________________________________
Cô hướng ống tay áo lấy ra hai bọc khô bò nhỏ, khách khí hỏi một câu.
"Muốn ăn không?"
Mục Vân Phong lắc đầu không cần, hắn hiện tại đối với trẻ em của Viện phúc lợi không có hảo cảm gì.
Làm hắn kinh ngạc chính là, tam ca luôn luôn không thích ăn đồ ăn vặt, cư nhiên nhận.
Y Y thở dài," Em còn tưởng anh sẽ khách khí một chút nói không ăn đâu."
Mục Vân Chu nhướng mày," Làm em thất vọng rồi."
Thế là một lớn một nhỏ liền ở trước mặt mọi người mà gặm khô bò, không khí đặc biệt hài hòa.
Mục Vân Phong suốt một đêm chưa được ăn, buổi sáng cũng chưa kịp ăn xong, hậu quả chính là, không cẩn thận...Đói bụng.
Nhìn đứa bé nhỏ chuyển động quai hàm, ngón cái cùng ngón trỏ Mục Vân Phong ngo ngoe rục rịch, cứng đờ mà dời đi ánh mắt, lại trùng hợp đối đầu với nước mắt lưng tròng, đầy ủy khuất của Hạ Tư Vũ.
Mục Vân Phong nháy mắt siết chặt nắm tay, hung hăng mà trừng mắt đối phương một cái, trong lòng cười lạnh, vẫn là cùng "đời trước" giống nhau, thích tỏ vẻ đáng thương.
Đời này, hắn sẽ không bị lừa nữa!
Đã ngu một lần, nhất định không ngu lần thứ hai.
Mục Vân Phong lần nữa dời đi ánh mắt, sau khi nhìn một vòng, hắn phát hiện vẫn là đứa bé tên Y Y trước mặt này đẹp mắt nhất.
Hắn vừa định bàn với tam ca chọn đứa bé này đi, ai ngờ tam ca liền mở miệng trước.
Mục Vân Chu:" Y Y, bọn anh nhận nuôi em, em nguyện ý không?"
Y Y quyết đoán lắc đầu.
Mục Vân Chu kinh ngạc," Vì sao lại không muốn? Em không muốn có gia đình sao?"
Những đứa bé khác đều rất thích được nhận nuôi a.
Y Y lần nữa từ trong ống tay áo móc ra một hộp sữa chua, nhanh chóng đem ống hút cắm vào, hút hai ngụm trước khi trả lời.
"Ăn nhờ ở đậu biến thành tiểu đáng thương, quá thảm, em tự do, em có tiền, em cái gì cũng không thiếu, không cần nhảy vào hố lửa, nơi này trên cơ bản đều khá tốt, một chút không hoàn mỹ có thể xem nhẹ."
Mục Vân Phong sửng sốt, không thể không nói tiểu gia hỏa này còn nói rất có đạo lý.
Mục Vân Chu buồn cười, tiểu gia hỏa tuổi không lớn, nhưng vốn từ vựng còn rất đầy đủ.
Phó viện trưởng hôm nay mới biết được tiểu Y Y cư nhiên có thể nói như vậy, lúc trước bà vẫn luôn cho rằng tiểu gia hỏa này từ ngữ quái gở chậm phát triển, nếu không thì chính là đầu óc có vấn đề, hiện tại xem ra đều không phải, tiểu gia hoa tuổi tuy nhỏ, nhưng nói chuyện còn rất có trật tự.
Mục Vân Chu cười một chút, hỏi," Một chút không hoàn mỹ kia là cái gì?"
Nhắc tới cái này Y Y liền thở dài," Các bạn nhỏ quá ngay thơ, luôn cưỡng bách em cùng nhau chơi trò chơi, còn muốn em làm cô dâu, làm cô dâu liền xong, em cảm thấy mình như một con rối mặc dòng đời đưa đẩy, nhưng trăm triệu không nghĩ tới cư nhiên còn có lời thoại! Có lời thoại còn chưa xong, em liền xem như bản thân là một con rối có cảm xúc, nhưng mà làm người ta không thể chịu được chính là chú rể cư nhiên dành đồ ăn vặt với cô dâu, không dành được liền khóc, mệt tim!"
Chán ghét trong giọng nói tiểu gia hỏa quá rõ ràng, mọi người đều nhịn không được cười.
Mục Vân Chu nghĩ hắn hẳn là tìm được biện pháp khuyên bảo cô bé rồi.
So với Hạ Tư Vũ hay những đứa bé khác, hắn càng thích cô bé xinh đẹp lại thú vị này hơn.
"Em muốn tránh đi chút không hoàn mỹ đó không? Muốn tránh những người quấn lấy em không, muốn không phải đọc lời thoại cô dâu không, muốn không có ai giành đồ ăn vặt không, chỉ cần..."
Y Y chớp mắt," Từ từ, anh trai, anh đang đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm sao?"
Mục Vân Chu "......"
Mục Vân Phong trong lòng cười muốn xỉu, đây là lần đầu tiên thấy tam ca dỗ trẻ con, còn thất bại, cho dù là Hạ Tư Vũ "đời trước", tam ca cũng không kì công như vậy.
Thật ra mà nói, xác thật giống nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.
"Không phải đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, anh là đang đẩy mạnh tiêu thụ nhà của chúng ta." Mục Vân Chu không ngừng cố gắng.
" Anh trai phải làm ba ba em sao?"
"...Không phải ba ba, là anh trai, nếu em đồng ý, ba ba của anh trai sẽ là ba ba của em, mama của anh trai cũng sẽ là mama của em, em sẽ không phải tiểu đáng thương ăn nhờ ở đậu, mà là tiểu công chúa duy nhất của Mục gia, còn có các anh trai đều không thích chơi trò đóng vai gia đình, cho nên, em không cần lo lắng sẽ có những phiền não kia."
Y Y nghiêm túc nghĩ nghĩ.
Nghe ra giống như không tồi, những bạn nhỏ kia quá khó chơi, hơn nữa những bé gái, đều thích làm tiểu công chúa được người ta sủng ái.
Cô cũng không ngoại lệ.
Nhìn ra cô động tâm, Mục Vân Chu hướng Y Y vươn tay.
"Y Y, nguyện ý cùng anh trai về nhà không?"
*******
Tới khúc dễ thương chết người rồi aaaaa