Beta: Sơ Nặc
_____________________________
Hạ Tư Vũ vẫn còn tiếp tục, cô ta chỉ vào Y Y trong lòng ngực của Mục Vân Chu lớn tiếng nói,“ Em tốt hơn bạn ấy, sức khỏe em tốt, học tập tốt, giáo viên đều khen em, Y Y bạn ấy cũng chưa từng đọc qua sách, còn có, còn có... Anh trai, anh đừng bị bạn ấy lừa, bạn ấy giỏi nhất là gạt người, luôn lấy đồ ăn lừa người khác cùng chơi với bạn ấy, còn khi dễ người ta tới khóc, bạn ấy không phải một đứa bé ngoan."
Y Y liếc miệng, rõ ràng là những đứa bé kia đoạt đồ của cô, không đoạt được liền khóc, sao có thể liên quan đến cô, cuối cùng vì dập tắt náo động, cô còn đem đồ ăn vặt đều chia ra.
Mục Vân Chu không để ý tới Hạ Tư Vũ, nhìn về phía viện trưởng, “Đây là lương thiện đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện mà ngài nói?”
Viện trưởng:……
Bà cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, đứa nhỏ Tư Vũ này ngày thường không phải như thế.
Viện trưởng muốn vì đứa bé giải thích vài câu, Mục Vân Chu lại không tính toán cho bà cơ hội giải thích.
“Cần quấy, lật ngược phải trái, hoàn toàn không cảm thấy chính mình không đúng, đây mới là đáng sợ nhất, ở lại đi.” Mục Vân Chu gật gật đầu, ôm đứa bé cùng Mục Vân Phong đi càng lúc càng xa.
Tư Vũ còn muốn tiếp tục dây dưa bị chặt chẽ giữ chặt, không cho cô ta một chút cơ hội tránh thoát, chỉ cần người lớn không cố ý thả ra, một bé gái chín tuổi bình thường, làm sao có thể tránh thoát được trói buột của người lớn.
“Buông ra, tôi muốn anh trai, người xấu, các người đều là người xấu, tôi chán ghét các người!.” Hạ Tư Vũ khóc đến tê tâm liệt phế, không chút nào cố kỵ đối phương là mẹ viện trưởng nuôi dạy chính mình, múa may tay chân đánh đánh đá đá, tiếng đánh phanh phanh phanh làm cho người nghe được nhíu mày.
Phó viện trưởng bởi vì chuyện vừa rồi, đối với Hạ Tư Vũ sinh ra không hài lòng, thấy cô ta nháo như vậy, kiên nhẫn dần dần cạn kiệt.
“Mục gia chướng mắt con, nháo cũng vô dụng!” Phó viện trưởng giật nhẹ miệng,“Con nháo lật trời, Mục gia không cần con chính là không cần con!”
Viện trưởng không tán đồng mà nhìn phó viện trưởng,"Cô bớt tranh cãi.”
Phó viện trưởng hừ lạnh,“Tôi nói đều là sự thật, chín tuổi không tính nhỏ, nên hiểu đều đã hiểu, cô đem nó xem như cháu gái mà đau lòng, cô nhìn nó xem, không như ý muốn đến cô cũng có thể ra tay được, hiện tại xem ra ngày thường ngoan ngoãn quả nhiên đều là ngụy trang, nếu không như ý liền bại lộ bản tính, tính cách như vậy, Mục gia có thể thích mới là lạ!”
Viện trưởng bất đắc dĩ thở dài,“Loại chuyện này dù là ai cũng khó chịu, càng không nói là một đứa bé, cô không thể đừng cùng một đứa nhỏ so đo được à?”
“Hừ, cô thích dỗ liền tiếp tục dỗ đi, tôi mặc kệ.”
Phó viện trưởng phủi tay chạy lấy người, ánh mắt oán hận của bé gái đối với bà mà nói không đau không ngứa, bà hiện tại lo lắng chính là Mục gia có thể bởi vì chuyện này mà sa thải bà hay không
……
Mục Vân Chu ấn cái đầu nhỏ luôn nhìn lại phía sau của Y Y, ý đồ muốn làm cho tiểu gia hỏa thành thật chút.
“Y Y luyến tiếc nơi này?”
Y Y lắc đầu.
Cô ở chỗ này không lâu, chưa nói tới cái gì bỏ được luyến tiếc, chính là vừa rồi cô nhìn dị tượng thấy có điểm kì quái.
Khí công của Hạ Tư Vũ giống như một cây nho, ý đồ muốn leo lên người anh trai này, bất quá có cô ở đây, chúng nó cũng không có thành công leo được, những khí công đó giương nanh múa vuốt, giống như vật còn sống một bộ đáng tức muốn hộc máu.
Loại tình huống này cô vẫn là lần đầu tiên thấy, thật là thiên hạ to lớn việc lạ gì cũng có.
Y Y nhàn nhạt mà nghĩ, chính mình tìm một vị trí thoải mái dựa vào, đôi mắt thích ý mà híp lại.
Cô cũng không bài xích bị người ôm, phải nói là không bài xích bị Mục Vân Chu ôm, anh trai này hơi thở thực sạch sẽ, trên người rất dễ chịu, được hắn ôm đặc biệt thoải mái, có chút buồn ngủ.
Y Y dựa vào trong ngực tràn ngập hơi thở mát lạnh, đầu nhỏ bắt đầu từng chút từng chút giống như gà con đăng ăn gạo mà gật lên gật xuống.
Mục Vân Phong ném cho tiểu gia hỏa một ánh mắt ghét bỏ.
“Bộ đáng ngốc này, bị bán cũng không biết, hừ.”