Tri đã đầy những dấu hôn.

Ngắm nghía “tác phẩm” của mình, Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt. Khi tỉnh giấc, thế nào cô cũng trách anh cho mà xem.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ khe khẽ. Ứng Hàn Thời đứng lên, kéo tấm màn gió ngăn phòng khách với phòng ngủ lại rồi mới đi mở cửa.

Tiêu Khung Diễn khoác áo gió đen kín mít từ đầu đến chân, tay cầm hộp thuốc y tế xuất hiện ở bên ngoài. Ứng Hàn Thời liền giơ tay làm động tác “suỵt”: “Cô ấy đang ngủ”. Anh chàng người máy gật đầu, nhẹ nhàng khép cửa.

Hai người đi ra ngoài ban công nói chuyện. Tiêu Khung Diễn kéo cái ghế lại gần: “Tô lái xe đưa em đến đây. Anh ta đang ở dưới nhà”.

Ứng Hàn Thời ngồi xuống, quay lưng về phía anh chàng người máy, từ tốn cởi áo sơ mi. Tiêu Khung Diễn hít một hơi, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Trời ơi! Sao lại ra nông nỗi này? Vết thương rỉ máu rồi”. Ứng Hàn Thời im lặng. Tiêu Khung Diễn vừa xử lý vết thương vừa thắc mắc: “Lão đại, rốt cuộc tối qua anh đã làm gì? Lẽ nào đi giết năm con quái vật sinh hóa hay sao? Em đã dặn anh đừng vận động mạnh cơ mà?”.

Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, đôi mắt dõi lên bầu trời, khóe miệng cong lên: “Tiểu John, có một số chuyện chú không hiểu đâu”.

Tiêu Khung Diễn tỏ ra hết sức nghi hoặc. Nhưng anh ta cũng nhận ra, sáng hôm nay, tâm trạng Ứng Hàn Thời rất phấn khởi. Thế là anh ta cũng thấy vui lây, vừa hát ngâm nga vừa băng bó lại vết thương.

“Được rồi!” Anh ta đóng nắp hộp thuốc: “Anh có về cùng bọn em không?”.

Ứng Hàn Thời cài cúc áo, đứng lên: “Không! Lát nữa tôi đưa cô ấy đi làm rồi về sau”. Hai người quay ra phòng khách. Đúng lúc này, một cơn gió thổi tấm màn gió tung bay. Tiêu Khung Diễn tinh mắt, phát hiện trên cổ Cẩn Tri chi chít những dấu vết hồng hồng.

“A!” Anh ta thốt lên: “Tiểu Tri cũng bị thương rồi”. Ứng Hàn Thời dõi theo ánh mắt anh ta, lập tức kéo màn gió xuống, đồng thời nghiêm giọng: “Chú khỏi cần bận tâm”.

“Nhưng cô ấy…” Tiêu Khung Diễn mù mờ. Bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Ứng Hàn Thời, anh ta liền ngậm miệng. Có chút không cam lòng, đi đến cửa nhà, anh ta đột nhiên sáng mắt, quay sang Ứng Hàn Thời: “Em biết tối qua hai người làm gì rồi?”.

Ứng Hàn Thời dừng bước, chắp hai tay sau lưng: “Bọn tôi… làm gì?”.

Tiêu Khung Diễn nở nụ cười đắc ý: “Anh hãy nói thật đi! Có phải tối qua anh dẫn Tiểu Tri đi leo núi không? Thế nên vết thương mới bị bục ra. Tiểu Tri cũng bị ngã nên mới thế. Lão đại, anh chẳng cẩn thận gì cả”.

Ứng Hàn Thời cười: “Đúng là tôi cùng cô ấy đi leo núi”.

Bởi vì đoán trúng đáp án nên Tiêu Khung Diễn vui vẻ rời đi.

Ứng Hàn Thời lại cất giọng dịu dàng ở đằng sau: “Chúng tôi “leo” mấy lần liền”.

Đằng sau tấm màn gió, Cẩn Tri đã mở mắt. Cô bị Tiêu Khung Diễn đánh thức từ lâu. Nghe câu nói này của anh, hai má cô bất giác nóng ra. Ứng Hàn Thời đúng là ngày càng xấu xa!

Sương mù dần tan biến, ánh bình minh chiếu sáng đường phố. Cả thành phố Giang khôi phục sinh khí, đâu đâu cũng ồn ào náo nhiệt. Quán ăn sáng của ông chủ mập mạp ngày càng đông khách, người ra người vào tấp nập. Không ai để ý đến một người đàn ông ngồi ở góc phòng. Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, có thân hình cao lớn và diện mạo sáng sủa. Anh ta mặc áo sơ mi màu xám đơn giản, tay xắn lên cao để lộ cơ bắp rắn chắc. Anh ta ngồi một mình ở đó, sắc mặt điềm tĩnh nhưng cũng toát ra một vẻ khó tiếp cận. Má trái của anh ta dán một miếng băng y tế nho nhỏ, trên vẽ hình mặt cười.

Ông chủ quán đi đến, cất giọng khách khí: “Quý khách muốn dùng gì?”.

Người đàn ông im lặng vài giây, thò vào túi quần rút một tờ năm đồng ném lên bàn: “Số tiền này có thể ăn món gì?”.

Dù không ngờ đối phương nghèo đến thế nhưng ông chủ vẫn hòa nhã trả lời: “Một lồng bánh bao nhỏ và một cốc sữa đậu nành hoặc một bát phở”.

“Phở đi!” Người đàn ông nói ngắn gọn. Ông chủ lập tức thu tiền rồi rời đi.

Bát phở nóng hổi nhanh chóng được mang đến. Người đàn ông ăn rất từ tốn. Vài phút sau có hai thanh niên trẻ tuổi cũng mặc áo sơ mi màu xác và quần âu đen tương tự đi đến, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.

“Ngài chỉ huy!”

“Ngài chỉ huy Lin!”

Cả hai đồng thời mở miệng.

“Ừ.” Arnold Lin ăn xong, đặt đũa xuống bàn, hỏi bọn họ: “Tình hình gần đây thế nào rồi?”.

Một thuộc hạ đáp: “Theo tin tức do lính trinh sát gửi tới, sĩ quan Tinh Lưu đã trở về từ không gian song song. Trong tay ngài ấy có hai con chip”.

“Tôi biết rồi.” Người đàn ông đáp.

“Tiếp theo nên làm gì? Đối phương đã hơn chúng ta một con chip rồi.” Tên kia hỏi.

“Tôi sẽ thu xếp.” Anh ta rút tờ giấy ăn lau miệng và tay: “Các cậu có mang tiền cho tôi không?”.

“Có ạ!” Một thuộc hạ rút ra chiếc phong bì lớn đưa cho anh ta: “Đây là một trăm ngàn tệ. Ngài bảo không cần nhiều hơn nên chúng tôi chỉ chuẩn bị từng này”.

“Ừ!” Lin nhận lấy phong bì, cất giọng lãnh đạm: “Tạm thời thế đã! Các cậu về trước đi!”.

Hai tên thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, một tên lên tiếng hỏi: “Ngài chỉ huy không về cùng chúng tôi sao?”.

“Tạm thời thì chưa.”

“Xin ngài chỉ huy đừng đi lạc hay lang thang đầu đường xó chợ như lần trước nữa, khiến chúng tôi hết sức lo lắng. Nếu cần thiết, xin hãy để lính y tế đi theo ngài. Trong cuộc quyết chiến với Hoàng đế, đại não của ngài bị ảnh hưởng bởi bức xạ của vùng phát sáng, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, thường xuyên quên mọi chuyện…” Một thuộc hạ khuyên can nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lin, anh ta lập tức ngậm miệng.

Đúng lúc này, tên còn lại ho khan một tiếng: “Ngài chỉ huy, người phụ nữ của ngài đến rồi”.

Lin quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái có dáng vẻ vội vã ở phía xa xa. Anh ta ra lệnh cho thuộc hạ: “Các cậu đi trước đi!”. Hai người đàn ông lập tức đứng lên, rời khỏi quán ăn.

Lin ngồi yên, cúi đầu uống nước. Nhiễm Dư đi đến trước mặt anh ta, chau mày hỏi: “Đầu Gỗ, mới sáng sớm anh đã đi ra ngoài lén lút gặp ai thế?”.

“Cấp dưới ngày trước ấy mà. Em đã ăn gì chưa?” Lin đáp.

Nhiễm Dư ngồi xuống, giơ tay lên cao: “Ông chủ, cho tôi một lồng bánh bao”. Cô lại quay sang anh ta: “Anh cũng có cấp dưới cơ à?”.

Lin cười cười: “Có, rất nhiều là đằng khác”. Ngữ khí của anh ta nửa thật nửa giả, chẳng thể đoán biết được. Nhiễm Dư cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Lồng bánh bao nóng hổi được đưa lên, Nhiễm Dư xúc hai thìa ớt bỏ vào cái đĩa nhỏ trước mặt. Vừa định ăn, đĩa ớt liền bị Linh bê đi chỗ khác.

Nhiễm Dư trừng mắt với anh ta: “Anh làm gì vậy?”.

“Đừng ăn nhiều vậy.” Lin đáp.

Nhiễm Dư “hừ” một tiếng: “Cứ mặc kệ tôi”. Cô giơ tay định lấy lại đĩa ớt nhưng đã bị anh ta nắm chặt.

“Sao tôi có thể mặc kệ em được.” Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa. Nhiễm Dư đỏ mặt, buông đĩa ớt. Lúc này, anh ta mới thả tay cô ra. Nhiễm Dư cúi đầu, lặng lẽ ăn bánh bao. Lin chăm chú dõi theo cô.

“Đầu Gỗ, bao giờ anh mới chịu đi gặp bạn tôi?” Cô hỏi nhỏ.

Lin cười cười: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích gặp người lạ. Em cũng đừng kể với bạn chuyện liên quan đến tôi”.

Nhiễm Dư có chút chán nản. Ngay từ đầu cô đã biết, tính cách của người đàn ông này rất kỳ quái. Mấy hôm đầu, cô còn có thể lên mặt với anh ta, bây giờ không hiểu nguyên do vì sao, tự nhiên cô không dám chọc tức đối phương nữa.

Thấy sắc mặt cô lộ rõ vẻ không vui, Lin liền chuyển đề tài: “Chẳng phải em muốn đi chơi hay sao? Mấy hôm nữa, tôi đưa em đi!”.

Nhiễm Dư bĩu môi: “Nói thì hay lắm, lấy đâu ra tiền mà đi? Đúng rồi, hai mươi đồng tiêu vặt tôi đưa hôm qua còn không?”.

“Tôi tiêu hết rồi.” Khóe mắt thấp thoáng ý cười, anh ta ném cái phong bì ra trước mặt cô: “Em hãy lấy một ít thanh toán tiền thuê nhà, mua cái túi xách mà em thích. Phần còn lại, chúng ta đi du lịch”.

Nhiễm Dư cầm lên xem, lập tức trợn tròn mắt, hạ giọng hỏi nhỏ: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”.

Lin đứng lên: “Tôi đã nhớ ra mình có tham gia một số vụ làm ăn. Tôi còn có chút việc đi trước đây, em cứ ăn từ từ”.

Anh ta vừa quay người, Nhiễm Dư liền túm lấy gấu áo anh ta: “Đầu Gỗ, không phải anh định lẳng lặng bỏ đi mà không nói lời từ biệt đấy chứ? Anh đã hồi phục trí nhớ nên quay về cuộc sống của mình phải không?” Thấy đối phương lặng thinh, cô liền nhét phong bì tiền vào tay anh ta: “Anh muốn đi thì cứ việc, tôi cũng chẳng thiếu mấy chục nghìn”.

Lin nhìn cô chăm chú, phát hiện viền mắt cô hơi ươn ướt. Vài giây sau, anh ta đột nhiên kéo cô đứng dậy, ấn cô vào bờ tường bên cạnh, thu hút sự chú ý của nhiều người khách ngồi ăn xung quanh. Nhiễm Dư còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã cúi xuống hôn cô. Bộ râu lởm chởm ở cằm anh ta chọc vào làn da cô, gây cảm giác nhoi nhói.

Nhiễm Dư vùng vẫy theo phản xạ nhưng đã bị đối phương nắm chặt hai cổ tay, khiến cô không có cách nào động đậy mà chỉ có thể bị khóa chặt trong lòng anh ta.

Một lúc sau, Lin mới buông người cô ra. Ánh mắt anh ta tối thẫm nhưng ngữ khí vẫn bình thản: “Phụ nữ không nên can thiệp vào chuyện của đàn ông. Tối nay em nhớ nấu canh sườn, đợi tôi về ăn”.

Nhiễm Dư ngơ ngẩn nhìn anh ta, chỉ thốt ra một tiếng: “Ừ!”.

Anh ta đã quay người rời đi.

Buổi sáng, Cẩn Tri bận rộn sắp xếp lại giá sách. Trang Xung cắm mặt vào máy tính, còn Nhiễm Dư ngồi ở bàn làm việc, thẫn thờ hồi lâu.

Làm việc được một lúc, Cẩn Tri dừng động tác, có chút thất thần. Đêm qua, cô và Ứng Hàn Thời đều không sử dụng biện pháp phòng tránh. Lúc bấy giờ, tâm trạng của cô và anh đều xúc động nên bất chấp tất cả. Mấy lần sau đó, tuy cũng nghĩ tới vấn đề này nhưng cô lại ôm hy vọng đang ở trong thời kỳ an toàn.

Ngộ nhỡ… không may có thai thì sao? Không biết cô sẽ sinh ra cái gì nữa?

Nghĩ đến đây, Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn quyển lịch treo tường. Hôm nay là cuối tuần, Ứng Hàn Thời nói sẽ đến đón cô. Hai ngày cuối tuần chắc sẽ ở bên nhau suốt… Nhất định phải chuẩn bị biện pháp an toàn mới được.

Cùng thời gian đó, Ứng Hàn Thời đứng bên cửa sổ, dõi mắt ra hồ nước. Vài giây sau, anh ngoảnh đầu nói với Tiêu Khung Diễn: “Chú thông thạo mua hàng trên mạng, hãy đặt giúp tôi một thứ”.

“Được thôi. Anh muốn mua thứ gì?” Tiêu Khung Diễn cười híp mắt, xoay màn hình máy tính về phía anh.

Ứng Hàn Thời không trả lời mà đi tới, nhập từ khóa vào ô tìm kiếm. Tiêu Khung Diễn tìm trên trang Tmall một lúc rồi ngẩng đầu: “Báo cáo Boss, em đã chọn xong rồi”.

Ứng Hàn Thời đảo mắt qua màn hình, là Okamoto 003(*). Anh không rõ lắm về mấy thứ này nhưng rất tin tưởng vào khả năng thu thập và phân tích thông tin để chọn ra sản phẩm tốt nhất của Tiêu Khung Diễn. Thế là anh gật đầu: “Chú mua đi!”.

(*) Okamoto 003 là sản phẩm bao cao su siêu mỏng của Nhật Bản.

Anh chàng người máy đặt mua mười hộp, lại nói: “Em đặt ở cửa hàng flagship của thành phố Giang. Họ sẽ giao hàng trước tối nay”.

Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Chú làm tốt lắm!”.

Được khen ngợi, Tiêu Khung Diễn rất phấn khởi. Nghĩ tới chuyện lát nữa boss đi đón Cẩn Tri, anh ta lại nhăn mặt: “Lão đại, tối nay không được vận động mạnh đâu đấy! Tốt nhất là anh đừng đi leo núi nữa”.

Ứng Hàn Thời đảo mắt qua màn hình máy tính, im lặng vài giây mới trả lời: “Tôi… sẽ giữ chừng mực”.

Là một người đàn ông, anh biết giữ chừng mực, “leo” chậm một chút là được chứ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK